─ seopbin ✧ nam thê (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người nam nhân trước mặt dương quang sáng lạn, mắt phượng môi mỏng trông vô cùng khôi ngô tuấn dật, là đệ phu của cậu.

Theo như lời Tiểu Lan từng nói, vị đệ phu này là con trai thứ của An lão gia, là đệ đệ ruột của phu quân cậu. Sở dĩ y mang họ Tống là vì lời hứa năm đó của An lão gia để rước được khuê nữ nhà tể tướng về.

An lão gia trước đây chỉ là một tên học sĩ nghèo, vì tài trí hơn người nên được lão sư trong thôn rất xem trọng, không chỉ gả con gái cho mà còn mang hết của cải trong nhà giúp con rể lên kinh dự khoa cử. Không phụ sự kì vọng của ân sư, An lão gia đã thi đỗ thám hoa, bước chân vào con đường làm quan trong triều.

Nhưng triều chính là nơi tinh phong huyết vũ, các thế lực tranh đấu không ngừng, chỉ có tài hoa mà không có hậu phương chống đỡ e là khó đứng vững. Để có thể thuận lợi thăng quan tiến chức, An lão gia đã dạm hỏi vị khuê nữ nhà tể tướng mong được kết thông gia.

Ngài tể tướng cũng rất vừa lòng vị thám hoa này, muốn đem về thế lực dưới trướng, nhưng trong nhà gã đã có một vị thê tử, khuê nữ gả sang chỉ có thể làm thiếp. Vì không để nhi nữ phải chịu ủy khuất, tể tướng đã yêu cầu An lão gia phải để cho nhi tử đầu lòng của nàng mang họ Tống, nhằm nhắc nhở gã đứa bé này là người của Tống gia, đằng sau nó còn có một nhà ngoại tổ phụ là tể tướng đương triều.

So với người con cả quanh năm bệnh tật tính tình cổ quái, An lão gia lại yêu thích người con thứ này hơn. Người hầu trong phủ đều kháo nhau rằng vị trí gia chủ tương lai chắc chắn thuộc về nhị thiếu gia nên bọn họ đều ra sức nịnh bợ lấy lòng y.

Ngọc Hưng thấy y giới thiệu xong không nói gì nữa thì mỉm cười với y, đệ đệ của phu quân cũng là đệ đệ của cậu, chuyện ân oán của người trong phủ này chẳng hề liên quan gì đến cậu, chỉ cần xem y như tiểu đệ trong nhà mà đối đãi là được.

Cậu cầm lấy một miếng bánh hoa quế tươi cười đưa lên trước mặt y:

"Bánh hoa quế ở cửa tiệm ngon nhất kinh thành, tặng đệ xem như quà gặp mặt, ngon lắm đệ nếm thử đi."

Lần đầu tiên có người dám mạo muội tặng y đồ đang ăn dở, nhưng nhìn thấy nụ cười chân thành và ánh mắt ngây thơ của tẩu tử, y lại đỏ mặt mà nhận lấy.

"Đa tạ tẩu tử."

Y trước giờ chưa từng thích đồ ngọt nhưng bánh hoa quế hôm nay lại có vẻ ngon hơn mọi ngày. Thấy y ăn ngon như vậy, cậu liền cầm cả đĩa bánh lên vui vẻ mời y ăn cùng mình.

"Nếu đệ thích thì ăn thêm vài cái đi."

Tống Tại Nguyên ngại ngùng nhìn tẩu tử, không nỡ từ chối nên đành bảo mình có việc gấp phải đi trước rồi nhanh chóng rời khỏi đình viện, vừa đi vừa nghĩ về vị tẩu tử mới gặp này. Đây có lẽ là người duy nhất trong phủ gặp hắn nhưng lại không nịnh nọt, nhớ đến nụ cười và ánh mắt chân thành ấy mặt y lại bất giác mà đỏ lên, môi không tự chủ được mà nở một nụ cười ôn nhu ấm áp.

_

Kể từ ngày hôm đó, Tống Tại Nguyên thường hay lui đến tiểu viện của tẩu tử chơi. Hôm thì mang điểm tâm sang mời cậu ăn, hôm thì lấy cớ dạy cậu chơi cờ, hai người nói chuyện rất hợp nên rất nhanh đã kết giao bằng hữu.

Tại Nguyên rất thích vị tẩu tử này, thật thà hiền lành, đối xử với y vô cùng tốt không như đám hồ bằng cẩu hữu chỉ biết nịnh bợ y, quan trọng cười lên còn rất đẹp khiến y không nhịn được mà luôn muốn đến gần.

Ngọc Hưng cũng rất thích vị đệ đệ này, tính tình phóng khoáng lại am hiểu nhiều thứ, nói chuyện với y vô cũng hợp lại không nhàm chán, xem như có thêm một tiểu bằng hữu trong chốn phủ viện cô đơn.

Hôm nay Tại Nguyên có hẹn chơi cờ vây với tẩu tử, hai người vừa chơi vừa tán gẫu bát quái đến tận trưa, y liền kiếm cớ nán lại dùng bữa chung với cậu.

Người hầu trong viện lần lượt dọn đồ ăn lên, còn đặc biệt chuẩn bị một bầu rượu quý để tiếp đãi nhị thiếu gia. Cậu và y chẳng nghĩ nhiều, lại vui vẻ cùng nhau tán gẫu đánh chén, nhưng rượu càng uống càng say, nhìn gương mặt trắng nõn của tẩu tử bị rượu hun đỏ bừng khiến lòng y ngứa ngáy vô cùng, một cảm giác nhộn nhạo khô nóng làm y cầm cả bầu rượu dốc ngược vào cổ họng.

Khi Tại Nguyên bị tiếng ồn ào làm cho tỉnh lại thì đã thấy bản thân y phục không chỉnh nằm trên giường cùng tẩu tử. Y ngơ ngác nhìn thấy An đại ca đang lạnh lùng nhìn mình, còn có rất nhiều người hầu đang xì xào bàn tán xung quanh.

"Giữa ban ngày mà hai kẻ các ngươi còn dám lén lút thông dâm, đúng là không xem mặt mũi đại thiếu gia ta ra gì, người đâu lôi hai kẻ này lên quan phủ cho ta."

"Đại ca... không phải... đệ..."

Y còn chưa kịp giải thích đã bị gia đinh lôi ra ngoài.

Ngọc Hưng vẫn còn ngây người, y phục xộc xệch bị ba bốn tên thô bạo lôi đi. Trước khi bị lôi ra khỏi viện cậu chợt bừng tỉnh, hướng An thiếu gia cầu cứu kêu oan nhưng chỉ nhận lại ánh mắt lạnh lùng của An Huỳnh Tiếp.

Cậu biết mình xong đời rồi.

Ở triều đại này thông dâm chỉ có tội chết, nếu được cứu ra danh tiếng cũng bị hủy hoại, bị người đời phỉ nhổ.

Chuyện này làm xôn xao cả phủ, kẻ thêm mắm dặm muối, kẻ đồn đại dèm pha. An lão gia biết tin thì tức giận đến lâm bệnh liệt giường, nhị phu nhân xót nhi tử nên về nhà mẹ đẻ khóc lóc cầu xin phụ thân cứu lấy ngoại tôn, sự vụ cứ thế thành đề tài trà dư tửu hậu của người trong thành.

_

Ngọc Hưng bị nhốt vào ngục giam hôi hám tối tăm, cậu biết mình dù có trăm cái miệng cũng chẳng thể kêu oan. Nhị thiếu gia còn có Tống gia chống đỡ, cậu thì có ai. Nếu biết trong rượu có vấn đề thì cậu đã không uống, chỉ không ngờ trong phủ còn có kẻ muốn hại thảm cậu, một cái nam thê không nhấc nổi sóng gió gì.

Có lẽ cậu cũng chỉ là con tốt thí, người kẻ đó thật sự muốn hại là nhị thiếu gia. Chỉ là Tống gia sao có thể để yên chuyện này, ngoại tôn va phải thị phi tể tướng không màng danh tiếng cũng phải cần mặt mũi, cuối cùng mọi tội danh rồi sẽ phủi hết lên người một kẻ thân cô thế cô như cậu.

Tối đó có một toán người xông vào đại lao, mang theo mộc bài quan phủ đi vào tra khảo tù nhân.

Sáng hôm sau Tống Tại Nguyên được thả ra ngoài, người hầu đã đứng đợi trước cổng đại lao để rước y về phủ.

Chỉ sau một đêm mà thế sự đổi thay, An gia nay đã đổi chủ, đại thiếu gia thay phụ thân lên làm gia chủ, quản hết mọi sự vụ trong phủ. Vị nam thê của hắn vì không chịu nổi nhục nhã tra khảo nên đã nhận tội câu dẫn nhị thiếu gia rồi tự sát trong ngục. Nhị thiếu gia được thả ra ngoài, thanh danh hủy hoại, không quay về An gia mà trở thành đích tôn của Tống gia.

Một hồi sóng gió cứ thế mà qua đi, cũng không còn kẻ nào dám bàn tán về nó nữa.

_

Ngọc Hưng tỉnh lại trong một chiếc xe ngựa, trên người cậu còn có thêm một phong thư, bên trong có vài tờ ngân phiếu mệnh giá lớn và một bức hưu thư, cậu không ngờ rằng ngày cậu bị đuổi khỏi An gia lại như thế này, cậu cười nhạt cất lại phong thư, thầm nhủ trong lòng sẽ không bao giờ quay trở lại kinh thành nữa.

An Huỳnh Tiếp nhìn xe ngựa chạy ra khỏi cổng thành, ánh mắt thâm thúy tối lại không rõ tâm tư.

end

Bản này chỉ là sườn chính của truyện, khi nào có hứng sẽ viết thành một bộ full, sẽ thêm thắt tuyến tình cảm của nhân vật cũng như thêm vài chi tiết trạch đấu để làm rõ tình tiết hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net