[QuakeBoi] Hò hẹn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, Quake có hẹn Boboiboy đến công viên giải trí. Chuyện là hôm trước anh nghe nói Boboiboy chưa từng đến công viên giải trí lần nào, anh liền buột miệng hứa với Boboiboy sẽ dẫn cậu ấy đến chơi thử, cho nên kết quả là có ngày hôm nay

Quake đứng ở trước cổng công viên, một tay cầm hai chiếc vé đã được mua sẵn, một tay cầm điện thoại xem tin nhắn của Boboiboy gửi cho mình

"Quake!"

Anh ngẩng đầu, điều hiện lên trước mắt là khuôn mặt vui vẻ rực rỡ của người nào đó. Anh ngẩn ngơ nhìn người đang chạy đến chỗ mình, vội bỏ điện thoại vào túi quần, cảm thấy tim đập rộn ràng. Hôm nay Boboiboy bận một chiếc áo hoodie màu trắng, ở giữa ngực là gương mặt bé Dino đáng yêu, tay áo dài cũng có vài hình cái gai, vô cùng dễ thương. Anh nhìn áo hoodie trên người mình vừa lòng nở nụ cười, hiển nhiên hai người họ bận áo cặp.

 [Xanh lá Quake, xanh biển là Boi]

Đôi mắt nâu chứa đầy sự ôn nhu, Quake giơ tay xoa mái tóc nâu nhạt của người đang thở gấp trước mặt mình

"Chạy nhanh như vậy làm gì?"

"Tại...hộc...tại vì nhìn thấy Quake liền không kiềm được chạy tới!" Boboiboy nở nụ cười đứt quảng trả lời

Thịch! Quake sững sờ, vừa nãy tim của anh hình như đập lệch nhịp rồi, Boboiboy thật quá đáng yêu. Vô cùng tự nhiên nắm lấy tay của cậu, anh đưa vé cho nhân viên kiểm soát, liền cùng cậu vào công viên. Hôm nay là ngày lễ, nên người đi rất đông, anh sợ cậu lạc liền quay đầu dặn dò

"Phải nắm tay anh thật chặt, không được buông ra đó"

Boi mỉm cười gật đầu, nắm chặt lấy tay của Quake, được ăn đậu hũ một cách công chính cả người Quake thoải mái lâng lâng, nhịn không được lại xoa đầu Boi. Đôi mắt của Boi sáng rực, đi đâu cũng nhìn xung quanh, như một đứa trẻ hiếu kì với những thứ mình chưa từng gặp. Quake dẫn cậu đến một chỗ vắng người, để cậu ngồi trên ghế gỗ

"Em muốn chơi cái gì?" 

Boboiboy ánh mắt sáng lấp lánh nhìn về phía tàu lượn siêu tốc cách đó không xa, không cần hỏi cũng biết thứ cậu muốn chơi là gì. Anh bóp bóp cái má bị đám người bọn họ nuôi đến phúng phính, dẫn cậu đến mua vé chơi tàu lượn. Mua vé xong, Boboiboy háo hức ngồi lên, còn không quên kéo theo Quake. Hai người họ ngồi hàng đầu, nên sẽ có được cảm giác tốt nhất khi đi tàu lượn, anh cẩn thẩn kiểm tra dây an toàn cho cậu, nhìn thấy độ chắc chắn của nó, mới yên tâm để câu giơ tay múa chân

"AAAAAAAAA!!!!"

Boboiboy cảm nhận làn gió mát mẻ lướt qua khuôn mặt, mái tóc nâu yêu kiều phấp phới, cảm giác thật sảng khoái. Quake bên cạnh mỉm cười, thấy cậu vui vẻ như vậy, thầm may mắn vì lúc đó đã hứa dẫn em ấy đi chơi. Đến khi tàu lượn kết thúc, Boi vẫn còn rất hào hứng, cậu kéo tay áo của anh ánh mắt sáng lấp lánh, không ý thức mà nũng nịu

"Quake chơi một lần nữa được không? Một lần nữa nha?"

Anh làm sao chịu được ánh mắt này của cậu, vội vàng gật đầu đồng ý. Boi vui vẻ reo hò như một đứa trẻ, đợi Quake mua vé xong liền nhanh chóng ngồi lên. Cứ như vậy hết năm lần cậu mới chịu ngừng nghỉ, khuôn mặt cậu có chút trắng được anh dẫn đến chỗ ghế đá ngồi

"Haizz, đã sức khoẻ không tốt còn cố chơi, lần sau mà còn như vậy nữa thì anh sẽ không dẫn em đi nữa đâu" 

Boboiboy bị Quake nhắc nhở, cảm giác có chút tủi thân, nhưng nhìn khuôn mặt tức giận của anh, ngẫm nghĩ lại lúc nãy anh đã khuyên can không cho cậu chơi nữa chỉ tại cậu bướng bỉnh, liền hối hận kéo tay áo của Quake

"Quake đừng tức giận, lần sau em nhất định sẽ không như vậy đâu"

Quake là người mạnh miệng mềm lòng, thấy gương mặt hối lỗi của cậu, cơn giận liền tan biến, anh đứng đó vuốt mái tóc cậu hơi cúi người hôn lên trán cậu.

"Em như vậy sẽ làm anh lo lắm đó"

Boboiboy đỏ mặt, mặc dù hành động thân mật này đã làm rất nhiều lần, nhưng cậu vẫn không thể quen được

"Em sẽ không. . .lần sau nhất định sẽ nghe lời Quake mà"

Anh nghe vậy mới hài lòng, sửa lại cái mái tóc rối bời của cậu ôn nhu hỏi

"Khát không, anh mua nước cho em?"

Boboiboy lắc đầu, chỉ về hướng nhà ma

"Quake, em muốn chơi cái đó"

Quake nhận mệnh lệnh dẫn cậu đến chỗ nhà ma, anh quay đầu nhìn cậu bên cạnh mình đang không ngừng háo hức, trong lòng cũng có chút mong chờ. Nếu Boboiboy bị doạ, liền sẽ nhào vào lòng anh cho mà xem. Boboiboy không biết suy nghĩ của Quake, nắm tay anh đi vào nhà ma. Suốt dọc đường nhìn thấy mấy con ma giả đung đưa hù người khác, Boboiboy đều cười khanh khách một chút cũng không có cảm giác bị doạ. Khiến bên cạnh Quake thất vọng không thôi. Ra khỏi nhà ma, anh đến một tiệm kem, mua cho Boboiboy và mình một cây, nhìn kem còn dính bên má của cậu, anh khẽ cười tự nhiên cúi đầu dùng lưỡi liếm đi vết kem

"Không được lãng phí"

Mặt của Boboiboy đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn vào ánh mắt gian xảo của anh

"Ch..chúng ta đi cái đó đi!"

Boboiboy vội vàng đánh trống lảng, chỉ đến vòng quay lớn phía trước. Anh vui vẻ mỉm cười, dẫn cậu đến đó. Boboiboy nhìn vòng quay đang xoay dần, cậu đứng trước cửa kính, nhìn xuống phía dưới mặt đất, mọi thứ trở nên bé lại, khiến cậu thích thú vô cùng. Quake đứng bên cạnh cậu, đợi Boboiboy xem đến vui vẻ, thấy cậu quay đầu lại liền thuần thục dùng tư thế kabedon ép cậu vào cửa kính. Quake cúi đầu, nhìn đôi môi căng mọng của cậu, vô thức liếm môi, thật ngon miệng. Boboiboy bối rối không biết làm sao, cậu muốn tránh đi, lại bị một cánh tay khác Quake chặn lại. Boboiboy nắm chặt góc áo, thụp người xuống muốn qua lỗ hỏng. Không ngờ Quake lại giơ chân chặng luôn đường trốn thoát của cậu. Anh tựa hồ rất thích thú trước biểu hiện của cậu, nhìn cậu loay hoay không biết làm sao, liền nhẹ nhàng thả cậu ra. Boboiboy được thả, thờ phào nhẹ nhõm chưa kịp mừng thầm, đã bị Quake cưỡng hôn. Môi lưỡi dây dưa, luồn vào khoang miệng, tham lam hút lấy mật ngọt trong miệng cậu, đợi đến khi Boboiboy không thở nổi nữa mới buông tha cậu, còn không quên cảm thán

"Thật ngọt~"

Boboiboy đưa tay che đi khuôn mặt đỏ ửng của mình, xấu hổ quay đi. Quake cảm thán, hôm nay thật là một ngày tốt lành, ngẫm nghĩ đến khuôn mặt khó ưa của cái đám ôn giặc luôn tranh giành Boboiboy với anh, khó khăn lắm mới có không gian riêng tư liền nở nụ cười

Ở một chỗ không xa công viên mấy

"Cái tên Quake chết tiệt đó, dám bắt cóc Boi" Thunder hừ lạnh, thầm nghĩ lần này Quake chết chắc rồi. Không chỉ có hắn đám người kia cũng biết, lần này bọn họ sẽ đường đường chính chính mà cho Quake ăn hành. Bên cạnh là Thorn đang không ngừng mỉm cười, rõ ràng là một nụ cười bình thường, nhưng sao lại bốc ra hắc khí cuồng cuộn

Quake trên vòng quay

"Hắt xì!! Sao có cảm giác lạnh sóng lưng nhỉ?"

- - - - - - - - - - - - - - - - - -

Bọn kia nói vậy làm color thôi chứ, tuổi gì vật lại được Quakemama (ಥ v ಥ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net