6. Sự nhầm lẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Muốn biết tại sao chứ? Daniel." Gã nghiêng đầu gọi tên tôi.

"Vì em đã tìm thấy khát vọng sống rồi."

"Khát..vọng?" Tôi cười chế giễu.

Nói cái quái gì vậy chứ?

"Cũng không hẳn là em tìm thấy." Gã tiến gần đến tôi.

"Mà là nó đã tìm đến em."

"Vốn không phải do họ không muốn nhìn thấy em, mà là do em chưa từng để họ thấy." Phía sau gã là ánh hoàng hôn dần buông. Đẹp lắm, hơi ấm từ bầu trời.

"Tôi không hiểu." Tôi cắt lời gã.

"Tại sao tôi lại thấy tức giận chứ?"

"Nếu thật sự là vậy thì lẽ ra tôi phải vui chứ, sao tôi lại giận dữ với họ?" Tôi nắm chặt lấy tay áo gã.

"Là do em cứng đầu đấy." Gun cười nhạt.

"Em không chịu thừa nhận rằng bản thân em mới chính là người che đậy bản thân em khỏi bọn họ."

"Em nghĩ em tầm thường và không đáng được trân trọng sao?" Gã nói đúng. Tôi đã nghĩ vậy, luôn là vậy.

"Vậy thì em nói xem, nếu em chịu phơi bày mọi thứ, em có còn tầm thường hay không?" Tôi mở to mắt khi nghe lời gã nói.

"Tin tôi đi, em vẫn còn ngốc lắm." Gã xoa rối mái tóc tôi rồi xoay người rời đi.

Để lại tôi ngẩn ngơ đứng đó, nhìn theo bóng lưng gã.

Khó hiểu thật. Thật sự rất khó hiểu.

...

Hôm nay là một ngày nghỉ, tôi quyết định đi đến tiệm cắt tóc theo lời khuyên của ba.

"Đi đến tiệm cắt tóc, bảo họ cho con kiểu hot nhất!" - Thuật lời của Dean.

Tôi nhìn ví tiền của ông đưa cho tôi rồi thở ra một hơi dài.

Hôm nay là một ngày trời âm u, làn gió lạnh phà đến làm má tôi hơi ửng hồng.

Tôi bước vào tiệm cắt tóc.

"Xin chào!" Người thợ chào mừng tôi.

Tôi liếc nhìn anh ta, một người cao gầy xăm trổ, xỏ khuyên đủ nơi, tóc dài búi lên rồi vuốt keo.

"..." Tôi được anh ta đưa thẳng lên ghế.

"Ừm..kiểu hot nhất?" Tôi nhớ lại lời ba dặn rồi nói với người thợ.

"Đi đến tiệm xăm, bảo họ cho con kiểu hot nhất!" - Thuật lời của Dean (trong trí nhớ của Daniel.)

"Hot nhất gần đây à? Là một mẫu nằm sau thắt lưng." Anh ta trả lời ngay mà không chần chừ.

"Nhóc có vẻ là bot nhỉ? Dạo gần đây mấy người theo xu hướng bot thường xăm hình này, vì nó khá quyến rũ nên được nhiều người ưa chuộng."

"..Bot?"

Bot là cái gì nhỉ?

"Haha, chắc nhóc cũng biết nhỉ? Succubus ấy." Người thợ phì cười rồi đưa hình cho tôi xem.

"Vậy xăm đi.." Tôi nhìn vào hình mẫu, suy nghĩ một hồi rồi gật đầu.

Anh ta phì cười, mau chóng bắt tay vào xăm cho tôi.

"Vén áo lên đi, vì vị trí này hơi mẫn cảm nên chịu đau chút nhé."

Tôi hơi mím môi, cảm nhận sự châm chít khi mũi kim đâm vào da.

Tôi nhắm mắt, đầu hơi gục xuống.

...

"Xong rồi, nhóc con." Anh thợ vô cùng hài lòng với thành quả.

"Tuyệt tác luôn, xem đi nhóc." Anh ta chụp lại hình xăm rồi đưa điện thoại cho tôi.

Đẹp.

Đẹp tới mức tôi cũng ngẩn người.

Dọc theo sống lưng thẳng tắp và dừng lại ở lưng quần, nét mực đen đều, mảnh và mềm mại được in trên làn da trắng nõn, tới mức người nhìn vào không nhịn được mà phải cảm thán.

"Haha! Chắc chắn là quá đẹp rồi!" Anh tự cười với bản thân.

"Mà khoan đã, cho anh mày lấy cậu làm mẫu nhé, hình xăm này thật sự rất đẹp đó." Người thợ ngõ ý.

"Nếu cậu chịu làm mẫu cho anh thì anh sẽ miễn phí hình xăm này, thấy sao hả?" Thấy tôi im lặng, anh ta cố thuyết phục.

"Được." Tôi cất giọng.

Sau cả tiếng đồng hồ, anh ta cứ chụp hết tấm này đến tấm khác, không chụp thì cũng quay, không quay thì cũng trầm trồ với thành phẩm do chính tay mình tạo ra.

"Cảm ơn nhóc nhé, lâu rồi anh mày không xăm được một hình cho ai mà thấy ưng ý vậy đâu." Anh cười tươi rồi vỗ vai tôi.

"Ừm, không có gì." Lúc này trời đã chiều, tôi nhìn số tiền trong ví vẫn còn nguyên vẹn.

Làm gì với nó đây nhỉ?

Khoan đã.

Hình như tôi nhầm mất rồi.

Lúc đầu Dean bảo tôi đi cắt tóc mà nhỉ?

...

Tôi ngồi vào ghế.

"Cắt cho tôi kiểu hot nhất." Tôi mở lời.

"Chà..gương mặt em như bức tranh điêu khắc vậy." Cậu barber cảm thán, tay xoa nhẹ tóc tôi.

"Tóc em khoẻ nhỉ? Chưa đụng hoá chất bao giờ đúng không...." Cậu ta vén tóc mái của tôi lên, hai mắt đột nhiên mở to.

"......Đẹp quá." Cậu lẩm bẩm.

"Hả?" Tôi không nghe rõ.

"À..ừ..không có gì." Cậu ta cười gượng.

Tôi hoang mang.

"Với mặt em thì thành thật mà nói kiểu nào cũng hợp, nhưng anh có gợi ý chút." Barber cầm lấy ipad, ngón tay lướt trên bàn phím rồi đưa ảnh cho tôi.

"Thấy thế nào? Layer kết hợp với uốn nhẹ, một kiểu tóc nhìn vào là bao cô chàng đều đổ." Cậu ta trông có vẻ như rất mong tôi sẽ hài lòng.

"Sao cũng được ạ.."

Rốt cuộc tôi về nhà với một mái tóc mới.

Tôi cảm nhận được cách họ nhìn tôi khi tôi lướt ngang qua họ.

Là ngưỡng mộ hay là dục vọng? Có thể là cả hai.

Khi tôi tản bộ về nhà, trời cũng đã tối mịt.

Tôi nhíu mày, vì không chỉ cắt mà còn uốn nên nó tốn thời gian hơn bình thường.

Tôi băng qua một con hẻm nhỏ dưới ánh đèn đường.

Bỗng một bàn tay chộp lấy tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net