Chapter 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái đó, cái đó!" Yuuji đột nhiên lên tiếng. Nanami quay lại và nhìn thấy nụ cười hơi xấu hổ trên khuôn mặt cậu bé tóc hồng, "Ừm, tiền bối Dazai."

Dazai Osamu ngước mắt lên: "Có chuyện gì vậy?"

"Ừm..." Hai người lớn đồng thời nhìn sang, điều này khiến Yuuji càng xấu hổ hơn.

Nhưng không có cách nào! Cuộc trò chuyện của họ ngày càng trở nên nguy hiểm hơn, nếu cạu không tìm được cách cắt ngang thì sự trong sạch của tiền bối Dazai có thể sẽ bị mất đi! Hoàn toàn không có cách nào cậu có thể chấp nhận điều này xảy ra.

Yuuji nghiến răng nghiến lợi, trong lòng nghiêm túc hẳn lên, thầy Gojo không có ở bên cạnh nên chỉ có thể dựa vào chính mình để bảo vệ tiền bối Dazai số một thế giới!

"Là thầy Gojo. Thầy Gojo nói... Nói..." Yuuji lắp bắp, tâm trí cậu quay cuồng, "À, nhân tiện, thầy ấy nói rằng muốn tôi đi theo tiền bối Dazai trong khoảng thời gian này, tôi..."

"Đó là điều cậu muốn nói à?" Dazai nhìn cậu một cách thích thú, với ánh mắt có chút đùa cợt.

Rõ ràng, lời bào chữa tội nghiệp này ngay lập tức bị nhìn thấu.

Yuuji chỉ có thể gãi đầu trong sự bối rối hơn nữa.

Nanami liếc nhìn cậu, khiến tóc Yuuji như nổ tung tại chỗ và cậu gần như nhảy dựng lên.

"Pfffftt." Dazai cười và dang tay ra, "Được rồi, tôi sẽ không nói nữa. Yuuji vẫn còn là một đứa trẻ, là lỗi của tôi~"

Giọng điệu của Dazai kéo dài và trêu chọc, khiến Yuuji gần như ngượng ngùng chui xuống gầm bàn.

Tiền bối Dazai đang nói về cái gì vậy! Quên đi, Itadori Yuuji, ít nhất cậu đã đạt được mục tiêu của mình!

Chàng trai tóc hồng xoa mạnh má mình.

Sakaguchi Ango vừa đi ra vừa tình cờ nhìn thấy cảnh này, hơi kinh ngạc nhưng vẫn mỉm cười: "Dazai, cậu đang nói cái gì thú vị à?"

"Chủ tiệm-san." Dazai Osamu ngẩng đầu lên, không trả lời câu hỏi của Sakaguchi Ango mà nói sang chuyện khác, "Tôi có một yêu cầu, không biết có phiền phức không."

"Không sao đâu, Dazai." Sakaguchi Ango mỉm cười lắc đầu, nhìn Dazai với ánh mắt đầy dịu dàng và bất lực, "Việc của anh không thành vấn đề với chúng tôi."

Nói xong, Nanami và Yuuji đồng thời nhìn Ango rồi quay đi, trong mắt mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

"Cảm ơn anh rất nhiều. Tôi thực sự rất vinh dự." Dazai chắp hai tay lại và nhìn Ango với đôi mắt đầy sao.

Giọng điệu dễ thương và quyến rũ này khiến hai chú thuật sư bên cạnh cứng người, Yuuji nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay mình, đồng tử run rẩy.

Tiền bối Dazai, anh bị sao vậy?! Anh có bị nguyền rủa không!

Sakaguchi Ango cũng dừng lại, bất đắc dĩ ôm trán: "Cậu lại đọc sách gì kỳ quái à?"

"Không thể nào." Dazai phủ nhận.

Sakaguchi Ango cười: "Được rồi được rồi, nói cho tôi biết, có chuyện gì vậy?"

"Ồ, đó là việc của Yuuji. Tôi phải chăm sóc cậu ấy trong thời gian này. Tôi có thể để cậu ấy ở lại không?" Dazai hỏi.

— —

Cuối cùng, Yuuji chuyển vào phòng của Dazai và làm một chiếc giường tầng trên sàn. Nanami sau bữa tối tạm biệt, trước khi rời đi, anh hỏi thông tin liên lạc của Ango và Oda.

Yuuji có tính cách tốt, nhiệt tình, vui vẻ và nhanh chóng tạo dựng được mối quan hệ tốt với Ango và Oda, đặc biệt là Oda, người vốn có tính kiên nhẫn và kinh nghiệm đối xử với trẻ em rất cao, họ bắt đầu trò chuyện qua lại.

"Vậy, tiền bối Dazai, ngày mai anh có đến cơ quan thám tử vũ trang đó không? Thám tử... Anh ấy rất tuyệt!"

Oda nghĩ đến Ranpo nên gật đầu: "Quả thực rất mạnh mẽ."

"Này, tôi cũng thực sự muốn đi." Yuuji nói.

"Ở đây chúng ta không có vấn đề gì. Cậu có thể hỏi ý kiến của Dazai." Oda Sakunosuke suy nghĩ một lúc rồi nói.

Anh nghĩ mọi người sẽ không bận tâm đến đàn em hiện tại của Dazai. Nhưng nhìn vào mối quan hệ giữa Dazai và Yuuji, Yuuji phải hỏi ý kiến của Dazai.

Tuy nhiên, Itadori Yuuji đã chết ngay lập tức.

Không thể được, không thể được.

Không đời nào tiền bối Dazai sẽ đồng ý.

Cậu hiện tại đang giả chết, khi đến đây đ rất thận trọng, làm sao có thể tùy tiện ra ngoài được? Bằng không, tiền bối Dazai sẽ không cho cậu trốn trong phòng mà để cậu nhanh chóng tìm một khách sạn trú ngụ. Những chuyện này cách đây không lâu cậu đã bị tiền bối Dazai mắng rất nặng, sao cậu còn có thể ra mặt nói ra, có khác gì đòi Dazai đánh?

Yuuji thở dài thườn thượt, khuôn mặt đầy tiếc nuối.

— —

"Cậu Itadori là một đứa trẻ rất dễ thương."

Oda đang "chăm sóc bọn trẻ" ở đằng kia, còn ở phía bên kia, Dazai và Ango cũng đang ở trong phòng Dazai, thảo luận về chuyến đi đến cơ quan thám tử vào ngày mai và nhân tiện trò chuyện.

"Itadori Yuuji?" Dazai dừng lại, "Cậu ấy có thật là dễ thương không?"

Cảnh tượng cậu nhóc tóc hồng đập mạnh một cú vào tường hiện lên trong tâm trí Dazai Osamu.

Dazai Osamu:...

Có phải định nghĩa về sự dễ thương của người bình thường khác với anh không?

"Hmm? Cậu ấy là một chàng trai ấm áp và đầy nắng. Tôi đoán cậu ấy rất nổi tiếng với các cô gái." Ango mỉm cười nói, "Thật dễ dàng để trở thành một người nổi tiếng ở trường phải không? Nói đến đây, cạu Itadori trông giống như một người học sinh cấp hai? Bỏ tiết như thế này có ổn không?"

"Cậu ấy đang học ở một trường trung học." Dazai nói không nói nên lời, "Là giáo viên của Yuuji đã yêu cầu cậu ấy trốn học."

Sakaguchi Ango sửng sốt.

Ban đầu anh nghĩ Gojo Satoru chỉ là giáo viên ở "khía cạnh đó", nhưng thực tế bọn trẻ đều học ở trường bình thường.

Bây giờ hình như không phải vậy sao?

"Làm sao Dazai biết cậu Itadori?" Ango hỏi, dễ dàng chuyển sang chủ đề trước. "Có vẻ như cậu Itadori rất tôn trọng Dazai."

"Tôi..." Dazai hơi dừng lại và nói: "... Nhận nuôi."

"Hả?" Câu trả lời bất ngờ khiến Ango sửng sốt, sau đó vẻ mặt khó diễn tả.

Dazai, tại sao cậu lại nuôi con nữa?

— —

Cuối cùng, Itadori Yuuji cuối cùng cũng lấy hết can đảm để hỏi.

Chàng trai lo lắng siết chặt ngón tay và cúi đầu.

"Ừm, tiền bối Dazai... Không đồng ý cũng không sao, em biết..."

"Tại sao không?" Dazai Osamu ngắt lời Yuuji.

"Hả?" Yuuji ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đến mức gần như lắc đầu, đôi mắt sáng ngời, "Được không?"

"Nhưng cậu phải ngoan ngoãn." Dazai nói.

"Vâng! Tiền bối Dazai!" Itadori Yuuji vui mừng đến nỗi toàn thân anh tràn ngập hoa.

— —

Sakaguchi Ango đang ngồi trước máy tính trong phòng, gõ bàn phím.

Tuy không làm việc trong Sở Mật vụ nhưng không có nghĩa là anh sẽ từ bỏ việc quan sát và tìm hiểu tình hình hiện tại ở Yokohama, hành vi đó không khác gì tự sát, anh vẫn phải bảo vệ bạn bè của mình.

Knock – Knock –

Sakaguchi Ango dừng ngón tay lại, sau đó gõ nhẹ vào bàn phím để chuyển trang.

"Ai?"

"Ừm, anh Sakaguchi, anh ngủ rồi à?"

Itadori Yuuji?

Sakaguchi Ango ngạc nhiên quay đầu lại.

"Có chuyện gì vậy?"

"Xin lỗi, tôi sẽ không làm phiền nếu anh đang ngủ."

"Không sao đâu, tôi còn chưa ngủ."

Kỳ thật bây giờ cũng không phải là muộn, bốn người vừa mới tắm rửa xong, mỗi người trở về phòng của mình.

"Tôi có thể vào không?"

"Vào đi." Sakaguchi Ango nói, "Cửa không khóa."

Cánh cửa được mở ra, một cậu bé tóc hồng mặc bộ đồ ngủ hình con hổ nhỏ đáng yêu thò đầu ra ngoài với vẻ mặt xin lỗi rồi rón rén đi vào.

Nhìn thấy hành vi của cậu, Sakaguchi Ango cố nhịn cười: "Cậu không nói với Dazai à?"

Chàng trai trẻ sững người.

"À, cái đó..."

"Cậu không thể giấu được anh ấy đâu." Sakaguchi Ango cảm thấy bất lực.

Quả nhiên, anh nhìn thấy người thiếu niên ngơ ngác, sau đó bước vào như một cái lọ vỡ rồi đóng cửa lại.

"Nói cho tôi biết, chàng trai trẻ, cậu muốn gì ở tôi?" Sau khi nghe Dazai nói đây là đứa trẻ được đối phương nuôi dưỡng, Sakaguchi Ango không khỏi tỏ ra tử tế và kiên nhẫn hơn với cậu.

"Tôi muốn hỏi anh một câu." Itadori Yuuji sắc mặt trở nên nghiêm túc, dường như đã lấy được chút động lực.

"Cứ hỏi đi."

"Xin lỗi, anh có thích tiền bối Dazai không?" Itadori Yuuji nghiêm túc nói.

"Sao cậu hỏi thế?" Sakaguchi Ango bình tĩnh ngước mắt lên.

"Dù thế nào đi nữa." Itadori Yuuji nắm chặt tay, "Anh là người tốt, nhưng anh và tiền bối Dazai chỉ mới quen nhau được vài ngày. Thành thật mà nói, nếu anh thích tiền bối Dazai, xin hãy tha thứ cho tôi vì điều đó. Tôi không chắc rằng tình cảm của anh có được đáp lại không. Nhưng mà anh cần... Cân nhắc."

Sakaguchi Ango im lặng nhìn Itadori Yuuji.

Thật sự, thực sự không ngờ tới, đứa trẻ này...

"Nói cách khác, tôi không tin anh." Itadori Yuuji hít một hơi thật sâu và nói.

Sakaguchi Ango bật cười, cử chỉ đó khiến Yuuji thoáng nhìn thấy Dazai Osamu, toàn thân cậu khẽ run lên, sau đó cậu phản ứng lại và nhìn chằm chằm vào anh.

"Thật không ngờ cậu lại tới nói cho tôi biết chuyện này, cậu quả là một đứa trẻ rất sắc bén." Sakaguchi Ango cười nói: "Không ngờ cậu lại khá thẳng thắn."

Này, những đứa trẻ được Dazai nuôi dưỡng đều bộc trực hơn những đứa khác và chúng chẳng hề giống anh chút nào.

_____________

Sakaguchi Ango: Đúng là một đứa trẻ nhạy bén, cậu đã phát hiện ra ngay ngày đầu tiên.

Itadori Yuuji:... Vì tôi đã nhìn thấy nó nhiều rồi.

---------

Nhóm gia đình: Gojo Satoru & Itadori Yuuji.

Hai người bảo vệ hoa đang quyết liệt bảo vệ Dazai trong bầy sói, đồ biến thái đừng đến đây~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net