[non-fic]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cách đây không lâu nghe bạn nói rằng nhóm dịch TCCT ở VN đã chính thức đóng cửa, tuy đã có một nhóm khác tách ra kế tục nhưng có vẻ không khả quan. Thật sự cũng không biết nên cảm thấy thế nào, vì từ nhóm dịch ấy mà biết đến TCCT (thông qua một người bạn đã từng quen biết), nhưng rồi cũng từ nhóm dịch ấy mà xảy ra nhiều chuyện. TCCT thật sự rất dài, dài ở cái mức rất thử thách lòng người. Thời điểm khi cày bằng bản QT thổ tả online cũng từng nói, tự thân sẽ bắt đầu edit ở chap 1000. Chẳng qua chỉ là một lời nói lúc hưng phấn bình thường, không ngờ sau đó lại có cơ hội sẽ.trở.thành.thật thật, cũng không biết nên thấy vui hay buồn.

Về bản edit của nhóm kia, có thể vì bản thân là một người quá nhạy cảm với những thứ mình ghét, trước đó vốn chuyển sang QT rồi, nhưng thật sự ngưng đọc hoàn toàn bản edit chính là từ đoạn khi Dụ Văn Châu xuất hiện. Bản thân là một người khá nhạy cảm với vấn đề fangirl và original. Mình biết ơn vì sự tận tụy kiên trì của nhóm edit khi theo đuổi một bộ truyện dài hơi như thế, nhưng mình yêu TCCT vì original. Nghĩa là, mình YÊU cái nguyên tác mà Hồ Điệp Lam đã viết ra, chứ không phải chỉ vì vài ba cái hint họt thoáng qua nào đó mà fangirl có thể moi ra trong ấy. Việc edit một bộ BL hay fanfic khác với edit một bộ truyện mang tính shounen thuần khiết, và xưng hô của tiếng Việt thì ôi thôi bao la trời bể thế nào ấy. Nói mình nhỏ mọn hẹp hòi cũng được, nhưng một khi chuẩn mực của bản thân bị vấy bẩn, mình thật sự không còn muốn nhìn lại thứ đã vấy bẩn lên nó nữa. Mới hôm trước thôi còn lục lại bản edit mà đọc, cũng cười sặc sụa không ít, vui vẻ không ít, nhưng khi chạm đến cái vẩy ngược hóa ra vẫn không hề được vuốt xuôi xuống, tâm trạng đúng là tệ đến cùng cực, thất vọng, bực bội đến độ thiết nghĩ hay là tìm lại QT mà xem cho rồi để đỡ phiền lòng...

Nhưng nói gì chăng nữa, quá khứ cũng chỉ là quá khứ. Ngôi nhà từng là nơi đầu tiên đem TCCT giới thiệu đến rộng khắp mọi người và với mình rốt cục cũng đã đóng cửa, kết thúc ở cái chương "Tàn tiệc" đầy ý nghĩa trong nguyên tác, cũng là lời chào vĩnh biệt cuối cùng của họ đối với hơn ba năm miệt mài đã qua. Dù không thích hay thành kiến như thế nào, bản thân vẫn cảm thấy mình nợ họ một lời cảm ơn. Cảm ơn vì đã đem TCCT đến với mình. Cảm ơn vì đã kiên trì cùng Diệp Tu và giới chuyên nghiệp Liên Minh suốt những năm tháng qua.

.

Lại nói, dạo gần đây không đăng gì cả, một phần vì lười, một phần vì chuyện riêng cuộc sống, một phần khác, là vì cảm thấy sự tồn tại của bản thân đã không còn cần thiết nữa.

Trước đây khi đăng truyện, mục đích đầu tiên là để bản thân đọc, thứ hai là vì muốn tìm kiếm những người cùng sở thích AllDiệp, cùng yêu thương sùng bái gã đàn ông 27 tuổi vẫn không chút mỏi mệt chiến đấu cùng người khác để giành lấy đỉnh cao Vinh Quang. Sau đó AllDiệp xuất hiện rất nhiều, người yêu mến hóa ra đông như vậy, cũng rất nhiệt tình, nên là chẳng hiểu sao lại cảm thấy nhiệm vụ của mình đã không còn phải tiếp tục nữa, nên quyết định ngừng. Ngừng, không đọc fanfic, không post fanfic nữa, chứ không phải là ngừng yêu thích Diệp Tu.

Vài ngày này đọc lại TCCT, tình cảm dành cho gã họ Diệp lại dâng trào rất nhiều, thương đến quay quắt lòng, còn chợt nhận ra thì ra hình bóng gã đàn ông 27 tuổi ấy chưa từng mờ nhạt đi trong tâm thức mình. Diệp Tu bàn tay run run không cam lòng giao thẻ cho Tôn Tường. Diệp Tu cả người lôi thôi nhếch nhác xuất hiện trước Trần Quả. Diệp Tu mỗi khi đến trận đấu của Gia Thế lại hay ra hàng hiên đứng dựa cửa hút thuốc, mà đối diện bên kia đường, chính là nơi mà hắn đã cống hiến toàn bộ thanh xuân và tâm huyết. Diệp Tu không lưu tình đánh bại Đường Nhu đến không gượng nổi đầu nhưng cũng đặt niềm tin vào cô rất nhiều. Diệp Tu vừa bất lực mà cũng tự hào vui vẻ vì một Bao Vinh Hưng trưởng thành tự do đến phóng khoáng. Cũng chính Diệp Tu ấy đã tiếp thêm không biết bao nhiêu dũng khí và sức mạnh cho cậu trai tự ti đè nặng Kiều Nhất Phàm có thể tiến lên và lột xác thành công. Diệp Tu không hề cười nhạo La Tập mà lại hết lòng ủng hộ cậu ấy tiếp tục thế mạnh của mình. Diệp Tu chèn ép kiếm lợi từ đủ đường có thể, tính toán từng li từng tí đến khốn nạn không thể khốn nạn hơn. Cũng chính Diệp Tu ấy lại chẳng thèm quan tâm xem người khác sẽ nghĩ về mình như thế nào, vô tư đón nhận mọi cơ hội xuất hiện trước mặt mình. Diệp Tu miệng không ngớt trào phúng nhưng là người đồng cảm sâu sắc nhất tấm lòng lão Ngụy dành cho trò chơi Vinh Quang này. Diệp Tu tàn nhẫn cưỡng chế Mạc Phàm phải đồng ý đến gặp mặt mình, nhưng rồi lại mặc cho cậu ấy muốn làm gì thì làm không hề xét đoán. Diệp Tu chiêu gọi An Văn Dật, chưa một lần hối hận hay trách cứ vì những yếu kém của cậu ta, vẫn luôn là một hậu phương vững chắc như thế. Diệp Tu vươn ra cánh tay giúp Phương Duệ tìm thấy vinh quang của gã. Cũng là Diệp Tu ấy, bằng cách tàn nhẫn nhưng cũng chân thành nhất, cứu vớt Ngũ Thần và giấc mộng vỡ nát của anh ấy.

Đọc TCCT, cười cùng TCCT rất nhiều, cũng khóc cùng TCCT không ít. Những lời bộc bạch của Kiều Nhất Phàm, sự sụp đổ của vương triều Gia Thế, nỗi lòng của An Văn Dật, hay là khung cảnh ấy, cái buổi sáng khi tấm cờ đội của Ngũ Thần bị kéo xuống gấp lại đặt trong bàn tay anh. Bản thân vốn không phải một người dễ dành tình cảm và lưu ý đến quá nhiều người cùng một lúc, nhưng thật sự chỉ duy TCCT, chỉ duy vì Diệp Tu, từng con người từng xuất hiện quanh gã đàn ông họ Diệp đều khiến mình phải để tâm thật nhiều. Yêu Diệp Tu thật nhiều, cũng thương Hưng Hân thật nhiều. Vi Thảo có Vương baba sẵn sàng từ bỏ phong cách chiến đấu của bản thân mà chống đỡ cả đội đi đến thắng lợi vinh quang. Hưng Hân có Diệp Tu. Diệp Tu mà mình vẫn thường tự đùa là bà mẹ già của Hưng Hân, nuôi dạy ra cả một bầy trẻ đặc sắc đến không thể tưởng được. Đường Nhu dũng mãnh kiêu ngạo. Bao Vinh Hưng hoang dại nhiệt tình. Kiều Nhất Phàm lễ độ trầm ổn. La Tập thông minh cần cù. Mạc Phàm sắc bén kiên định. An Văn Dật cẩn trọng chi tiết. Rồi thì Tô Mộc Tranh... Tô nữ thần của lòng tôi, đứa trẻ đầu tiên mà Diệp Tu vẫn luôn yêu thương và hết lòng muốn bảo vệ, cô gái tôi cảm mến rất nhiều không kém gì tình cảm dành cho gã họ Diệp kia.

TCCT có Diệp Tu, có Hưng Hân, còn có thật nhiều những nhân vật, dù là phản diện hay người qua đường không quá quan trọng, vẫn khiến tôi cảm thấy muốn trân trọng họ thật nhiều. Vì nhờ họ, tôi mới càng hiểu rõ hơn về gã đàn ông họ Diệp kia. Nhờ có họ, tôi mới càng nhận ra, mình yêu thích Diệp Tu sâu đậm đến nhường nào. Vẫn luôn miệng mắng hắn khốn nạn *mất dạy*, cũng không ít lần cảm thấy những hành động chèn ép của hắn thật sự quá tàn nhẫn lạnh lùng, nhưng sau tất cả, tôi vẫn thích hắn thật nhiều. Vẫn cảm thấy sau sự toan tính vô nhân đạo kia, là một trái tim thuần khiến trong veo đến đau lòng. Diệp Tu chưa từng tỏ ra yếu thế, chưa từng để lộ mềm yếu. Có chăng là giận dữ khi thấy Trần Quả bị ức hiếp bởi chính người trong công hội của cô ấy. Có chăng là cái nhăn mặt khi nghe Tô Mộc Tranh nói rằng cuộc sống trước đây của họ rất tốt không sao cả. Diệp Tu khi sinh ra đã mặc định sẽ luôn là một người anh, người dẫn dắt tất cả. Lúc ở nhà là anh trai của Diệp Thu, trốn khỏi nhà lại trở thành anh trai của Tô Mộc Tranh, sau đó là đội trưởng chiến đội Gia Thế, rời khỏi Gia Thế lại trở thành 'đại ca' dẫn dắt một đám 'nhóc con' không biết trời cao đất dày là gì một đường thẳng tiến bắt lấy chiếc cúp của chiến thắng cao nhất.

Nói thì dễ dàng và giản đơn thế, vậy mà khi đọc rồi, càng suy nghĩ về gã đàn ông 27 tuổi ấy, lại càng không khỏi chạnh lòng. Chạnh lòng vì Diệp Tu vĩnh viễn sẽ luôn là kẻ mạnh. Chạnh lòng vì một Diệp Tu dường như chưa từng để lộ yếu đuối với bất kì ai. Chính là quá yêu thích như thế, nên mới càng lún sâu vào tuyệt vọng u buồn mỗi khi nhớ đến gã đàn ông ấy. Chính là quá yêu thích như thế, nên mới càng nhạy cảm với mọi thứ liên quan đến hắn. Chỉ ước sao có thể đem cả thế giới đều đặt dưới chân người ấy, lại sực nhớ hắn vốn đã là kẻ mạnh, vốn chẳng cần bất kì ai tặng không cho bất kì thứ gì mà hắn không cần hay có thể tự tay đoạt lấy.

Chính là thích Diệp Tu như thế, đọc fanfic thật nhiều, xem fanart thật nhiều, tìm hình bóng hắn trong cái nhìn của rất nhiều người khác, cũng chỉ để thỏa mãn cảm giác yêu thương như acid ăn mòn chính mình mà thôi.

Ừ, chính là như thế. Chính là, chỉ vì yêu thích một gã họ Diệp như thế...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#alldiệp