HarDra-Oh to be loved by someone

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi và Harry đã chia tay được gần ba năm. Không có cãi vã, không ngoại tình hay bất cứ bi kịch tình ái nào. Mọi chuyện khá tệ vào vài tháng đầu, chúng tôi đối mặt với nhau trong sự gượng gạo, nhưng nó dần trở nên ổn hơn. Tôi và anh vẫn làm bạn, sau cùng cả gia đình tôi vẫn luôn chào đón anh. Cũng như bây giờ, tôi và Ron đang ở đây, nhìn anh với sự hiếu kì. Hermione không có mặt, bởi cả ba đã thống nhất sẽ nói với chị ấy sau. Điều thú vị là Harry có vẻ sợ Hermione (cười lớn).

"Nói em nghe về anh ấy đi chứ!"

Tôi đẩy người về phía anh, để thấy môi anh đẩy lên một nụ cười nhẹ, ngại ngùng. Ron khụt khịt cái mũi đầy tàn nhang của mình, nhấp một ngụm đế lửa. Tôi biết Ron không thích người yêu mới của Harry, tôi cũng vậy, không hẳn là không thích, tôi khá mến anh. Được rồi, thành thật mà nói, trong suốt khoảng thời gian ở Hogwarts, tôi ghét anh ta kinh khủng. Nhưng anh ta đã thay đổi chóng mặt, chúng tôi nhận được thư xin lỗi, cả lời xin lỗi công khai mà tôi cá là tới Ron cũng phải chấp thuận. Draco Malfoy suy cho cùng chưa bao giờ là một người tốt để làm bạn, dù vậy, tôi thích cách anh ấy luôn treo trên môi những câu đùa nhỏ, sắc nhọn khiến chị Hermione phải buột miệng bật ra tiếng cười nhỏ. Anh nhìn ủ dột và rầu rĩ sau chiến tranh; ai cũng vậy thôi; Draco luôn trao cho chúng tôi ánh nhìn buồn bã, hối lỗi và đầy tủi hổ; kể cả tới bây giờ, khi anh và Harry công khai hẹn hò, anh vẫn thỉnh thoảng buông lời xin lỗi như câu cửa miệng vậy. Tôi không thích anh ở điểm đó, song tôi quý anh cũng vì điểm đó.

Tôi xoay cái ly trong tay, cười mỉm, tôi mong nụ cười này đủ hiền lành để Harry tin vào tôi. Anh cầm ly rượu lên, kề bên môi nhưng không nhấp ngụm nào. Đôi mắt xanh của anh lấp lánh như trời sao, sáng rực rỡ khi anh bắt đầu nhỏ giọng thầm thì. Tôi ngồi lại trên ghế, tựa đầu lên vai Ron, Ron hẵng đang cau có; tôi biết anh không cứng rắn như vẻ bề ngoài của mình, vì môi anh khẽ cong lên sau bàn tay gầy gầy.

"Em ấy đẹp lắm."

Tôi hơi nhăn mặt lại vừa cựa mình khó chịu trên ghế đẩu. Thôi nào ai cũng biết là Draco đẹp, vẻ đẹp đầy trang nhã ngay cả khi anh tỏa ra vẻ bết bát sau trận chiến. Tôi nghĩ tới mái tóc sáng màu của anh, từng cử chỉ duyên dáng hay gu thời trang tinh tế; anh dễ mến như thế đấy.

"Đẹp như nào cơ!?"

Ron hơi rít lên, rồi nhanh chóng nhún vai cố che đi hứng thú của mình. Tôi lắc ly đế lửa, chất lỏng trong đó sóng sánh, một chút văng ra ngoài theo quán tính, khiến tôi hốt hoảng đặt nó lại trên bàn.

"Như… à ừ thì… ái chà…"

Harry húng hắng, có lẽ đang cố chắt lọc từ ngữ. Anh luôn như vậy kể từ ngày xưa, trí tưởng tượng phong phú nhưng quá tệ trong khoản miêu tả hay bộc lộ ra ngoài. Ron nhìn mất kiên nhẫn, tôi khúc khích và mở lời.

"Tóc anh ấy, anh biết mà Harry."

Harry cảm kích nhìn tôi, rồi rời con ngươi lung linh của mình sang một vị trí ngẫu nhiên.

"Tóc em ấy, sáng màu, mát lạnh khi chạm vào. Giống như-" anh ngừng lại, cười bẽn lẽn, môi nhấp một chút rượu. "Như hơi ấm hiếm hoi của mùa đông vậy. Draco thích buộc tóc bằng ruy băng, dùng thật nhiều kẹp tóc màu mè. Em ấy có đủ hình thù kẹp tóc các loại; có cái đính ngọc, đá quý đắt tiền, thứ thỉnh thoảng em mới dùng tới. Em thích dùng kẹp kim loại đính charm nhỏ xíu, kẹp ngôi sao đầy màu. Tớ từng mua cho em cả lố kẹp tóc vào mùa giáng sinh đầu tiên tụi tớ quen nhau, hồi còn làm bạn cơ. Lúc ấy em cứ mắng tớ là tặng quà nhảm nhí, nhưng cả vài tuần liên tiếp trên tóc em nặng trĩu đống kẹp tớ tặng."

Tôi để tâm trí mình lạc vào những tháng đầu sau ngày hòa bình lập lại, Draco luôn lóng lánh với đủ thứ màu trên mái tóc bạch kim. Kẹp bông hoa, ngôi sao, trái tim hay chỉ đơn giản là những đường màu xinh xẻo, như sợi chỉ mảnh khi nhìn từ xa, luôn nổi bật trên nền tóc sáng.

"Em ấy nom nhỏ nhắn, dù hồi năm tư em cao hơn tớ, dịu dàng trong mấy màu sắc tươi sáng đó." Harry tủm tỉm, tựa cằm lên lòng bàn tay, mắt hấp háy ánh sáng rực rỡ. "Xinh lắm."

Ron trố mắt trước ánh mắt si mê của Harry, tôi cười khúc khích và hích vào mạn sườn anh. Mái tóc anh rung rinh khi anh kêu lên một tiếng nhỏ xíu. Tôi đoán 'Trời ơi Ginny anh biết rồi mà!' là những gì anh muốn gào lên.

"Những cái khác thì thế nào?"

Tôi hỏi trong cơn tò mò, tôi luôn cực kì phấn khích trước chuyện tình của mọi người xung quanh. Suy nghĩ này khiến tôi nhớ tới Cedric và Cho Chang.

"Draco gầy lắm." Harry nhăn mặt, uống nốt ly rượu. "Em ấy ăn ít lắm, hai miếng bánh mì nướng, ba phần bảy miếng bít tết, một thìa lớn salad, một ít khoai tây nghiền, một phần súp kem béo và nửa đĩa spaghetti là tất cả những gì em ăn trong ngày hôm qua và nửa ngày hôm nay. Nhưng em thích đồ ngọt, mê đắm nougat matcha của tiệm Me Rumbas trên phố Lime."

Tôi nhìn lên Ron, thấy anh chỉ chớp mắt lạ lẫm trước tên cửa tiệm kia. Tôi đoán đó là một tiệm đồ ngọt của Muggles.

"Em thường ăn một hộp Pocky như bữa xế, cafe luôn kèm với sữa hạt hạnh nhân. Nutella và bơ đậu phộng nhà chúng tớ luôn trong tình trạng sắp hết. Em không thích ăn quá nhiều vào bữa tối, nói rằng mình sẽ bị tức bụng nếu cố ăn nốt cái hamburger. Draco không ăn nhiều, nhưng chắc chắn phải đúng giờ, kể cả bữa hôm đó em không muốn ăn bất cứ gì, em vẫn sẽ ngồi ngay ngắn trên bàn, nhìn chăm chú vào cái đĩa rỗng rồi nhấm nháp nốt ly trà gừng. Nhưng dạo này em mũm mĩm lên rồi." Harry toe toét nhe răng về phía chúng tôi.

Tôi và Ron đang há hốc trước tất cả những chi tiết nhỏ về Draco qua góc nhìn của anh ấy. Harry, theo như tôi biết, cực kì tệ trong khoản ghi nhớ bất cứ thứ gì ngoài tên đường, đã thuần thục kể lại thói quen dù bé tí xíu hay dễ dàng nhận ra từ Draco. Anh không hề thờ ơ như tôi hẵng nghĩ, hơn hẳn cách mà Hermione phải điên tiết nhắc nhở anh về sinh nhật của một người bạn nào đó mà anh không thực sự để ý. Anh trưởng thành, trong trái tim tràn ngập tình yêu và không ngại chia sẻ nó. Tôi nhìn Ron, anh cũng nhìn tôi, chúng tôi cười nhẹ, giữ im lặng trước âm thanh đều đều của Harry.

"Draco thích làm thủ công. Em biết đan len, biết gấp phong thư, biết vẽ tranh và đủ thứ khác. Siêu khéo tay! Nhưng khi tớ trầm trồ trước đống origami của em, em chỉ nhìn tớ, mắt chớp liên hồi và kinh ngạc trước những lời khen. Tớ nhớ con hạc em gấp rồi hóa phép cho nó bay về phía tớ hồi năm ba. Tất cả sở thích của em hình như chưa bao giờ được coi trọng trong môi trường thuần huyết." Anh lén nhìn sang Ron và tôi, thở phào khi thấy vẻ trung lập thoải mái trên gương mặt những người bạn thuần huyết. "Em ấy luôn bất ngờ khi tớ bước ngang qua bộ tiêu bản côn trùng tinh tế của em và xuýt xoa, ngờ vực khi tớ khen ngợi em về bàn tay đẹp, đặt trên những tờ giấy hình vuông nhiều màu."

"Tay Draco đẹp lắm. Thon thả và trắng trẻo. Tay em rất lạnh, mu bàn tay hồng hào trái ngược với làn da trắng bóc. Em có những đường gân mỏng, mờ nổi trên các khớp xương. Draco luôn thoa kem dưỡng da tay trước khi đi ngủ, loại nhập từ bên Pháp, thơm phức mùi hoa hồng. Tay em không nhỏ, nhưng gọn gàng trong tay tớ, co lại xinh xắn khi em nắm tay tớ. Từng ngón tay tụi tớ áp vào nhau, vừa khít tới từng kẽ tay, như thể đó là nhà của chúng. Tay em có vài vết chai nhỏ, nhợt nhạt đanh lại thành màu đào trên lòng bàn tay. Có lẽ là do viết lách hay cầm đũa phép."

"Tay tớ thô kinh, toàn sẹo là sẹo, da dẻ tớ cũng chẳng mịn màng hay trắng trủng gì cho cam. Nhưng em nói em thích nắm tay tớ, thích tay tụi tớ đan vào nhau, vung vẩy qua lại khi dạo quanh Hogmades." Harry cười, mắt cong lại khi nhìn xuống bàn tay đang xòe ra của anh. "Em thích vẽ lên tay tớ. Vẽ bằng bùa phép nóng rực nhiệm màu, dòng chữ 'nhớ anh' nhỏ xíu hiện lên không báo trước khi tớ phải đi Mỹ tháng trước. Em vẽ cả bằng bút màu em mượn được từ thằng nhóc hàng xóm sát vách. Hoa hồng màu đỏ, hoa giấy tím biếc, hoa thạch thảo, sao băng, mặt trời, mặt trăng, con mèo bé tí tụi tớ nuôi, tia sét, quả táo, kính mắt, ti tỉ thứ khác! Em vẽ tràn lên cả cổ tay tớ, tựa má vào ngực tớ khi tô kín cẳng tay tớ bằng màu vàng và xanh, cố họa lại 'Đêm đầy sao'. Má em nóng hầm hập trên ngực tớ, ửng hồng duyên dáng khi lén lút vẽ một hình trái tim lên mạch đập trên cổ tay tớ bằng đầu ngón tay lấm tấm màu. Em hẳn là phải yêu tớ lắm, vì có bận tớ thức dậy với đầu mèo tức giận trên vết sẹo nói dối, màu xanh lam đậm."

"Tớ cũng yêu em lắm. Cổ tay em có hình xăm mà lão khốn kia cứa lên, em có tá vết sẹo để che đi vệt màu kinh hoàng đó." Giọng Harry dịu lại theo cách buồn bã nhất, anh cụp mắt xuống, khiến Ron chồm người lên vỗ vai anh từ phía đối diện. "Da Draco quá trắng để mấy đường rạch đó hiện lên rõ ràng và liền mạch, chúng sậm màu đỏ hỏn ở viền và trắng ởn rợn người ngang drap giường bệnh St Mungo trong lòng vết sẹo, ánh lên dưới nắng như những lông đuôi kì lân. Em không thích mặc áo cộc tay cũng vì lý do này, cả hè cũng như đông, luôn kín đáo dưới ống tay dài. Nhưng em để tớ kéo tay áo em lên, chạm vào nó, vẽ lên hình mặt trời, ngôi sao và đủ kiểu hình vẽ ngu ngốc lộn xộn mà tớ nghĩ ra. Hẳn em đau lắm, hẳn rồi, tới tớ dòm còn thấy xót."

"Em có vết sẹo lớn, loang lổ trên ngực. Là tớ ếm em đấy, em tha thứ tớ rồi nhưng tớ vẫn ghét tớ lắm. Em cứ ôm tớ mãi khi tớ rấm rứt xin lỗi em, cười đùa nói không sao đâu rồi tự nhận lỗi về mình, tớ ghét lắm cơ. Mà môi em cứ mấp máy mãi, tay em cứ xoa loạn trên đầu tớ, nên tớ nghĩ một ngày nào đó, khi tớ đủ dũng cảm, tớ sẽ tha lỗi cho tớ thôi. Nhiều đêm em khóc, vùi mặt vào chăn, rủ rỉ tớ nghe về tuổi thơ em. Em cứ xin lỗi tớ hoài, chẳng để tớ ôm em, tớ cũng không trách em đâu."

"Tớ thích buổi sáng tớ bắt đầu bằng Draco nằm sát cạnh tớ hơn là một tách cafe đắng ngắt. Em hay chào buổi sáng bằng 'Xin chào, tôi là Draco, Draco Malfoy đây.' Tớ thích thế lắm, thích cuốn em vào lồng ngực để ngủ nướng thêm dăm chục phút nữa, nhiều khi tớ suýt muộn làm. Thích em ríu rít bên cạnh khi tớ làm bữa sáng, thích em pha trà cho tớ, thích em."

"Em hát hay cực! Có đêm tớ đã chìm vào giấc ngủ trong bài ru cổ xưa nào đó. Giọng em lanh lảnh, trầm đục vừa đủ, mềm mại như nhung. Giọng em nhỏ nhẹ, chậm rãi khi hát tình ca; cao hơn và to hơn khi ngân nga nhạc Pop Muggles. Tớ đã tập guitar để đệm đàn cho em hát, em vẫn chẳng phàn nàn dù tớ chơi dở tệ. Em biết chơi violin và cello âm thanh em tạo ra êm dịu, đôi khi não nề, nhìn chung đều lắng đọng, ấm áp như chính em."

"St Mungo cách nhà tụi tớ một khoảng kha khá, nhưng Draco luôn đều đặn độn thổ xuống một ngõ nhỏ cạnh nhà ga phía Tây rồi đi bộ về chung cư. Em nói em muốn ngắm cây hoa giấy trong công viên thành phố. Draco nhạy cảm và tinh ý. Em thức dậy giữa đêm vì trời đột ngột đổ mưa dầm dề. Bồn chồn khi nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt tí tách trong phòng tắm, tiếng mối gặm gỗ kẽo kẹt hay là tiếng động của đám vật nuôi quanh khu."

"Draco ít khi nói lời yêu, nhưng em luôn nói yêu đúng lúc, khiến tớ như nhũn ra mỗi lần hiếm hoi em nói nhớ tớ. Em gọi tớ bằng đủ loại biệt danh. Cái bánh táo biết đi, đầu tổ quạ, bốn mắt, siêu nhân và đủ thể loại lổn nhổn khác. Em không thích mấy kiểu sến sẩm như anh yêu, em yêu hay tương tự. Nhưng má em trải lên một sắc đỏ dễ thương khi tớ gọi em 'yêu dấu ơi'. Em thích mùa đông, thích giấu thân mình trong ổ chăn ấm thật ấm; thích bữa sáng xuất hiện trên giường ngay khi em vừa mở mắt; thích diện áo khoác dài, vest, duyên dáng trong cardigan và khăn cashmere. Như em bé ấy."

"Em cứ tí xíu trong lòng tớ, đừng nói em nhé không em lại dỗi tớ. Draco dễ dỗi lắm cơ. Tớ trêu tí là lại hạnh họe móc mỉa lại, em không thích bị nói là bé đâu, em kêu em lớn lắm. Mà tớ thấy em xíu xiu như con mèo ấy, tớ thì to đùng như con gấu. Em ngồi trong lòng tớ coi đủ thể loại phim mỗi tối, co chân sát ngực rồi cuộn lại còn chút éc khi ngủ gục. Yêu lắm ấy!"

Tôi bật cười, nghĩ tới khuôn mặt ngại ngùng của Draco khi nghe Harry gọi 'em bé ơi' suốt buổi hẹn hò đôi của chúng tôi năm ngoái. Draco cao ráo, trông xinh xắn, hoàn toàn đủ cao để khiến mọi cô gái đổ đứ đừ, nhưng trong mắt Harry-ngôi sao to bự của sở thần sáng thì anh chả khác gì con mèo con.

Ron giờ đã thoải mái hơn, anh cười ngốc nghếch trước chuyện tình của Harry và Draco. Có lẽ anh nghĩ cả tới chị Hermione. Tôi cũng nghĩ tới người yêu mình, mong rằng anh nhớ cũng tới tôi như cách Harry nhớ tới Draco.

"Tớ yêu em lắm."

Harry nói, mắt nhìn xuống xoáy nước nhỏ trong ly đế lửa, màu xanh tràn ngập tình yêu, sự trìu mến lẫn nuông chiều. Tôi cười, ôm lấy cẳng tay Ron, anh trai tôi cũng đang cười. Chúng tôi vui cho anh, vui cho cách anh vượt qua chiến tranh với trái tim rừng rực ái tình, vui cho cả Draco, người anh yêu, người trao anh tình yêu. Chúng tôi vui cho họ, vì đã tìm thấy nhau, vì đã chấp nhận nhau, chấp nhận từng điều nhỏ nhặt của nhau, chấp nhận để người kia bước vào không gian cá nhân chật hẹp của mình, để ôm lấy nhau, truyền đi tin yêu, hơi ấm. Tôi bỗng thêm yêu Draco; yêu cách anh trông dễ thương, đáng yêu qua lời kể của Harry; yêu làn da, yêu mái tóc anh tỏa sáng trong mắt người yêu anh; yêu cách anh yêu bạn trai mình; nhỏ nhẹ, đằm thắm, sôi nổi.

Cánh cửa đẩy ra, tiếng chuông đồng vang leng keng báo hiệu một người khách vừa tới. Tôi nhìn lên, thấy Harry nở nụ cười háo hức, tôi xoay người lại, cũng mỉm cười khi thấy Draco bước vào quán, vỗ áo cho đám tuyết trên vai áo rơi xuống.

"Yêu ơi! Tao đây này!"

Draco đỏ mặt, đúng như những gì Harry kể, quắc mắt lườm anh một cái rồi cúi đầu chào chúng tôi.

"Thằng đần thúi! Đã kêu đừng gọi tao thế cơ mà!"

Anh nhỏ giọng mắng. Giọng nói nhỏ, lanh lảnh, tràn ngập yêu thương.

Thì ra, họ yêu nhau thế đấy.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net