Chap 26: Công viên ngựa Tomisato

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối khi nhà Yugi đang quây quần cùng nhau ăn tối. Ba mẹ chỉ đơn thuần sẽ hỏi về ngày học của 2 anh em diễn ra thế nào, có bị ai làm phá hay gặp khó khăn gì không. Được một lúc, ông Yugi bỗng nhớ đến một chuyện liền quay sang cả 2 mà hỏi.

Ông Yugi: Amane, Tsukasa, 2 con còn nhớ những buổi gặp mặt với vài đối tác lớn chứ?

Tsukasa: Buổi gặp mặt? Ý ba là mấy lần đi giao lưu với họ ở ngoại ô ấy ạ? Hình như 1 năm khoảng 2, 3 lần!

Ông Yugi: Đúng vậy, cuối tuần này chúng ta sẽ gặp họ lần nữa! Vốn cũng là để xây dựng mối quan hệ vững chắc!

Amane: Vậy lần này địa điểm là ở đâu ạ?

Ông Yugi: Công viên ngựa Tomisato!

Amane: Chúng ta sẽ cưỡi ngựa sao?

Tsukasa: Anh có vẻ hào hứng nhỉ, Amane-nii! Em nhớ hồi trước ba từng dạy chúng ta cách cưỡi ngựa, ấy thế mà vừa nhìn thấy nó anh đã chạy mất bóng rồi!

Amane: Thôi đi, Tsukasa! Lần này anh không có chạy nữa đâu!

Bà Yugi: Fufu, 2 đứa thiệt là! À, 2 con có thể rủ vài người bạn không? Có vài đối tác sẽ dẫn theo con cái của họ! Các bà mẹ thì có mẹ tiếp rồi! Nhưng còn vài cô tiểu thư nữa, mấy đứa nhỏ ấy có lẽ sẽ chọn ngồi nói chuyện uống trà hơn là cưỡi ngựa đấy! Đương nhiên, vài bạn nam cũng không vấn đề đâu!

Amane: Con hiểu rồi!

Khi đã ăn xong bữa tối, Amane trở lại phòng, nằm lên giường cầm chiếc điện thoại mà nhắn hỏi với nhóm bạn của cậu. Thật may là họ đã đồng ý.

Tsukasa: Amane-nii!

Amane: Hửm? Tsukasa, em sang phòng anh làm gì vậy?

Tsukasa: Em muốn chơi với Amane thôi mà!

Amane: Em có định rủ ai đi không?

Tsukasa: Không đâu ạ! Nhóm của Daikon-san có lẽ là đủ rồi!

Amane: Nào, anh đã nói không được gọi Yashiro như thế mà!

Tsukasa: Au au, Amanhe-nhi, em xin nhỗi! Ừng nhéo nhữa!!

Amane: Tha cho em đấy!

.

.

.

[...]

Chẳng mấy chốc đã đến ngày cuối tuần, mọi người cùng nhau chuẩn bị đến điểm gặp. Amane nhìn ngó xung quanh đếm số lượng, bỗng dưng thấy thiếu vắng 2 con người.

Amane: Aoi-chan, anh em nhà Minamoto đâu rồi?

Aoi: À, nhà họ có việc nên không đến được, họ gửi lời xin lỗi tới cậu đấy!

Amane: Vậy à!

Bà Yugi: Mấy đứa ơi, chúng ta đi thôi!

Tsukasa: Tụi con đến ngay đây!

Nghe gọi mọi người vội vã chạy lên xe. Không mất quá lâu để họ tới được điểm đích, tầm 1 đến 2 tiếng, và mất thêm 15 phút để đợi các đối tác. Bà Yugi tiếp các phu nhân ở ban công phòng trọ, Yashiro và Aoi ngồi nói chuyện, uống trà với 2 cô gái ngoài sân vườn. Tsukasa vốn bị các chàng trai của đối phương để mắt tới, trực tiếp thách đấu, còn Lemon bị ép làm trọng tài :))

(Lemon: Tôi khổ quá mà...!)

Amane vốn không biết cưỡi ngựa, nhìn về phía Akane đang tiến tới chuồng ngựa liền chạy theo anh.

Amane: Nè, Akane!

Akane: Chuyện gì?

Amane: Ừm...cậu biết cưỡi ngựa không?

Akane: Đương nhiên là có rồi! Tôi đã từng đọc khá nhiều sách về điều này rồi! Thực hành áp dụng cũng đơn giản thôi!

Amane: Thật không đấy? Lí thuyết với thực hành khác xa nhau lắm!

Akane: Tôi từng cưỡi 1 lần rồi, và nó đã thành công! Còn ngươi thì sao?

Amane: À...cái đó...

Akane: ???

Amane: Tui không biết cưỡi ngựa!

Akane: Ngươi không biết!!! Hahaha, thế ngươi đến đây ngắm cảnh à? Thằng em trai ngươi cũng biết vậy thì vốn cả 2 ngươi đã được dạy rồi! Sao ngươi lại không biết cách? Lười quá hay gì? Haha!!

Amane: ... *tức không nói được gì*

Akane: Thế...ngươi gọi ta vốn là muốn ta chỉ cách cho ngươi?

Amane: *gật gật*

Akane: Được thôi! Với 1 điều kiện!

Amane: Điều kiện?

Akane: Ngươi phải làm theo yêu cầu của ta!

Amane: Yêu cầu gì chứ?

Akane: Không biết! Đến lúc ta nghĩ ra rồi tính!

Amane: Hả? Thế tui khác gì chân sai vặt của cậu đâu?

Akane: Thế giờ có đồng ý không?

Amane: ...Thôi được rồi, một yêu cầu thôi đó!

Akane: Oke, đợi chút đi để ta chọn cho ngươi một con!

Akane xem xét rồi chọn cho mỗi người một con ngựa, anh đưa cậu đi tới một cánh đồng rộng, nơi này chủ yếu là để người mới làm quen và thư giãn, khác xa với sân đua.

Amane: Rộng thật đấy! Chúng ta cưỡi ở đây à?

Akane: Ừ! Mau lại đây! Ta giúp ngươi lên!

Akane cẩn thận chỉ cho Amane cách ngồi lên yên ngựa và cầm dây cương. Cậu cũng nhanh chóng làm theo đúng như những gì anh chỉ. Khi thấy Amane có vẻ đã ổn, Akane liền xoay người sang phía con ngựa của mình rồi trèo lên. Còn cậu thì lần đầu cưỡi ngựa nên có phần hơi căng thẳng, tay nắm chặt dây. Bỗng con ngựa bắt đầu di chuyển, Amane hơi giật mình, cậu chưa có yêu cầu nó đi nên nhanh chóng kéo cái dây cương để con ngựa dừng lại, nhưng nó bỗng dưng lại hí lên một tiếng lớn rồi phóng đi nhanh chóng.

Amane: WAAAAAAA!!!

Akane: Hể? Amane? ..........AMANE!!!

Akane tái mặt khi thấy con ngựa của Amane mang theo cậu phóng đi một đoạn xa. Anh nhanh chóng cầm dây cương điều chỉnh hướng cho con ngựa của mình đuổi theo. Amane sợ hãi ngồi trên yên ngựa, nước mắt dần làm ướt khóe mắt của cậu. Con ngựa thì cứ tăng tốc chạy trên nền cỏ, hướng thẳng vào một khu rừng gần đó. Akane ngồi trên con ngựa của mình, nhanh nhẹn đuổi theo chạy song song với cậu.

Akane: Amane!! Này, nghe tôi nói không?

Amane: A..Akane! Dừng..làm nó...dừng lại đi..!

Akane: Được rồi, cậu bình tĩnh đi! Tôi sẽ dừng nó lại!!

Amane cắn răng gật đầu, sự sợ hãi phản ánh rõ qua những vệt long lanh trên đôi mắt, Akane tính chỉ cách cho cậu nhưng nhìn thấy bàn tay đang run lẩy bẩy kia thì đành ngậm ngùi vứt bỏ cách đó. Anh kéo dây hướng con ngựa của mình lại gần Amane. Ánh mắt cẩn thận quan sát phía trước, chắc chắn rằng không có cái cây nào cản trở liền căn chuẩn thời gian nhảy sang con ngựa của cậu. Amane hốt hoảng khi thấy anh nhảy sang và ngồi sau cậu, Akane nắm lấy bàn tay run rẩy của Amane để trấn an, sau đó liền cầm dây cương kéo mạnh về đằng sau, con ngựa lại hí lên một tiếng lớn, nhưng lần này nó không chạy nữa mà đi lòng vòng một lúc rồi dừng lại hẳn, cả 2 ngồi trên yên ngựa mà thở phào.

Một lúc sau, Akane liền xoay người nhảy xuống dưới, kéo lấy vạt áo Amane để gọi cậu. Amane nhìn bày tay đang đưa ra trước mặt, cậu nắm lấy rồi cẩn thận trèo xuống. Vừa mới chạm chân xuống đất, Amane liền khuỵu xuống. Cậu sợ đến mức không thể dồn sức vào đôi chân, ngồi bệt xuống nền cỏ xanh. Vừa nãy nếu không có Akane thì không biết cậu sẽ ra sao nữa, nó quá khủng khiếp!

Những giọt nước long lanh tràn ngập trong khóe mắt rồi rơi thánh thót trên gương mặt của cậu. Amane thở dốc, cơ thể run lên, có một cảm giác nghèn nghẹn trong cổ họng như thể muốn vỡ òa để giải tỏa. Cậu không dừng lại được, muốn khóc quá!!!

Trong lúc bản thân còn đang cố gắng ngăn lại tiếng nức nở thì cả cơ thể của cậu đã ở trong vòng tay của ai đó. Amane giật mình nhìn lại, là Akane đã kéo cậu vào một cái ôm. Tay luồn qua mái tóc nâu, nhẹ nhàng an ủi. Amane cảm thấy thật tốt khi Akane đã mở lòng, vì hiện tại cậu đang cần một chỗ dựa. Amane úp mặt vào ngực anh, tiếng nấc nghẹt đứt quãng thoát ra từ cổ họng, phá tan sự tĩnh lặng của khu rừng.

Amane: Hức..hức...Akane...

Akane: Ừm, tôi ở đây! Không sao đâu!

Akane vuốt nhẹ lưng cậu. Sự việc lần này hoàn toàn là lỗi của anh khi đã sai lầm chọn trúng một con ngựa có tính hoang dại như vậy cho cậu. Vừa nãy hẳn là đã dọa Amane sợ chết khiếp rồi! Bầu trời bỗng âm u, cơn mưa lớn kéo đến khắp khu công viên. Akane nhìn xung quanh, thấy phía trước không xa có một cái hang nhỏ liền nhanh chóng đỡ Amane dậy, tay còn lại cầm dây cương của cả 2 con ngựa dẫn chúng đi vào trong để trú mưa.

Akane: Ổn rồi chứ, Amane?

Vừa đỡ cậu ngồi xuống anh liền lo lắng hỏi, tay quệt đi chỗ nước vì dính mưa trên mái tóc cho cậu. Amane không trả lời, yên lặng gật đầu.

.

.

.

Cùng lúc đó tại nhà trọ...

Tsukasa: Amane-nii, anh đang ở đâu chứ?

Aoi: Akane-kun cũng không thấy đâu luôn!

Yashiro: 2 người họ đi đâu mất rồi?

Ông Yugi: Mấy đứa!

Tsukasa: Ba!! Họ tìm thấy Amane-nii chưa?

Ông Yugi: Nhân viên đã tìm toàn bộ phần đất trống nhưng vẫn không thấy đâu! Chỉ có trong rừng là chưa kiểm tra! Mưa to thế này thì quá nguy hiểm để vào trong đó tìm!

Tsukasa: Nhưng cũng đâu thể để Amane-nii một mình chứ! Họ không tìm thì con tìm!

Lemon: Cậu bình tĩnh chút đi, Tsukasa! Cậu vào trong đó rồi đến lúc bị thương thì ai lôi cậu ra?

Tsukasa: Vậy chẳng lẽ cứ để anh ấy ở trong đó à?

Lemon: Không sao đâu! Tôi nghĩ cậu ấy đang ở cùng với Akane! Amane ở bên cạnh tên đó có lẽ sẽ ổn thôi!

Lemon qua ô cửa sổ nhìn về phía khu rừng cũng không khỏi lo lắng. Dù không muốn nhưng nếu Amane đang ở cạnh Akane thì thật tốt!

Cậu khôn hồn thì chăm sóc Amane cẩn thận cho tôi! Cậu ấy xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ xử cậu đấy, Aoi Akane!

_______________________________________________

Akane lạnh sống lưng :))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net