Chương 2: Bí mật của Remus

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sirius! Cậu bỏ tay ra, định bắt cóc em trai tớ à!" James ngay lập tức chen giữa hai người rồi lôi Harry về bên mình.

"Khiếp, làm như tớ cướp vợ cậu không bằng ấy!" Sirius khinh thường nhìn thằng bạn của mình.

"Thôi thôi, hai cậu im dùm tớ, về nhà James đã rồi tính sau." Remus vội vàng can ngăn hai thằng bạn của mình.

Trên đường về cả hai cứ lườm nhau tóe lửa, mà Harry, nguyên nhân chính của cuộc đấu mắt này lại thảnh thơi ở bên Remus.

"Em năm nay bao nhiêu tuổi thế hả Harry?" Remus nhìn Harry, trông mặt như thế này chắc cũng tầm 7,8 tuổi nhỉ? Nhưng mà chiều cao thì có chút phát triển hơn độ tuổi độ tuổi đó rồi.

"Dạ mười tuổi ạ." Remus nhìn Harry mà nín họng, 10 tuổi á? Thế thì năm sau phải đến Hogwarts rồi, ngây thơ như thế liệu có bị lừa không? Remus lo quýnh quáng hết cả lên.

"Cho anh." Harry lấy ra sô cô la ếch nhái cho Remus.

"Cảm ơn em." Remus xoa đầu Harry, liếc nhìn sang chỗ hai thằng bạn đang ngồi. Nhìn hai đứa bạn mình như thằng dở hơi ấy, có tí chuyện mà cũng đánh nhau.

"Anh Remus." Tiếng gọi của Harry kéo sự chú ý của anh về chỗ bên cạnh.

"Sao vậy Harry?"

"Tay anh lạnh lắm, đeo găng tay vào đi." Harry lấy ra một đôi găng tay màu cà phê sữa rồi đeo cho Remus, anh xoa đầu cậu thay cho lời cảm ơn.

"Hết Sirius lại đến bồ. Remus, bồ định cướp em trai tớ à?" Giọng James oang oang cả khoang tàu, ba mẹ James che mặt đi tỏ vẻ không quen biết.

Remus yên lặng không nói gì, thằng bạn mình nghĩ nhiều quá rồi. Nó bảo vệ em nó còn hơn bảo vệ bạn gái nữa.

__________

Vừa về nhà James đã quăng hết đồ đạt, lôi hai thằng bạn và Harry lên phòng, để lại đống hoang tàn cho gia tinh dọn. Hai vị phụ huynh đứng dưới chỉ biết thở dài.

"Sirius, Remus hai người sẽ ở hai phòng này." James chỉ vào hai phòng trái phải cạnh mình.

"Thế bồ ở đâu?" Remus ngó xung quanh.

"Ở đây, tớ ngủ cùng Harry." James chỉ vào căn phòng giữa, Remus bỗng chốc có suy nghĩ rằng James có tình cảm khác thường với Harry. Anh em hai người họ thân thiết quá mức rồi.

"Cậu lớn thế rồi mà còn ngủ chung với em cậu à?" Sirius khinh thường nhìn thằng bạn.

"Im đi, cậu đang ghen tị tình anh em của tớ với Harry thì có!" Merlin chứng giám, anh không hề ghen tị tên này. Anh chỉ muốn đập thằng bạn mình một trận thôi.

"Thôi thôi, mệt cậu quá, tớ vào phòng đây." Sirius mở cửa phòng ra bước vào, Remus lúng túng cũng mở cửa phòng ra bước vào. Để lại hai anh em Potter ở đấy, James cũng vội lôi Harry vào phòng ngủ.

Nửa giờ sau, Remus nghe thấy tiếng gõ cửa, tưởng James đến làm phiền, ai ngờ mở cửa ra lại là Harry.

"Em tìm anh có việc gì sao?" Remus ân cần hỏi.

"Em thấy trên mặt anh có vết thương nên là lấy thuốc cho anh." Harry lấy ra một bình thuốc màu xanh.

"Không cần đâu Harry, vết thương này có là gì đâu." Nhưng Harry không nghe, cứ nhất quyết lôi Remus vào phòng rồi bôi thuốc cho anh, lần đầu tiên Remus biết ngại, mặt cứ cúi gằm xuống. Thật sự thì từ khi bị người sói cắn, mọi niềm đau khổ phải trải qua vào đêm trăng tròn đều đã quen, giờ tự nhiên có người chăm sóc cho, Remus có chút không quen.

"Xong rồi, anh làm gì mà mặt nhiều sẹo và vết thương vậy? Nhiều sẹo vậy lớn lên khó kiếm người yêu, khó cưới vợ lắm!" Remus cười, không nói gì.

"Em nhỏ thế này mà cũng biết mấy cái đó cơ à?" Remus trêu ghẹo, anh quên mất Harry chỉ ít hơn mình một tuổi.

"Em không có nhỏ."

"Em đã mười tuổi rồi."

"Ừ rồi, em đã mười tuổi rồi." Remus nhái lại lời của Harry. Chả có đứa nào mười tuổi mà lại trông như bảy, tám tuồi nào như em đâu. Harry chả thèm đáp, cậu bôi thuốc xong đi ra khỏi phòng. Remus cười cười, lỡ chọc giận người ta mất rồi.

Nhưng một hồi sau Harry quay trở lại cùng một chút đồ ăn vặt, vẻ mặt chẳng có gì là giận dỗi cả.

"Sao vậy? Không giận à?" Remus tiếp tục trêu ghẹo, Harry lắc đầu, để đồ ăn vặt sang một bên.

"Em nghe quen rồi, giận làm gì?" Harry tỉnh bơ.

"Mà sao anh lại có những vết sẹo này thế?" Harry chỉ vào những vệt sẹo nho nhỏ trên mặt anh.

"Cái này ấy à." Remus sờ sờ mặt.

"Em không muốn nghe đâu, kinh dị lắm." Nếu biết mình là người sói thì chắc em ấy ghét mình lắm.

"Có gì mà kinh dị vậy anh?" Harry hỏi.

"Em muốn nghe à?" Harry gật đầu.

"Vào năm anh lên bốn, anh bị một người sói tên là Greyback cắn. Và em biết đó... anh cũng trở thành người sói, mỗi kì trăng tròn anh đều trở thành người sói, nổi điên và tấn công mọi người và nếu không có ai hay sinh vật nào cả thì anh sẽ tự tấn công bản thân. Vết sẹo này là những tổn thương của kì trăng tròn mang lại. Anh là người sói đấy, em có sợ không?"

"Có gì đâu mà sợ, anh trở thành người sói là do xui xẻo chứ không phải vì anh muốn thế. Trước kì trăng tròn thì anh vẫn là người, vẫn là Remus Lupin mà em biết. Mà dù anh có là người sói thì cũng chẳng sao cả, trên đời này nhất định sẽ có cách đem anh trở lại bình thường, không xuất hiện không có nghĩa là không có cách. Chỉ là người ta chỉ chưa nghĩ đến thôi"

"Harry, cảm ơn em." Remus ôm chầm lấy Harry, anh đã băn khoăn việc mình là người sói rất lâu rồi. Tự đem mình cách xa khỏi tập thể, sống với ám ảnh mang tên "người sói" bao năm nay. Giờ lại có người nói anh vốn là người bình thường, anh trở thành người sói không phải là lỗi của anh. Remus cảm động lắm, sự ám ảnh năm nào đã biến mất nhờ Harry.

Harry, thật sự cảm ơn em. Người sống trong bóng tối như anh lại vô tình tìm kiếm được anh sáng như em, đúng là may mắn. Trái tim cằn cỗi, u tối của anh giờ khắc này lại vì em mà mọc một bông hoa, một bông hoa xinh đẹp, rọi sáng trái tim anh.

"Thế bí mật này đã có ai biết chưa vậy anh?"

"Ngoài bố mẹ và hiệu trưởng ra thì em là người đầu tiên đó Harry."

"Ngay cả James và Sirius cũng không biết?"

"Ừ, ngay cả hai người họ cũng không biết."

Việc anh là người sói thì đã có vài người biết, còn những lời nói của em đem anh khỏi ám ánh ấy là bí mật riêng của hai ta thôi Harry à. Anh bắt đầu ghen tị với James rồi đấy, giá như anh là anh trai em.

__________

"The world is dark, and then you come, with the stars and the moon." - Remus

(Thế giới này vốn tăm tối, cho đến khi người xuất hiện, mang đến cùng trăng sao.)

"Anh như một đóa hoa hướng dương

Cứ miệt mài hướng về mặt trời là em

Anh mong đôi ta giống như loài hoa thiên điểu

Bên nhau đến tận chân trời

Nếu một ngày nọ anh biến mất, chắc có lẽ anh đã hóa thành cây tuyết tùng

Vì em mà sống

Thời gian chắc đủ dài để mài mòn tình cảm của anh

Có lẽ anh sẽ ngừng thích em

Khi mà Đại Tây Dương là đại dương lớn nhất trái đất

Khi mà trong năm có tháng 13

Khi một năm có 367 ngày

Hay lúc mặt trời quay quanh trái đất

Sẽ là lúc tim anh vì em mà ngừng rung động"

Trong ngôn ngữ loài hoa mà mình từng biết thì hoa hướng dương tượng trưng cho tình yêu đơn phương thầm lặng, cứ mải mê hướng về mặt trời. Còn ý nghĩa của loài hoa thiên điểu thì mình từng đọc bình luận của một bạn, bạn ấy nói hoa thiên điểu có nghĩa là đôi ta sẽ bên nhau đến tận chân trời. Theo ngôn ngữ loài hoa thời Victoria thì cây tuyết tùng có nghĩa là vì em mà sống, còn mấy phần sau thì mọi người đều hiểu rồi, những câu hát sau đều nói về một việc không có thực, tức là việc anh ngừng thích em là một điều không bao giờ xảy ra. Đây là một đoạn trích trong bản tình ca của một người viết cho Harry, tự đoán đi nha.

Má, công nhận mình rảnh háng thiệt chứ, tra cứu tùm lung cho đau đầu chi vậy trời, viết truyện tới lúc nửa đêm, tay chân lạnh ngắt đến mức đi trên nền gạch lạnh mà cũng thấy ấm nữa. Mai đã là học rồi mà còn cố viết nữa, còn một bộ chưa ra chương nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net