#27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Khi tỉnh dậy đã phát hiện mình đang ở bệnh viện,người dân xung quanh đã nghe thấy tiếng nổ và báo cảnh sát.Không biết tại sao chiếc xe lại đột nhiên phát nổ nữa,có thể là ai đó đã đặt bom,hoặc cũng có thể là do trục trặc động cơ xe.Cảnh sát vẫn đang điều tra.

   Tôi bị thương khá nặng,gãy bốn cái xương sườn,trầy xước da,có vài nơi để lại sẹo,lại còn nằm ở phòng hồi sức,gọi là hồi sức thôi chứ phòng này vào thì dễ ra thì khó,cứ mười người vào thì hết bảy người ra bằng cửa sau.Tốt thôi!Tôi luôn muốn một cái chết cho bản thân mà.Anh Sakusa nằm ở phòng bên cạnh,bác sĩ bảo,anh không chấn thương nghiêm trọng,chỉ là mảnh bom văng vào tai làm giảm mất đi khả năng nghe.Hai chúng tôi cũng coi như không còn nguy hiểm nữa,Nhưng bố mẹ thì...Họ đã mất trên đường được đưa đến bệnh viện,do tiếp xúc gần với vụ nổ.

   Lúc đó tôi gần như phát điên,y tá phải tiêm thuốc an thần cho tôi,ngủ thì không sao,hể thức là lại đòi chết.Mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy trong mấy tuần liền,cuối cùng bác sĩ chịu trách nhiệm điều trị cho tôi đành phải gọi sakusa đến,nhờ anh khuyên tôi.Tôi chưa kịp mở miệng thì đã bị anh cho ăn một cái tát.Tôi không tức giận vì hành động của anh,ngược lại tôi còn muốn anh đánh mạnh hơn,đánh chết tôi luôn cũng được.Tôi nhắm nghiền mắt,mím môi đón nhận những chuyện sắp xảy ra.Đột nhiên,anh nắm lấy vai tôi,lay mạnh,nhưng lại rất nhẹ giọng:"Mở mắt ra nhìn anh đi,Hinata."Tôi chầm chậm mở mắt nhưng khi chạm mắt với anh,tôi liền cúi gầm mặt xuống,nước mắt rơi lã chã:"Em xin lỗi..."Anh vỗ vỗ vai tôi an ủi:"Nghe nè,Hinata.Đây không phải lỗi của em,hiểu không?Đây chỉ là tai nạn thôi.LÀ TAI NẠN."Sakusa nói như hét vào mặt,anh đang cố kìm chế cảm xúc của mình.Tôi kích động quát lên:"Đây không phải là một vụ tai nạn,đây là giết người,có ai đó đã đặt bom vào xe của chúng ta,em đã ngửi thấy mùi thuốc nổ,chắc chắn là những tên tội phạm muốn trả thù em nên mới liên lụy đến mọi ngư..."Anh ôm chầm lấy tôi:"Không Hinata,không phải đâu em..."Anh cứ liên tục phủ nhận cái sự thật hiển nhiên trước mắt,giọng anh nghèn nghẹn,nghe như sắp khóc.Tôi muốn gỡ tay anh ra,nhưng càng cố gỡ anh lại càng ôm chặt hơn.Tôi bỏ cuộc,không cố đẩy anh ra nữa,đồng thời đáp lại cái ôm của anh.Sakusa gục xuống vai tôi,tôi có thể cảm nhận được chỗ đó hơi ươn ướt,anh đang khóc.

   Vài hôm sau,chúng tôi được xuất viện.Tang lễ cũng đã được hoàn tất từ trước.Tôi và anh Sakusa đến thăm mộ bố mẹ,anh đưa tôi một túi đầy trái cây và bánh kẹo,toàn loại họ thích,tôi giúp anh bày chúng ra đĩa."không được nhìn mặt hai người lần cuối rồi"Tôi lẩm bẩm,tay vuốt ve di ảnh của họ.Chợt tôi nghĩ có lẽ họ chẳng muốn thấy mình đâu,thế là tôi quay mặt đi không dám nhìn nữa.Giờ mới thấy mũi mình cay cay,hai mắt mờ đi như được phủ một tầng sương mù mỏng,tôi muốn khóc.Bỗng anh kéo tôi dậy,ấn đầu tôi xuống,áp trán tôi vào ngực anh,nói:"Đừng khóc,Hinata..."Anh bảo tôi thế,nhưng chính anh cũng khóc đấy thôi.

   Tôi thôi học ở trường rồi nộp đơn xin làm việc ở trụ sở cảnh sát nơi bố mẹ "Anh hùng" của tôi từng làm.Tất nhiên,tôi được nhận ngay lập tức.Tôi tham gia vào tổ điều tra và giữ công việc tra khảo,một công việc không thể nào hợp với tôi hơn.Hằng ngày,tôi đối diện với rất nhiều tội phạm,hôm nào ít:10 người,hôm nào nhiều:phải gần 20 người.Nếu muốn miêu tả công việc thì nó chỉ gói gọn trong vài chữ "Máu me và kinh khủng"Mỗi lần thấy máu,tôi đều nôn thốc nôn tháo,nôn đến khi chẳng còn gì trong bụng thì mới thôi được,nhưng mà làm lâu cũng quen,quen không nôn ngay tại chỗ thôi chứ sau giờ làm đôi lúc nhớ lại tôi vẫn nôn.Lúc đầu,Sakusa không cho tôi làm công việc này,nó quá nguy hiểm.Nhưng đó là lựa chọn tốt nhất,chẳng nơi nào chịu nhận một thằng nhóc mười lăm tuổi,học hành không tới nơi tới chốn như tôi vào làm cả.Hơn nữa tai anh đang càng ngày càng tệ đi,anh không thể làm nhiều việc được.Anh luôn bảo có thể lo cho tôi ,nhưng tôi biết anh đã phải chật vật như thế nào.Anh khuyên như nào thì kệ,tôi không bỏ vào tai một chữ.Thấy không khuyên được,anh cũng thôi nhưng ra điều kiện cho tôi phải về nhà trước bảy giờ tối.Tôi đồng ý.Từ đó,sáng tôi đến sở làm việc,đến 6h30 thì về.Anh phụ trách công việc dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn hàng ngày.

   Bây giờ,tôi vẫn còn làm việc ở trụ sở và đang tra khảo một tên tội phạm cướp ngân hàng,có lẽ hắn vẫn còn đồng phạm,vì nghi ngờ thế nên mới có tôi ngồi đây.Tôi trừng mắt nhìn hắn rồi hỏi từng câu hỏi trong tờ tài liệu điều tra mà tổ trưởng đưa cho.Cây bút trong tay gõ nhịp xuống bàn,là nhịp của bài hát mà lúc nhỏ tôi hay nghe.Trẻ con thật!Tôi hỏi câu nào mặt kệ,hắn đều không trả lời.Máu từ thất khiếu thậm chí là da hắn túa ra liên tục.Tôi cố chống lại cơn buồn nôn,giữ cho mắt mình vẫn mở.Cứ như vậy,hắn gục xuống.Tôi thở phào,ra khảo phòng mới dám chớp mắt,móc trong túi ra một chai thuốc nhỏ vào mắt,bên trên có vài dòng ghi chú nhỏ"nhớ mang theo",là anh đã chuẩn bị sẵn cho tôi.Công việc này làm mắt tôi rất dễ đau và khô nên nó là cần thiết.Tôi nhìn lên đồng hồ,đã 6h45 rồi,chắc hôm nay sẽ về trễ hơn thường ngày vài phút thôi.Tôi thu dọn đồ đạt,chào các anh rồi bắt một chuyến xe bus trở về nhà.

   Vừa đúng 7h,tôi gõ cửa và đứng đợi một lúc lâu nhưng vẫn không có ai mở cửa hết.Chợt tôi nhớ ra,tâm trạng chùng xuống,mắt cay cay,ngực nhói lên.Tôi tra chìa vào ổ,tự đẩy cửa đi vào.Sakusa đang loay hoay nấu bữa tối dưới bếp.Tôi cất giày vào tủ,treo áo khoát ngoài lên giá treo rồi từ từ tiến đến ôm anh từ phía sau.Anh hơi giật mình nhưng không đẩy tôi ra,cũng không quay lại,cứ để như vậy một lúc anh mới hỏi:"Em về rồi à?"Tôi dụi dụi đầu vào lưng anh,nói bằng giọng lười biếng:"Vâng,Hôm nay ăn gì thế anh?"Không có tiếng đáp.Tôi biết,nhưng vẫn hỏi.Tôi không bất ngờ vì anh không đáp,ngược lại bây giờ anh mà đáp tôi mới bất ngờ đấy.Tôi nắm lấy tay Sakusa,dùng ngón tay viết vài chữ vào lòng bàn tay anh,tay anh hơi lạnh,có lẽ là do thời tiết nhưng ngoài trời đang là 32 độ,sao anh lạnh vậy?Tôi phớt lờ suy nghĩ này,không muốn nghĩ nữa,chỉ muốn ôm anh.Một lúc lâu sau anh mới "À" lên một tiếng"Hôm nay chúng ta sẽ ăn cơm cà-ri với thịt heo chiên xù."Tôi lại dùng ngón tay "Tuyệt quá".Anh xoa xoa đầu tôi,như một chú cún nhỏ,tôi hưởng thụ nó hết mức có thể.

.

.

.

Còn tiếp.

  

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net