8. Ushijima x Hinata

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Đang làm gì đấy? "

" Chuẩn bị đồ cho anh. "

Hinata mỉm cười nhìn người yêu, sau đó tiếp tục quay đi sắp xếp đồ vào chiếc ba  lô to có họa tiết rằn ri. Ngày mai người yêu em ra trận rồi, em phải chuẩn bị cho anh ấy một chút chứ.

Anh và em gặp nhau vào mùa xuân ba năm trước, lúc đó em còn là một cậu thiếu gia con nhà gia giáo, trên người mặc gấm phục sang trọng đắt tiền, mà anh lúc đó chỉ là một tên lính theo nghĩa quân ra trận giải cứu đất nước. Cả hai vô tình gặp nhau dưới gốc anh đào, và như rằng.. họ đã nhìn nhận đối phương sẽ là bạn đời của mình.

Vào những năm 1942, đồng tính luyến ái là chưa được chấp nhận, thậm chí còn có nhiều người đừng ra sỉ nhục và kinh tởm một phen. Hinata không quan tâm điều đó, em chỉ cần người em yếu thôi. Nhưng em thấy rằng.. anh vì đấy mà lo cho em. Anh lo em là cậu ấm nhà giàu, nhưng vì anh lại bị người đời chê trách là đồng tính luyến ái.

Nhưng anh ơi, tình cảm chân thành nào cần giới tính hay lời bàn luận bên ngoài đâu anh? Chúng ta chỉ cần đối phương thôi là cũng đủ ấm lòng rồi.

Nhưng vì em, Ushijima Wakatoshi chọn ra nơi đóng quân sống một năm. Và khi anh trở về quê nhà, người yêu anh đã trở thành kẻ vô gia cư đầu đường xó chợ, giặc cướp đi nhà và người thân em rồi còn đâu?

Lúc anh tìm thấy em, em nhỏ nhoi co rúc một góc trong nhóm người mất đi chổ dựa, rồi.. em nhìn thấy anh, đôi mắt em trống rỗng, Hinata không khóc, không nháo, cũng không đòi anh ôm em, em chỉ ngồi đó nhìn anh bằng đôi mắt trong veo thiếu đi ánh sáng, cho đến lúc Ushijima ôm em vào lòng, em tựa đầu lên vai anh, nhẹ giọng nỉ non...

" Không sao đâu, em rất ổn. "

Rồi em lại nói:

" Anh có bị thương không? Em xem tí nào.. "

...

" Có muốn đem ảnh em theo không? Lâu lâu nhớ đem ra ngắm cũng được nha! "

Ushijima không nói gì, trầm mặc nhìn Hinata một hồi lâu. Rồi lại nhẹ nhàng gật đầu với em, anh ít nói lắm, nhưng hành động của anh cũng đủ khiến em biết anh yêu em nhiều đến nhường nào rồi.

Hinata đem một tấm ảnh chụp bản thân bỏ vào balo cho anh, sau đó suy ngẫm một chút cũng đem ảnh chụp cả hai bỏ thêm vào một tấm.

" Em muốn biến nhỏ chui vào balo đi với anh quá. "

" Không được... "

Ushijima dịu dàng xoa xoa đầu Hinata, sau đó cúi xuống hôn vào môi em một cái.

" Anh ra trận ở yên một chút, dù em biết khi ra ngoài đấy sẽ ăn uống ngủ nghỉ không đầy đủ. Nhưng anh phải bảo trọng sức khỏe đấy, em ở nhà đợi anh về, anh mà ốm thì đừng có trách em. "

" Biết rồi, giữ gìn sức khỏe nhé. "

" Làm sao giờ?  Ước gì anh chỉ là thương nhân buôn bán thôi, làm lính chi để giờ phải ra trận. Làm em không thể có một ngày yên ổn ở nhà. "

" Anh cũng không mong mình làm lính ra trận đâu. "

Ngày Ushijima ra trận, trong khi gia đình của các vị lính khác đều khóc không ra nước mắt, thì Hinata em vẫn bình thản mỉm cười mà tiễn anh đi. Em mặc trên người bộ quần áo sờn cũ, vẫy vẫy tay chào tạm biệt với Ushijima hình bóng đang dần xa kia.

Em sẽ đợi anh về...

Thành phố Hiroshima mến thương.

...

Một ngày nọ ở tiền tuyến xa xôi, anh nhận được tin vào ngày 6 tháng 8, Mỹ ném một quả bom nguyên tử xuống thành phố Hiroshima, chất phóng xạ lan truyền trên đường, bao bọc toàn thành phố trong hoàn cảnh chết chóc. Dân chúng không thể thoát khỏi cuộc tàn sát, phân lớn bỏ mạng, phần nhỏ còn lại là bị nhiễm phóng xạ dù đang chữa trị nhưng đều rất nguy kịch.

Ushijima nắm chặt lá thư tình báo trong tay, nước mắt anh ào ạt rơi xuống. Người quân nhân trẻ tuổi thương tâm mà khóc.

Hiroshima là quê hương của anh...

Hiroshima là nơi người anh yêu đang đợi anh về...

Hiroshima bị ném bom rồi... còn em thì sao?

" Có nghe tung tích của Hinata không? "

" Thưa thiếu tướng, mức độ phóng xạ quá nặng, không có khả năng vào khu vực kiểm tra. Người ta vẫn còn đang cố gắng vào vùng ít phóng xạ để cứu người. Ngài yên tâm, tôi tin phu nhân sẽ không sao. "

...

Ngày 13 tháng 9, anh nhận tin đã tìm thấy em, em không chết.. nhưng bị nhiễm chất phóng xạ quá nặng khiến em hôn mê sâu, hiện đang trong tình trạng nguy kịch phải thở mày. Ushijima sau khi lo xong chuyện tiền tuyến, giao lại cho một chỉ huy khác rồi tức tốc chạy về Hiroshima.

Thành phố vài tháng trước vẫn còn tấp nập người hiện giờ trống trơn, xung quanh che đầy các miếng chắn. Một bầu trời nhuộm khói phóng xạ đen thui, đã qua hơn một tháng mà hậu quả vẫn rất nặng. Ở Nagasaki chắc có cũng thế.

Ushijima biết Hinata đang ở đâu, em ở bệnh viện dã chiến trung tâm.

Sau khi tìm thấy phòng Hinata đang nằm, Ushijima run rẫy mở cửa ra. Anh thấy em nằm trên giường, gương mặt xanh xao, đôi gò má tái nhợt, cơ thể ốm yếu, miệng phải đeo chụp oxi, trên cơ thể cũng đầy kim tiêm nối với các loại máy.

Chất phóng xạ đang làm gì người anh yêu thế này?

Anh đi đến ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, thấy mắt em dần mở ra, đôi mắt đó vô cùng trong trẻo, em nhìn thấy anh, trong đó liền hẹn lên tia vui sướng không thể diễn tả. Ushijima nắm lấy bàn tay giờ chỉ còn da bọc xương của em vào lòng bàn tay to lớn của mình, rồi anh cúi đầu lặng lẽ rơi nước mắt.

" Chẳng phải em nói sẽ đợi anh về sao? Sao giờ lại thành ra thế này? "

" Shouyou à... Em đừng như thế.. anh đau lòng lắm.. "

" Shouyou à... "

Anh không trách em, anh chỉ là trách chiến tranh đem đến đau thương cho em, khiến em phải bị tra tấn về thể xác lẫn linh hồn.

Hinata mấp máy môi, như muốn nói gì đó. Ushijima liền đưa tai đến gần.

" Anh à... anh... về... rồi... "

" Đúng vậy, anh về với mình rồi đây. Mình phải mau khỏe lên nhé, chiến tranh kết thúc.. anh dẫn mình đi chổn khác, có được không? "

" Anh à.. "

" Hay là mình có muốn tổ chức đám cưới không? Anh tổ chức chon tụi mình cái đám cưới lớn nhất vùng này, thế nào? "

" Em... không.. thể.. "

" Mình đừng nói thế, mình sẽ hết bệnh thôi mà! "

Chất phóng xạ lần đầu tiên xuất hiện, người ta không thể tìm cách khắc phục hay chữa trị. Người bị nhiễm chỉ nằm thoi thóp trên giường bệnh, chờ đến ngày Tử Thần gọi tên rồi rời đi thôi.

Mí mắt Hinata dần dần sụp xuống, Ushijima hoảng hốt vừa nắm lấy tay vừa gọi tên em. Tiếng tít dài từ mày đo nhịp tim, một đường thẳng xuất hiện. Bàn tay đang đặt trong bàn tay anh dần dần buông xuống, bác sĩ ào vào chắn ngang tầm mất của anh.

Rồi Ushijima nghe bác sĩ khàn giọng nói:

" Cậu ấy đã đi rồi... "

Lúc đó, thế giới xung quanh Ushijima Wakatoshi tan vỡ.

END

Sầu gần chết haha🙆‍♀️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net