Chap 26: hợp đồng không còn là hợp đồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Thế Huân cảm thấy chán nản,cậu không biết mình làm vậy có đúng hay không? Thấy bóng lưng Lộc Hàm cô đơn bước đi,lòng cậu vô cùng đau.Cậu đã nghĩ hay là tha thứ cho anh, nhưng không thể,một con người hèn nhát không dám đương đầu để nhận lấy hạnh phúc thì không đáng được tha thứ.Huống chi còn Phác Xán Liệt,mình không thể phụ tấm lòng của cậu ấy nhưng lại không thể đón nhận nó.Rốt cuộc là mình muốn gì và mình đang làm gì đây.Vì lợi ích của bản thân lại kéo theo Hoàng Tử Thao vào.Cậu ta còn nhỏ như thế.

Một khi mọi chuyện đã an bài xong,mình không còn gì tiếc nối nữa .
------------------------------------------------------------

"Thế Huân tôi qua đón anh qua nhà tôi này."
"Cốc cốc...."
"Đợi tí,đừng ồn Viễn Hàm còn đang ngủ"
Ngô thế Huân mang chiếc quần thể thao,áo ba lô,bộ dạng nhếch nhác ra mở cửa .
Hoàng Tử Thao giật mình.
"Sao nhìn anh thảm hại vậy?"
"Không có gì.Tới sớm thế!"
Hoàng Tử Thao tự nhiên nằm dài trên ghế.
"Tới ăn chực..."
Ngô Thế Huân |||

"Cha ơi,đừng bỏ con,con không dám nữa."
Viễn Hàm thức dậy ,ôm chầm lấy Thế Huân.
Nhưng cậu chỉ gật đầu.
"Được!"

Hoàng Tử Thao lên tiếng.
"Thế Huân con nít đừng nên đối xử lãnh đạm như vậy."
"Viễn Hàm lại đây chú thương thương."
^^
Viễn Hàm e ngại nhìn Tử Thao, hôm nay hắn mặc một chiếc áo thun đen, áo khoác gió,quần rin,mũ,giày đen nốt.Trên tai đeo một viên đá quý.Luôn sáng lên lung linh.Làn da màu đồng khoẻ mạnh,khuôn mặt đẹp trai,tràn ngập tự tin cùng ngạo mạn.
Hắn nhìn Viễn Hàm cười tươi .
Bé liền lại ngồi bên cạnh hắn,sờ chiếc khuyên tai của hắn.Thích thú,lại sờ mặt hắn.Hắn để im cho bé sờ.

"Cha ơi,da chú này đen thùi lùi à.hihihi Cục than." Ôm bụng cười.
Hoàng Tử Thao |||

"Thế Huân để tôi phụ anh."
"Được,bưng cái này ra."

"Tôi không ngờ là anh nấu ăn ngon vậy đó." Gắp đồ ăn cho Thế Huân.
"Lần đầu tiên ăn mà có nhiều người ăn cùng vậy đó."
Ngô Thế Huân thoáng dừng đũa .
"Sau này chúng ta ăn cùng nhau."
"Được."

"Thế Huân,hôm nay tôi rảnh dẫn Viễn Hàm đi công viên chơi đi."
Viễn Hàm nghe thế,thích thú ra mặt.
Ngô Thế Huân cười.
"Viễn Hàm muốn đi không nào."
"Muốn ...muốn..muốn."

"Vậy thì đi thay đồ nào."

Thay đồ cho con,đối với một người mù.Chỉ sợ là không thể nào được.Nhưng hai cha con này lại khác ,hai cha con này rất biết phối hợp.
Ngô Thế Huân giơ áo lên,Viễn Hàm tự biết xỏ tay vào ngoan ngoãn để cha gài nút.Đang mặc quần thì đã bị Hoàng Tử Thao xông vào giành,đẩy Ngô Thế Huân đi thay đồ.

Hôm nay Ngô Thế Huân mặc áo thun trắng bên ngoài khoác chiếc áo Cardigang (ai bik áo này không,tên ghi ko đúng auk.chém đấy.) màu xanh thân hình gầy gò ốm yếu càng nổi bật.Đẹp nhưng tiều tụy.
Vì cái gì một người đàn ông 30 tuổi lại tiều tụy đến thế.Nếu anh,tên Ngô Thế Huân kia.Anh cứ xuất hiện trước mặt tôi như thế,tôi sẽ không kìm lòng được mà yêu anh mất.
Hoàng Tử Thao ôm chầm lấy Ngô Thế Huân.
"Tôi sẽ dưỡng anh mập mạp trắng trẻo."
"Cũng được."Thế Huân nhàn nhã đáp.
"Không được nói như vậy.Anh đừng như vậy.Hãy sống đi có được không?"
"Tôi vẫn đang sống đây này."
Hoàng Tử Thao im lặng .

"Chú Đào,đi đi."
"Đi thôi."

̉
Tay ẳm Viễn Hàm,tay kéo Thế Huân xuống lầu.Thẳng tiến đến Công viên trung tâm.

"Anh không cần phải nhiệt tình thế đâu,Tử Thao."
"Không sao hết là tôi tự nguyện."
Đầu Ngô Thế Huân choáng váng.
------------------------------------------------------------
Tử Thao hắn đang rất vui vẻ tay phải nắm tay Ngô Thế Huân tay trái dắt bé yêu Viễn Hàm.
Cuộc đời con gì mĩ mãn hơn.

Xa xa hai chiếc ống nhòm đang hoạt động hết công suất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net