Ngoại truyện 2: Trà sữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Haaaaaziiiii ai biểu hôm nay la sinh nhật Luhan chứ.
Tung bông 20/4/1990.





Chuyện kể về cậu bé Lộc Hàm là người sẽ gánh vác Lộc Thị sau này .Không có một phút giây nào được nghỉ ngơi.Cho tới một ngày cậu gặp được ly trà sữa to bự của đời mình.

"Thiếu gia đi thông thả.Tôi sẽ đậu xe ở đây ,khi nào thiếu gia đọc sách xong thì ra đây .Tôi đưa thiếu gia về nhà." Người đàn ông trung niên nói với cậu bé mặc áo sơ mi trắng .
"Biết rồi ." Rồi bước đi vào thư viện trung tâm thành phố.

Trong thư viên , những dãy sách chia thư viên làm nhiều ngăn .Lộc Hàm đến chỗ hôm qua đang đọc sách dang dở ngồi xuống .Một cậu bé mặc áo thun trắng tóc bảy màu cũng ngồi xuống ngăn kế bên.

Đang yên tĩnh đọc sách thì .
"Rột rột...." Âm thanh phát ra. 
Lộc Hàm lông mày nhíu lại đọc tiếp.

Lại qua một khoảng thời gian .
"Rột rột rột ột....."
Nhìn khắp nơi tìm kiếm nơi phát ra âm thanh  .
"Rột....ột ột ột...ột ột.......ột."
À biết rồi .Gỡ mấy cuốn sách trên ngăn xuống.Thấy ngay một thằng nhóc trắng như sữa chua ngồi hút cái ly một cách say sưa .
Lộc Hàm của chúng ta tức giận rồi.

Sáng hôm sau .
"Bác Trần tôi muốn uống cái nước gì màu đà đà có thạch dừa có cái hột gì đen đen .Mà quan trọng là khi uống phải kêu rột rột ấy."
"Dạ,thiếu gia ." Nhưng thiếu gia miêu tả như thế có phải là muốn làm khó tôi không.
Nhưng may thay bác Trần cũng tìm ra.
Thế là sáng hôm nay mới thấy Lộc Hàm hài lòng mang ly trà sữa sôcôla vào thư viện.

Và thế là cuộc chiến đấu diễn ra.

"Rột rột rột.."
"Rột rột ột ột..." xem chiêu .
"Rột ốt ột ột .." tiếp chiêu đi.

Cuộc chiến cứ tiếp tục diễn ra.Cho đến một ngày túi của Ngô Thế Huân rỗng trơn.Lộc Hàm hút rột rột một mình cũng chán.Nhưng lại làm Ngô Thế Huân chảy nước miếng đầy bàn.Mới mò qua chỗ Lộc Hàm.
"Bạn gì ơi..."
"Bạn mặc áo sơ mi trắng kia ơi..." Không có dấu hiệu quan tâm .
Chọt chọt chọt ta chọt chọt chọt.
Lộc Hàm bất đắc dĩ phải quay qua .
"Chúng ta làm bạn đi." Nụ cười vầng trăng khuyết danh bất hư truyền xuất chiêu.
Lộc Hàm dính chiêu hận không thể phun máu mũi.
"Ừ."
"Thế thì chia của ngon vật lạ đi."
Cầm trà sữa của Lộc Hàm hút lấy hút để.
"Bữa sau cậu mua vị khoai môn ,tớ mua vị sôcôla.Chúng ta trao đổi uống." Tại tớ cũng thích khoai môn .Ngô Thế Huân vô sỉ nói.
Từ đó về sau Lộc Hàm lúc nào cũng mua vị trà sữa khoai môn .

Thế là Lộc Hàm từ một lạnh lùng công trở thành một thê nô công thực thụ.

Biện Bạch Hiền nghe xong câu chuyện thì ôm bụng cười.
Phán rằng :"Lộc Hàm xuống địa ngục cũng chỉ vì một nụ cười của Ngô Thế Huân."










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net