10 . Just fine (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Guan Lin bước về nhà trong tình trạng mệt mỏi , em cố gắng giữ cho ban thân tỉnh táo sau khi nghe được thông báo " sắp hết hạn hợp đồng " . Em buồn lắm ! Có gì đó cứ đè nặng trong lòng em ! Em đau lắm ! Thâm tâm em cứ chóng vánh một cách lạ thường ! Vừa bị ốm , lại vừa nghe những lời ấy , em cảm thấy thật mệt mỏi . Bản thân em không muốn rời xa các anh của em , càng không muốn nhóm tan rã . Ít nhất em muốn bên cạnh các anh của em vào bây giờ . Nhưng các anh đều có việc và lịch trình hết rồi ! Các anh không biết em bị ốm đâu nhỉ ? Nếu các anh biết thì họ đã ở lại chăm sóc em rồi ! Em tự huyễn hoặc bản thân mình như vậy. Nhưng nhóc con không biết rằng việc mình bị ốm , các anh ai cũng đều biết , chỉ là họ không để tâm lắm , như cái cách hiện tại họ đang tụ tập ăn uống mà chẳng nhớ đến cậu nhóc tên Lai Guan Lin vậy . Guan Lin nặng nề lê bước về căn phòng của mình , em mệt lắm không đủ sức chống đỡ thêm một đòn hay sự việc nào ngoài kia cả . Và khi nhìn thấy bức ảnh các anh và cậu bạn cùng tuổi đang ăn nhà hàng , sự nhẫn nại duy nhất của em cũng bị dẹp bỏ , em ôm khối khóc thảm thiết rồi thiếp đi trong khi nhiệt độ cơ thể tăng vòn vọt . Cũng may có anh quản lý phát hiện kịp thời nếu không em có thể nguy hiểm đến tính mạng . Khi mà anh quản lý tức giận nhìn em nằm trên giường xụi lơ vậy mà các thành viên chẳng ai đoái hoài , anh đã thông báo với họ Linie đang ốm cơ mà . Bọn họ thật vô tâm , như cái cách mà họ đang chúc mừng khi sắp xa nhau vậy.  Nghe thấy tiếng mở cửa anh quản lý định mắng họ một trận thì em kéo tay anh lại , yếu ớt nói :
" Đừng nói cho họ biết nhé hyung nim , đây là bí mật của chúng ta "
" Tại sao chứ !!! Anh không thể "
" Đừng nói , cả đời cũng đừng nói , việc này một mình em gánh chịu là được , vì cảm giác lo lắng cho người khác rất khó chịu "

" Hyung bỏ cuộc rồi ! Thằng nhóc đáng yêu này , hyung về đây , có gì gọi hyung hoặc Sehun nhé !"
" Nae "
Cánh cửa khép lại , một giọt nước mắt lặng lẽ rơi . Em không muốn gì cả , chỉ cần khiến em vô cảm như họ đi , để trái tim này ngừng đau đớn đi ! Hôm nay em mệt , ngày tháng sau này sẽ đi về đâu ? Em chưa từng sống thật với bản thân vì trong em luôn tồn tại một loại vỏ bọc , không phải vì minh tổn thương nên mới phải chui trong một cái vỏ bọc sao ? Không phải em không muốn , chỉ là họ chưa cho em cơ hội để sống thành thật với bản thân mình .
-----------------------
Bìa truyện mới đẹp chứ ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net