「𝟷」

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Isagi nằm đực mặt ra trên giường.

Sẽ không có gì nếu như không khí xung quanh bốc lên mùi khét, và khói đen bao phủ rất nhiều.

Lửa nhanh chóng cắn nuốt lấy cả căn nhà, không sót ngóc ngách nào cả, kể cả phòng cậu.

Ôi dào, sẽ không ai cứu Isagi đâu.

Bọn họ mong cậu chết còn không kịp.

Nhưng hít nhiều khí đen vậy cũng làm Isagi cảm thấy choáng, cậu cảm thấy khó thở, và chóng mặt.

Có khi cậu không chết cháy mà là chết vì ngạt rồi chứ.

Trong mơ hồ, cậu nghe thấy rất nhiều tiếng la ó, khóc lóc và cả tiếng tim đang đập với vận tốc 200 nhịp/phút của mình nữa.

Chắc chắn họ sẽ giết kẻ đã làm ra vụ cháy lớn này. Và cũng thật là lạ, khi hệ thống tự động báo cháy và chữa cháy lại chẳng hoạt động.

Cậu nghe được tiếng xèo xèo của thịt nướng, vết thương chết tiệt này chính là lí do mà cậu chẳng chạy nổi, và cũng một phần do trần nhà sập xuống ngay cửa ra vào.

Cô giáo cắm hoa lớp cậu chắc chắn sẽ thét lên nếu thấy bộ dạng thảm hại của cậu. Thứ mà cậu có duy nhất - nhan sắc đã mất, vì vết bỏng lớn trên mặt, tay và chân.

Hít nhiều khí bẩn quá làm Isagi cảm thấy lâng lâng, chẳng đau gì nữa, cậu cảm thấy mệt mỏi, quá mệt với xã hội bất công này, quá mệt với những thứ nhơ nhuốc, bẩn thỉu ẩn sau lớp màn đẹp đẽ và hào nhoáng này, nếu như được, Isagi thà biến thành một con thây ma, gia nhập đoàn xác sống bên ngoài tường thành thì hơn, ít ra bọn chúng được tự do đi lại, và chẳng cần phải lo âu về cuộc sống này.

Cậu ngất đi, trong những suy nghĩ ngổn ngang về hiện tại.

Thực hư lẫn lộn, Isagi thoáng chốc thấy được những người kì lạ, và luồng khí đen làm cậu nghẹt thở.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
"...Người nhà có quyết định thay da cho cậu bé không? Tôi nghĩ mọi người nên cân nhắc, vì dù sao cậu cũng kà Omega, âu cũng có lòng tự trọng... Chắc chắn không thể chịu nổi việc mình có một vết bỏng mất thẩm mĩ trên mặt như vậy được. Hơn hết nữa, khó có ai chịu ưng một Omega mà khiếm khuyết về tin tức tố rồi chẳng có nhan sắc... Việc này hệ lụy tới tương lai của cậu bé..."

Tiếng nói chuyện xì xào ngoài hành lang làm Isagi cảm thấy khó chịu, cậu muốn mở mắt, nhưng đôi mắt gần như đã díp lại.

"... Nhà chúng tôi cũng không còn nhiều tiền cho cam, mà thằng đó nó vừa vô năng, vừa không có tin tức tố, đã chẳng ai thèm ưng rồi, giờ có xấu cũng chẳng sao!"

Bọn họ buông những lời lẽ cay đắng, lăng mạ cậu thậm tệ, Isagi mở mắt, liếc nhìn trần nhà trắng, rồi lia mắt qua nhìn cây truyền dịch, và dừng lại ở cánh cửa gỗ khép hờ.

Những giọng nói phát ra đằng sau cánh cửa ấy dường như trôi vào xa xăm, Isagi không muốn nghe cũng phải nghe cho bằng được.

"... Đến cả xuất viện các anh cũng ngăn cản!? Bác sĩ làm ăn kiểu gì vậy? Bắt ép người không có tiền như chúng tôi nuôi cậu ta trong viện!?"

Nếu như không nói, ắt hẳn không ai biết được người đàn bà đang la hét inh ỏi đó từng là phu nhân của chủ tịch công ty sản xuất gỗ đâu nhỉ?

Nhưng mà đó cũng chỉ là đã từng thôi...

.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
"Chát"

"Tao nuôi mày mười mấy năm để giờ mày báo ơn vậy hả!?"

Isagi mân mê vệt tay áo đậm mùi thuốc sát trùng, những lời chửi mắng của bà ta, cậu không quan tâm, tay của cậu hiện đang rất rát... Nóng, như đang bị tạt nước sôi vậy.

"Mày nhìn đi, giờ không còn nhà để ở nữa, công ty ba mày cận kề phá sản, mà mày còn nằm viện nữa hả!? Tiền đâu cho em mày đi học!?"

Tóc tai bà ta bù xù, đến cả bác sĩ cũng phải nhờ y tá lôi bà ta ra ngoài để tránh làm ồn tới Isagi nghỉ ngơi.

"... Xin lỗi, làm phiền mọi người rồi, làm ơn hãy thanh toán vào thẻ này, và đừng nói với mẹ em."

Chị y tá trông có vẻ lúng túng, Isagi chậm rãi nói, rút ra một tấm thẻ đen, đưa cho cô y tá.

"K-không, em hãy đưa cho bác sĩ ấy.."

Chị y tá nhanh chóng xua tay, rồi thay băng cho Isagi.

"Ủa lúc trước đâu có vết bớt này đâu ta..."

"Cô sẽ thay băng cho tôi và làm như không có gì hết, sau đó cô sẽ quên tất cả mọi thứ."

Đôi mắt cô ta dại ra, máy móc thay băng cho Isagi, rồi chậm chạp bước ra bên ngoài.

"Ủa, mình đứng bên ngoài phòng 107 làm gì ấy nhỉ..?"

Isagi nở nụ cười.

"... Sức mạnh... Mình có thể cảm nhận được nó..."

"Sức mạnh của mình."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net