[JinSon] Không muốn nói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au: 张小妖

Link: https://zhangxiaoyao516.lofter.com/post/1ea635ee_111a2826

🍂🍃🍂🍃🍂🍃🍂🍃🍂🍃

Phác Trân Vinh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu một người như vậy, giống như cá gặp nước, nhưng người mà hắn thích, sau ba năm xa cách, hôm nay lại gọi điện đến cuộc thứ 216, nói: Trân Vinh à ~ tớ sắp kết hôn rồi. Còn Trân Vinh dường như không còn cách nào khác ngoài siết chặt lấy điện thoại, cố hết sức nở nụ cười trầm thấp và dịu dàng chúc mừng cậu.

Phác Trân Vinh vẫn luôn cảm thấy từ tình bạn biến thành tình yêu là điều mạo hiểm nhất. Trở thành người yêu đồng nghĩa với việc một ngày nào đó sẽ chia tay, và từ đó sẽ vĩnh viễn mất đi một người bạn. Nhưng một khi đã nảy sinh tình cảm với bạn bè thì cũng có nghĩa tình bạn ấy đã kết thúc, dù có ở bên nhau hay không thì cũng không còn cách nào để đối xử với nhau bằng cảm tình đơn thuần được nữa.

Giống như hắn và Vương Gia Nhĩ.

Thật sự thích một người thì sẽ không thể nào làm bạn với người đó được, dù có ngắm nhìn nhiều đến mấy đi chăng nữa, vẫn là muốn có được người ấy. Sau khi tốt nghiệp, Trân Vinh vào làm ở một công ty hứa hẹn với mức lương cao, sau đó là cách xa Vương Gia Nhĩ đến 108 vạn dặm. Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ tình yêu của mình với Vương Gia Nhĩ...

Hầu hết bạn bè của Phác Trân Vinh đều là người trầm tính và chân thành, và loại người ồn ào như Vương Gia Nhĩ nhìn từ góc độ nào cũng trở thành ngoại lệ của hắn, vì Trân Vinh không thích kiểu người như con nít thế này, luôn đối xử với thế giới bằng 100% nhiệt tình, chân thành và háo hức chờ được khen ngợi, và còn khó hầu hạ hơn cả một cô công chúa.

Người đó thật giống cô công chúa nhỏ, sẽ lấy hết tâm can ra chân thành đối xử với hắn, hiền lành lại hiếu thảo, thậm chí còn trở nên khôn khéo hiểu chuyện vì sợ hắn khó xử. Rồi yêu từ cái nhìn đầu tiên, chia tay rồi lại cảm nắng, sự thủy chung đối với người ấy trở thành chuyện đương nhiên. Để rồi đem thứ tình yêu sâu đậm đó lặng lẽ nhấn chìm xuống không còn chút bóng dáng, chầm chậm tan thành từng dịu dàng không đáng nói trong cuộc sống. Ngẫm lại, hắn và Vương Gia Nhĩ bên nhau thật sự rất hạnh phúc, ngoại trừ việc không thể hôn môi và lên giường thì còn ngọt ngào hơn cả tình yêu.

Trân Vinh vẫn nhớ ngày đầu tiên họ gặp nhau, người nọ mỉm cười, dường như hắn đã nhìn thấy một tia sáng mà bản thân chưa từng được chứng kiến nhiều năm rồi.

"Xin chào, tôi tên là Vương Gia Nhĩ, tôi có thể bước vào trái tim của cậu được không?"

Có lẽ bởi nụ cười kia quá đẹp, đôi mắt to khi cười liền cong lên cùng dấu ngoặc nhỏ rất đáng yêu nên hắn không hề cảm thấy tức giận khi đột ngột bị hỏi như vậy, ngược lại còn đáp.

"Còn phải xem bản lĩnh của cậu thế nào."

Trân Vinh vẫn giữ nguyên ý từ chối như thường lệ, nhưng không biết khóe miệng mình đang khẽ nhếch lên. Thực ra Vương Gia Nhĩ chỉ đơn giản bị vẻ đẹp trai của hắn hút mắt, cậu là một đứa mê mỹ nhân lại còn giống như rất thân quen, thực sự từng chút một mở khóa trái tim của Phác Trân Vinh, thật ra thì cũng không khó lắm, vì chủ nhân của ổ khóa tình nguyện phối hợp mặc cho người dày vò, chẳng qua là hắn không nói cho cậu biết, cậu vào sai cửa rồi, cửa này chỉ dành cho một người vào mà thôi. Cho đến khi Vương Gia Nhĩ gia nhập vòng bạn bè của hắn, là vòng bạn mà ai cũng có thể kể nhau nghe bất cứ chuyện gì, nhưng Phác Trân Vinh cũng chưa từng kể ra.

"Trân Vinh à, cậu là một ngôi sao."

Trong vô số đêm trằn trọc mãi không ngủ được, hắn luôn hồi tưởng lại những lời an ủi của Vương Gia Nhĩ, mỗi lần bị thứ cảm xúc kia hành hạ đến không nói được, Vương Gia Nhĩ luôn nói câu này, nhưng Vương Gia Nhĩ không bao giờ biết đó là bởi vì cậu, đau là vì cậu, yêu cũng là cậu.

Mỗi khi tầm mắt của Trân Vinh rơi xuống trên gương mặt cậu, vừa đau khổ vừa ngọt ngào. Khi đó, hắn nghĩ nếu mình là ngôi sao thì Vương Gia Nhĩ nhất định là dải ngân hà.

Thật ra hắn cảm thấy rất vui mừng, vui mừng vì may là bọn họ chưa cùng nhau đi du lịch quá nhiều nơi hay cùng nghe qua quá nhiều bài hát, chưa cùng nhau ăn quá nhiều món ngon, cũng chưa đi xem quá nhiều phim cùng nhau. Không lãng phí quá nhiều thời gian cùng nhau, cũng không phát sinh quá nhiều câu chuyện, nếu không Trân Vinh sợ rằng cả đời cũng không thể quên được cậu.

Nhưng bọn họ quả thực đã cùng nhau đi du lịch rất nhiều chỗ, dùng chung một cặp tai nghe nghe rất nhiều bài hát, ăn rất nhiều mấy món mà họ thích, cùng xem qua quá nhiều những bộ phim cũ, cũng khó khăn lắm mới làm bạn của nhau đến 6,7 năm trời, ba ngày ba đêm cũng không kể hết nổi những câu chuyện giữa họ, và quả thực hắn rất thích cậu.

Trong mười năm đầu đời, Phác Trân Vinh luôn tỏ ra khá bướng bỉnh và đầy gai góc, hắn không học được cách yêu thương, người khác cũng không dám đến gần hắn, hắn sống trần trụi như một hòn đảo cô độc. Sau khi gặp được Vương Gia Nhĩ, Phác Trân Vinh từ từ nhổ bỏ những cái gai đi, cố gắng học cách yêu thương và sống ôn hòa với thế giới này.

Có lẽ là bởi Vương Gia Nhĩ yêu thế giới này, nên hắn cũng vì cậu mà yêu, dù thế giới này hiếm khi đối xử tử tế với hắn.

Vì vậy sau này Phác Trân Vinh có khuynh hướng qua loa lấy lệ, biết người biết ma, thế gian không chừa ai. Phác Trân Vinh trông ngày càng vui vẻ và có nhiều bạn bè, nhưng hắn cũng ngày càng không vui vẻ.

Đôi khi hắn cũng nhớ Phác Trân Vinh của năm xưa, là kẻ thù của cả thế giới, ngoại trừ Vương Gia Nhĩ thì tất cả mọi người đều bị giấu đi, không ai lọt được vào mắt hắn, tất cả nỗi đau và tình yêu đều sống động như không gian ba chiều. Nhưng cho dù bây giờ trong mắt hắn cũng chỉ có Vương Gia Nhĩ, thì người đó cũng sắp kết hôn rồi.

Bước lên máy bay, Trân Vinh đã quen với cảm giác rung rung bên tai khi máy bay cất cánh. Khi máy bay lướt qua tầng mây, hắn nghĩ, nếu mọi thứ không thể trở lại thì cũng nên kết thúc...

Trước lễ kết hôn hai ngày Gia Nhĩ có tổ chức một bữa tiệc độc thân, ngày đó cậu mang theo cả người phảng phất hơi rượu đi đón hắn, bọn họ cũng không phải đã lâu không gặp, nhưng là lần đầu tiên cảm thấy đau khổ vì gặp nhau. Trân Vinh ôm cậu vào lòng, người này dường như vẫn thích xịt nước hoa bừa bãi, bữa tiệc mang phong cách xa hoa trưởng thành lẫn cùng kiểu cách kim loại nặng hòa vào nhau trở thành hương vị độc đáo. Trước đây Trân Vinh sẽ tỏ vẻ khó chịu, nhưng vẫn nhất mực quẩn quanh bên người cậu, vì dù hắn không thích mùi vị của nơi này nhưng hắn thích cậu. Cũng giống như bây giờ, dù chưa thích ứng được với loại tiệc này nhưng Trân Vinh không cách nào buông bỏ được, vì hắn vẫn thích cậu.

Ngược lại Gia Nhĩ vốn có chút say, lại nghe lời, hắn dùng sức ôm chặt một chút cũng không than đau, còn cười cười giống tên ngốc.

"Trân Vinh à~"

"Ừm, tớ tới rồi."

Âm đuôi khàn khàn cất lên, nếu dùng cún con để hình dung thì chính là đang vẫy đuôi ngúng nguẩy liên tục để bày tỏ dáng vẻ vui mừng của mình. Đêm tiệc này trôi qua rất vội vàng, chè chén say sưa với những người bạn chung vừa quen vừa lạ, Phác Trân Vinh luôn là một người rất tự chủ, nhưng trong bữa tiệc độc thân cuối cùng của Vương Gia Nhĩ, hắn rất vui vẻ phối hợp cùng chơi rất nhiều trò chơi, rồi như một người cả đời gặp vận xui, hắn thua rất tự nhiên và bị phạt uống rượu, sau đó đương nhiên là phải uống rất nhiều rượu rồi.

Thực ra, Phác Trân Vinh khi say sẽ không thể nhớ được thế giới, chỉ nhớ cảm giác toàn thân vô lực mê man, bên tai còn có giọng khàn khàn của người nào lẩm bẩm thích gì đó, cuối cùng có cái gì mềm mềm dán lên môi hắn, chỉ là phớt qua một chút rồi rời đi. Sau đó Trân Vinh lập tức vươn tay kéo đối phương lại, theo xúc cảm của chính mình mà hôn xuống.

Sáng hôm sau, Phác Trân Vinh bị Vương Gia Nhĩ đánh thức, lúc này hắn ngồi dậy, đầu đau và cảm giác nôn nao, tai ù đi một hồi mới hết, trời đất quay cuồng, axit chua từ dạ dày trào ra.

"Vào phòng tắm nếu muốn nôn, cảm thấy không thoải mái thì trên bàn có cháo nóng."

"Ừm."

"Hôn lễ còn nhiều thứ phải chuẩn bị, tớ đi trước đây."

"Được."

Tiếng đóng cửa bấy giờ mới kéo suy nghĩ hắn trở về, Trân Vinh cúi đầu nhìn chính mình, cẩn thận ngửi mùi trong không khí, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo.

Đêm qua hắn mơ một giấc mộng vô cùng hoang đường, mà bây giờ quần áo đã được thay xong, trong phòng thoang thoảng mùi nước hoa, sau khi say rượu cũng không có chút ngượng ngùng. Nhưng đã đến lúc phải tỉnh mộng rồi.

Thật ra thì cả hai thông minh như vậy, sao lại không biết được chứ? Rõ ràng đều biết cả. Biết tình ý của nhau, biết tất cả chuyện say rượu đêm qua, và cũng biết đây là loại tình cảm không hề tốt chút nào.

Thật ra từ lúc bắt đầu đã sai lầm rồi, hiện thực không phải là câu chuyện cổ tích, chỉ cần làm ba mẹ buồn lòng bởi sự chỉ trỏ của những người xung quanh thôi cũng đủ để răn đe hai người rồi. Ngược lại cũng không phải là không yêu, căn bản là vì quá yêu nên mới không muốn đối phương phải chịu bất kì tổn thương nào, chịu đựng cuộc sống không nên chịu đựng này. Cũng vì quá yêu nên chỉ dám mượn rượu mà thỉnh cầu một nụ hôn duy nhất cả đời này, chạm môi một cái, thật ra là đủ rồi, thế là đủ rồi. Bởi vì Phác Trân Vinh biết Vương Gia Nhĩ sau này sẽ đối xử rất tốt với cô gái kia.

Vào ngày cưới của cậu, cả hai cùng đi thử âu phục, ướm lên người bộ âu phục thẳng thớm, bốn mắt nhìn nhau, hai người không nhịn được phá lên cười, cảm giác có chút kỳ diệu khi hai điệu cười âm độ khác biệt trộn lẫn vào nhau.

"Trân Vinh à ~ cậu đặc biệt trông giống ông chú cán bộ ở thôn quê đó biết không?"

"Vậy thì tớ chắc chắn là ông chú cán bộ đẹp trai phong độ nhất."

Trân Vinh lại trở nên dịu dàng, không chút phát cáu, hắn vừa muốn học theo cái hành động vênh váo thường ngày của Vương Gia Nhĩ, nhất thời bị ôm chặt. Chất giọng ngọt ngào mang theo thanh âm nức nở tựa móng mèo gãi vào lòng hắn, dùng lực rất mạnh.

"Trân Vinh đẹp trai như vậy, tớ sợ cô dâu của tớ sẽ chạy theo cậu mất~"

"Không có đâu, hôm nay cậu cũng đẹp trai vậy mà."

"Gia Nhĩ à ~ tân hôn vui vẻ."

Giọng người con trai nhẹ nhàng giống một cơn gió thoảng qua bên tai, chỉ là thoáng rung động sau lại trở về yên lặng, một mảnh hỗn độn. Đây là hôn lễ của Vương Gia Nhĩ, Phác Trân Vinh là phù rể,... Hắn lặng lẽ nhìn cậu đeo nhẫn cưới lên tay người khác, nhìn cậu hôn một cô gái khác, nghe cậu bình tĩnh lặp lại lời thề. Phác Trân Vinh vừa lịch sự vừa trìu mến nhìn khoảnh khắc hạnh phúc nhất của người đàn ông mà mình thích. Thực ra đây cũng tính là hôn lễ của bọn họ...

Sau đám cưới của Vương Gia Nhĩ, hắn từ chức để đi du lịch, Trân Vinh để lại lời nhắn từ biệt, suýt bị cậu mắng chết. Chuyến đi của hắn rất tùy tiện, thậm chí không có một kế hoạch nào. Đây có lẽ là chuyến du lịch điên rồ nhất và dài nhất mà hắn từng đi, trong chuyến đi hắn cũng đã ngắm nhìn được rất nhiều phong cảnh đẹp, chẳng hạn như núi băng và tuyết trắng ở Nam Cực, bãi biển ở Florida, hẻm núi Grand Canyon ở Kaibab, Las Vegas vĩnh viễn không có thành phố về đêm. Sau đó Phác Trân Vinh đột nhiên có chút ghét Vương Gia Nhĩ, một người nhát gan yếu đuối nhưng lại vô cùng ấm áp, sau khi ngắm nhìn qua hết thảy cảnh vật, hắn dường như cảm thấy cô đơn khi phải lẻ loi thế này.

Bọn họ thỉnh thoảng cũng gọi điện cho nhau, hắn cũng thường gửi bưu thiếp về cho cậu.

Hôm nay, sau khi gọi điện thoại với Vương Gia Nhĩ, hắn đã mơ một giấc mơ, hắn mơ thấy mình và Vương Gia Nhĩ đều đã lớn tuổi, đang ngồi ở góc phố ngắm hoa anh đào. Gia Nhĩ ngắm một chút liền cảm thấy buồn ngủ, nói hắn kể chuyện gì đó cho cậu nghe, và hắn say sưa kể những câu chuyện thú vị của mình trong chuyến du lịch, kể một hồi Gia Nhĩ liền ngủ mất, chú chó săn lông vàng mà bọn họ từng cùng nhau nuôi đang đứng bên chân hắn vẫy đuôi.

Giấc mộng ấy, có hoa, có chó, có câu chuyện, còn có cậu, đó có lẽ là cuộc sống mà Phác Trân Vinh mong muốn nhất.

END


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net