[MarkSon] Dâu tây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au: 叶叶叶叶叶叶叶子

Link: http://yhy98weonlyliveonce.lofter.com/post/1d9cfef3_1caf1ef78?fbclid=IwAR2ti0Rbmj_g3xRc1kxSneLLSajQYBbJGVZzbGwBZDBZeKLTMX-l0CxPIag

Tag: #ABO

🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓

Vương Gia Nhĩ nhận thấy hai ngày nay Đoàn Nghi Ân có chút khác lạ. Kể cả khi đang tham gia chương trình hay lúc ghi hình cùng nhóm hay trên đường về kí túc xá sau giờ làm, anh luôn nhìn cậu bằng cặp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.

Hôm nay cả nhóm có một buổi ghi hình chung, người dẫn chương trình bày trò chơi đoán tên thương hiệu nổi tiếng, nhưng suốt buổi ghi hình Nghi Ân luôn giữ khoảng cách năm mét, nhất quyết tránh xa cậu. Vương Gia Nhĩ mải mê chơi trò chơi, đuổi đuổi chạy chạy liên tục không dám ngơi chân, đến khi đuối quá mà dừng lại thở hồng hộc vì kiệt sức. Lúc này, miếng dán chặn tin tức tố trên người cậu vô tình bị bong ra, hương dâu tây ngọt dịu bỗng tỏa ra trong không khí.

Buổi ghi hình phải tạm dừng, trợ lí beta nhanh chóng lấy một miếng dán khác đem đến giúp Gia Nhĩ. Hai đứa út cũng cảm thấy Đoàn Nghi Ân có gì đó không ổn, liền chạy tới thấp giọng hỏi nhỏ vào tai cậu, "Jackson, dạo này anh với anh Mark đang cãi nhau à?"

Ngay khi dứt lời, Hữu Khiêm bất chợt rùng mình, cậu quay đầu lại liền đụng phải ánh mắt của Nghi Ân. Hữu Khiêm cũng là alpha nên giác quan nhạy bén của cậu lập tức dò được sự thù địch trong mắt anh. Maknae bỗng cảm thấy hoang mang, thế nhưng cậu vẫn ngửi được mùi nguy hiểm xung quanh nên ba chân bốn cẳng kéo BamBam chạy đi.

Gia Nhĩ nghĩ mình không làm gì cả, các fan còn nói cậu là người được các thành viên thích nhất trong nhóm cơ mà. Hơn nữa, với danh phận omega của Gia Nhĩ, Nghi Ân còn cưng chiều cậu hơn hẳn các thành viên khác lận. Làm sao cậu có thể cãi nhau với anh được? Sau một hồi nữa rượt đuổi, Gia Nhĩ đã thấm mệt, cậu quay lại tiến về phía anh: "Hyung, tụi mình liên minh đi!"

Hôm nay Vương Gia Nhĩ chỉ mặc một bộ đồ thể thao màu đỏ đơn giản, phần mái ướt đẫm vì mồ hôi được vén lên để lộ vầng trán xinh xinh, đôi mắt to tròn phủ một làn hơi nước nhàn nhạt, cậu cười tươi nhìn anh. Trên người Gia Nhĩ còn thoảng hương dâu tây dìu dịu, cậu lúc này trông hệt quả dâu tây lớn, ngon và mọng nước.

Anh đứng tại chỗ trừng lớn mắt nhìn cậu. Gia Nhĩ không nhận ra điều này, cậu chăm chăm ngó về hướng máy quay, trong đầu chỉ nghĩ cách làm sao để thuyết phục Nghi Ân về nhóm mình bằng một cách nào đó thật thú vị.

Đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, khoảnh khắc cậu nhướn mày và nhìn về phía anh... trái khế trong cổ Nghi Ân bỗng nhấp nhô.

"Hyung..."

Ngay lúc Gia Nhĩ nở nụ cười, tính mở miệng nói chuyện thì anh đột ngột xoay lưng bỏ đi.

Vương Gia Nhĩ: ???

Mình chọc giận anh ấy lúc nào mà mình không biết nhỉ?

Thấy bóng lưng của anh đi xa dần, cậu bĩu môi, trong lòng chợt thấy chua xót.

Cậu chẳng bao giờ hiểu được Đoàn Nghi Ân cả. Một alpha kì lạ.

Hôm sau, cả nhóm được thưởng cho một ngày nghỉ hiếm hoi. Lâm Tại Phạm mời cả nhóm ra ngoài ăn một bữa, Gia Nhĩ vì cảm thấy có hơi mệt nên đã từ chối lời mời của anh trưởng nhóm và quyết định ở lại kí túc xá.

Cậu tưởng chỉ còn một mình mình ở trong kí túc xá, nhưng không ngờ lúc Gia Nhĩ mở cửa phòng lại thấy Nghi Ân xuất hiện chình ình trước mặt.

"Anh làm em giật mình đó!" Cậu giật mình lùi lại một bước, bỗng nhận ra Nghi Ân có gì đó không đúng lắm. Ánh mắt anh trông mơ hồ không rõ ràng, mặt thì đỏ lựng.

"Anh làm sao vậy Mark?" Nhìn anh giống như bị sốt. Gia Nhĩ đưa tay ra, tính sờ trán anh để kiểm tra nhiệt độ, nhưng chưa kịp đụng thì đã bị alpha trước mặt đột ngột chộp lấy cổ tay, kéo cả người cậu vào lòng.

Nghi Ân vùi mặt vào hõm cổ cậu, một tay nắm cổ tay Gia Nhĩ, tay kia quấn chặt eo cậu, liên tục lẩm bẩm tên của omega trong lòng: "Gia Gia."

Thân nhiệt của anh rõ quá cao. Gia Nhĩ không còn tâm trí nào để ý đến tư thế mờ ám của cả hai lúc này, cậu lo về tình trạng của anh hơn: "Hyung, anh khó chịu ở đâu? Về giường nằm nghỉ một lát đi, em đi lấy thuốc cho anh."

"Không, em không được phép đi." Nghi Ân không để cậu đi, ngược lại còn ôm chặt hơn. Hơi thở ấm nóng của anh phả lên gáy cậu, ngay chỗ miếng dán chặn tin tức tố.

Trong lòng Gia Nhĩ có hơi dậy sóng, theo bản năng muốn tránh đi. Hiếm khi Nghi Ân cư xử lỗ mãng thế này, cộng với những hành vi kì lạ của anh gần đây, cậu vẫn thấy lo nhiều hơn.

"Mark, để em đưa anh đi bệnh viện." Bộ dáng của Nghi Ân thực sự rất kì quái. Cậu cố gắng giữ khoảng cách với anh, chầm chậm nhích ra khỏi cửa phòng, nhân lúc anh lơi tay liền nhanh chóng cựa quậy nới lỏng vòng tay. Dù sao Gia Nhĩ cũng là một omega, dáng vẻ hiện tại của anh khiến cậu cảm thấy nguy hiểm.

Nhận thấy sự né tránh từ Vương Gia Nhĩ, Nghi Ân có hơi sững sờ. Đúng lúc đó, cậu vùng thoát khỏi tay anh.

"Hyung, để em đi rót cho anh cốc nước rồi lát tụi mình cùng đến bệnh viện nha!" Gia Nhĩ lẩn nhanh vào nhà bếp, khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng đôi tai đỏ ửng cùng tiếng tim đập loạn nhịp trong lồng ngực đã phản bội cậu.

Khi nãy anh thật sự cách quá gần cậu, chỉ cần nghiêng đầu một chút là Nghi Ân có thể hôn lên tuyến cổ của cậu rồi.

Mới tưởng tượng thôi mà mặt Gia Nhĩ đã đỏ bừng lên, tin tức tố hương dâu tây cũng theo đó mà lẻn qua miếng dán ngăn mùi, tỏa ra không khí.

Cậu thích Đoàn Nghi Ân.

Gia Nhĩ không biết bản thân đã thích anh từ lúc nào. Chỉ là, khi cậu nhận ra thì cậu đã u mê anh đến quên lối về mất rồi.

Có những đêm Gia Nhĩ nằm trên giường lăn lộn qua lại, nghĩ về sự đối xử đặc biệt và dịu dàng của Nghi Ân dành cho mình. Điều này khiến cậu trằn trọc rất lâu.

Bởi cậu không rõ, liệu tất cả những "đặc biệt" và "dịu dàng" đó của anh là bởi cậu là omega hay do cậu là Vương Gia Nhĩ.

Nghĩ đến chuyện này, Gia Nhĩ bỗng thở dài lần nữa.

"Gia Gia..."

Nghe thấy tiếng gọi Gia Nhĩ lập tức nhìn về phía cửa bếp, đứng đó là Nghi Ân với hai hốc mắt đỏ rực đang nhìn cậu chằm chằm.

Giật mình khi trông thấy đôi mắt đỏ bừng của anh, cậu liền chạy lại đặt tay lên trán Nghi Ân: "Sao, làm sao thế? Hyung, anh có sao không?"

Sự gần gũi đột ngột của omega khiến tính khí của Nghi Ân dịu đi một chút. Thật ra, chính anh cũng không biết bản thân đang bị gì, có điều, sự né tránh của Gia Nhĩ ban nãy đã khiến anh cảm thấy rất tổn thương, cậu còn nói đi ra bếp rót nước cho anh mà mãi không thấy trở lại, điều này cũng khiến anh rất buồn.

Nghi Ân thấy có vẻ mình đang bị bệnh rồi. Nếu không, gần đây làm sao trong đầu lại xuất hiện mấy suy nghĩ tồi tệ như vậy chứ.

Anh muốn nhốt Vương Gia Nhĩ lại, nhốt ở một chỗ mà chỉ riêng anh biết. Bằng cách này, trong mắt Gia Gia sẽ chỉ có mình anh, sẽ không thể tránh né anh được nữa. Anh sẽ đánh dấu cậu, biến cậu hoàn toàn thành của riêng mình.

Nghi Ân nhìn chằm chằm omega trước mặt, vẻ mặt Gia Nhĩ hiện rõ lo lắng, nhưng anh chỉ cảm thấy bản thân sắp mất kiểm soát đến nơi rồi.

Nghi Ân cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng dạo này anh dường như ngày càng nhạy cảm hơn và đặc biệt để tâm đến từng hành động, lời nói của Gia Nhĩ. Nếu cậu lại gần, anh sẽ khó kiểm soát được những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu.

Đột nhiên, Nghi Ân không khống chế được mà nhớ lại hương dâu tây anh ngửi thấy hôm qua.

Nó thơm và ngọt, khiến người ta muốn...cắn một miếng.

"Đoàn Nghi...ưm!"

Từ cuối cùng chưa kịp thoát khỏi miệng đã bị anh chặn ngang bằng một nụ hôn. Gia Nhĩ trợn tròn mắt, nhưng cậu vẫn không kìm được mà đắm chìm vào nó.

Bởi vì đây là alpha mà cậu đã luôn thầm cảm mến suốt một thời gian dài.

Cho dù biết Nghi Ân hiện tại có thể đang bị bệnh, không được tỉnh táo lắm, có khi còn không biết bản thân đang làm gì, nhưng Gia Nhĩ đang cách rất gần anh, cậu muốn âm thầm hưởng thụ niềm vui lúc này.

Nụ hôn có vẻ là liều thuốc giúp xoa dịu rất tốt.

Ngay sau đó, Nghi Ân trở nên đặc biệt ngoan ngoãn, Gia Nhĩ nói gì anh cũng nghe theo, hiểu đơn giản hơn là anh không thể rời mắt khỏi cậu dù chỉ một giây.

Nỗ lực muốn đưa Nghi Ân đến bệnh viện của cậu đã thất bại. Với tình trạng dính người như sam của anh thế này, chỉ cần bước ra khỏi cửa thì mặt báo ngày mai sẽ bùng nổ với cái tít "Nghi vấn yêu đương giữa hai thành viên GOT7 Vương Gia Nhĩ và Đoàn Nghi Ân đã bị phanh phui!".

Lúc đó, công ty nhất định sẽ treo cổ cả hai người bọn họ.

Gia Gia bất lực rồi, Gia Gia đau đầu rồi.

Cuối cùng, cậu nghĩ về đấng toàn năng internet.

Cậu bảo anh ngồi im trên sô pha còn mình thì cầm điện thoại bắt đầu gõ chữ: "Alpha đột nhiên trở nên dính người, bệnh này là thế nào?"

Gia Nhĩ tìm một hồi, rốt cuộc tìm ra kết quả gây chấn động.

"*Kì dịch cảm?" Cậu liếc về phía Nghi Ân, người vẫn đang nhìn mình chằm chằm nãy giờ, đồng thời xác nhận lại trạng thái của các alpha trong thời kỳ mẫn cảm này: Cảm xúc của họ sẽ trở nên nhạy cảm, tính chiếm hữu sẽ bị khuếch đại vô hạn và omega của họ vô hình trung sẽ trở nên cực kì thu hút trong mắt những alpha đó. Các alpha có xu hướng trở nên cực kỳ bám người trong giai đoạn này và việc làm tổ có thể xảy ra trong những trường hợp nghiêm trọng.

*Kì dịch cảm: thời kì nhạy cảm

Có một mẩu lời khuyên được chu đáo đính kèm ở cuối: Kì dịch cảm đối với alpha thường không phổ biến, nhưng omega của họ không cần phải hoảng. Chỉ cần cho alpha của bạn đủ sự quan tâm chăm sóc và tiết ra một lượng tin tức tố vừa đủ để alpha có thể tạm thời đánh dấu, tất cả những điều trên đều có tác dụng tốt để xoa dịu alpha!

Gia Nhĩ đọc xong, hai tai liền đỏ bừng. Cụm từ "omega của họ" khiến tim cậu đập nhanh hơn.

Cậu lén liếc nhìn anh lần nữa, bây giờ đã rõ anh bị bệnh gì rồi, Gia Nhĩ bỗng cảm thấy có chút đáng yêu.

"Gia Gia." Thấy cậu mải mê dán mắt vào điện thoại mà bơ mình, Nghi Ân không kìm được bức xúc, còn có hơi tức giận.

Bất cứ thứ gì thu hút sự chú ý của Gia Nhĩ, anh đều muốn tiêu hủy hết.

Cậu không thể hiểu rõ suy nghĩ của anh trong kì dịch cảm này, nhưng nhìn một Nghi Ân kì lạ như vậy, Gia Nhĩ thấy rất đáng yêu.

Cậu khẽ cười một tiếng, hạ quyết tâm, đưa tay gỡ miếng dán chặn tin tức tố ở sau cổ ra rồi dang tay hướng về phía anh: "Hyung, để em ôm anh một cái nào!"

Alpha chậm rãi đáp lấy cái ôm đầy hương dâu tây ngọt từ omega.

Đây cũng là lần đầu Gia Nhĩ tiếp nhận một kì dịch cảm của alpha. Bài báo trên mạng khi nãy chỉ nói thời gian diễn ra kì dịch cảm của mỗi alpha đều khác nhau, tùy vào tình trạng của mỗi người nên cậu không dám xem nhẹ nó.

Khi những thành viên khác quay lại kí túc xá, Phác Trân Vinh là người đầu tiên ngửi ra được mùi khác thường.

Trân Vinh lập tức kéo Gia Nhĩ ra ban công dưới cái lườm cháy mắt của Nghi Ân, tính hỏi có chuyện gì đang xảy ra.

Cậu quay đầu cười với anh, dùng khẩu hình miệng bằng tiếng Trung mà chỉ riêng hai người hiểu, nói cậu chỉ ra đây một chút rồi sẽ quay lại ngay. Nói xong liền theo Trân Vinh ra ngoài ban công. Đối diện với sự nghi ngờ của bạn thân, Gia Nhĩ cũng không giấu diếm mà khai hết ra tình trạng của Nghi Ân.

Nghe xong, trên mặt Trân Vinh lúc này chỉ có mỗi chữ sốc. Cậu thầm liếc nhìn người anh cả đang đứng gần đó, nghĩ bản thân hẳn ăn gan hùm mật gấu nên mới dám công khai kéo omega của một alpha đang trong kì dịch cảm đi như thế.

Lịch trình của cả nhóm mấy hôm sau vẫn rất dày. Vì để thuận tiện chăm sóc cho anh trong giai đoạn này, Gia Nhĩ đã nói hết toàn bộ cho các thành viên biết.

Phản ứng của mọi người sau khi biết chuyện đều nhất quán đến mức ngạc nhiên, cậu nhịn không được liền hỏi: "Mọi người chỉ bất ngờ vì kì dịch cảm của anh Mark thôi à?"

"Thì ngoài chuyện đó ra lại còn gì nữa à?" Hai đứa út đồng thanh nói.

"Anh, anh và anh Mark, tụi anh, tụi anh..." Gia Nhĩ đỏ mặt, cậu vẫn thấy ngượng ngùng khi phải công khai mối quan hệ ngay trước mặt các thành viên thế này.

Nhìn gương mặt đỏ như cà chua chín của Gia Nhĩ, Thôi Vinh Tể không khỏi bật cười, nói: "Anh Jackson, nếu giờ anh không nói, tụi em còn tưởng hai người đã hẹn hò lâu rồi đấy!"

Hữu Khiêm và BamBam đồng lòng gật đầu.

Gia Nhĩ xấu hổ đến mức đại não suýt phát nhiệt. Cậu quay sang thấy Nghi Ân ngồi bên cạnh đang nhìn mình với đôi mắt ngây thơ vô số tội, không có cái hố nào để chui xuống nên cậu đành ôm chiếc gối trên sô pha đánh túi bụi vào nó.

Anh đột nhiên cầm lấy chiếc gối từ tay cậu ném qua một bên, nắm cổ tay Gia Nhĩ kéo lại gần mình, trong giọng đầy oán hờn, "Sao em không ôm anh?"

Lâm Tại Phạm và Phác Trân Vinh sớm đã lượn mất, cả hai tạ ơn trời đất vì không phải ở lại ăn tô cơm chó này.

Maknae line cũng nhanh chóng chạy mất, giả vờ như chưa thấy gì, thầm cầu nguyện sau khi anh Mark khỏi bệnh sẽ không tìm cả đám tính sổ.

Hai ngày sau, các triệu chứng của Đoàn Nghi Ân trong giai đoạn này dần thuyên giảm. Công ty xác nhận lại tình trạng của Mark rồi bắt đầu lên lịch làm việc trở lại cho cả nhóm.

Buổi quay hôm nay phần lớn đều là ngoài trời. Để đảm bảo an toàn, khi phải chia thành nhóm, Gia Nhĩ và Nghi Ân cứ thế được xếp vào cùng nhóm với nhau. Chương trình lần này có hoạt động giao lưu tương tác với mọi người ngoài trường quay. Khi biết tin đó rất nhiều fan đã kéo đến, biến buổi quay trở thành một FM nho nhỏ của GOT7.

Cả anh và cậu đều bị đám đông vây quanh. Nghi Ân nhìn qua, trông thấy chiếc vòng tay giấy kết đôi lúc chơi chia nhóm của hai người vì chen lấn mà bị đứt rời ra. Cảm giác dao động trong lòng alpha đột nhiên bừng lên trở lại.

Mấy ngày nay vì kì dịch cảm nên cả hai thường xuyên gần gũi nhau. Nắm tay, ôm, hôn, tối đến còn ngủ chung một giường, nhưng điều duy nhất mà anh luôn bận tâm – Gia Nhĩ chưa đáp lại tình cảm của anh.

Nghi Ân đã cố kìm nén không để tâm đến chuyện này, nhưng giây phút nhìn thấy vòng tay đứt ra, sự mất mát trong tim anh bỗng hóa thành cái hố sâu vô tận.

Dù sao cậu cũng không thuộc về anh.

Dẫu mọi người có lầm tưởng họ đã bên nhau lâu rồi thì đó cũng chỉ là lầm tưởng mà thôi.

"Gia Gia." Anh đứng giữa đám đông đưa mắt nhìn về phía cậu, người cũng đang chìm nghỉm giữa những mái đầu. Biết rằng Gia Nhĩ sẽ không nghe được, tiếng ồn sẽ át hết nhưng Nghi Ân vẫn cứng đầu đứng tại chỗ, hét to tên người mình thích.

Có rất nhiều fan hâm mộ vây xung quanh. Gia Nhĩ luôn cố gắng nở nụ cười và lịch sự. Trong khi kí tặng, cậu liên tục nhắc nhở các fan phải chú ý an toàn, không được tụ tập quá đông, một mặt cũng không quên thường xuyên đảo mắt nhìn về phía Nghi Ân.

Gia Nhĩ trông thấy alpha đứng đằng xa đang nhìn mình chằm chằm. Dù bị ngăn bởi biển người, nhưng cậu có thể nhìn ra sự buồn bã và mất mát trong mắt anh. Gia Nhĩ không thể nghe thấy, nhưng cậu vẫn nhận ra môi anh đang mấp máy.

Nghi Ân đang gọi tên cậu, gọi hoài gọi mãi.

"Chờ đã, cho tôi qua một chút!" Gia Nhĩ lập tức rẽ đám đông, tìm đường chạy lại chỗ anh.

"Đoàn Nghi Ân, em ở đây." Vừa nói, cậu dang tay ôm lấy anh. Mặc dù không hiểu tại sao Nghi Ân lại đột ngột ủ rũ như thế, nhưng cậu biết lúc này anh rất cần cậu.

"Từ trước tới giờ em vẫn luôn ở bên cạnh anh mà. Không cần lo lắng, đừng sợ." Gia Nhĩ nói, cậu rướn lại gần tai anh, hạ giọng thì thầm: "Đoàn Nghi Ân, em thích anh."

Các fan xung quanh không nghe được câu này, họ chỉ thấy Jackson một bộ dạng nghiêm túc hướng về anh Mark nói một câu không đầu không đuôi: "Từ lâu lắm rồi, và cả sau này cũng thế."

Trong đầu Nghi Ân chợt thoáng qua, Vương Gia Nhĩ quả nhiên luôn đoán đúng suy nghĩ của anh.

Cậu lục trong túi quần lấy ra viên kẹo trái cây vị dâu tây, xé vỏ rồi nhét vào miệng anh.

Tối qua Gia Nhĩ có ngồi soạn lại đống quà mà fan tặng, trong đó có một hộp kẹo dâu tây, cậu không nghĩ ngợi gì liền bỏ nó vào túi đồ mang theo đến địa điểm quay. Hôm nay trước khi bắt đầu ghi hình, Gia Nhĩ lấy ra hai viên bỏ vào túi quần.

Cậu nghĩ đây là lúc mấy viên kẹo phát huy tác dụng rồi.

Nhận được lời hồi đáp chắc chắn và vững lòng này khiến cho mong muốn chiếm hữu trong anh giảm đi phần nào.

Cuối cùng Nghi Ân mỉm cười, là nụ cười đầu tiên trong hôm nay, là một nụ cười nhẹ nhõm, anh hạnh phúc nhìn cậu.

Có PD ở phía xa đang ráo riết kêu người giữ trật tự, sắp xếp lại chỗ đứng an toàn cho đám đông các fan và bảo rằng họ cần phải tiếp tục buổi ghi hình. Gia Nhĩ cong môi cười khì, cậu cầm vỏ kẹo trong tay, quay lưng bước đến chỗ trợ lí beta của nhóm.

Nghi Ân đứng một bên nhấm nháp vị ngọt của viên kẹo dâu trong miệng, nhìn các nhân viên tạo mẫu đang sửa soạn lại cho Gia Nhĩ, anh nghĩ.

Vẫn là không ngọt bằng quả dâu tây lớn nào đó.

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net