44-Yoonjin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

« Nói dối »

Hôm nay là một buổi sáng chủ nhật đẹp trời của tháng 8. Đẹp trời là đẹp như thế nào? Đẹp trời như kiểu trời không có trăng cũng chẳng có sao vì đây là buổi sáng thì chỉ có mây và mặt trời cùng một chút không khí mùa thu mát mẻ. Cây ven trên những con phố nhỏ và công viên ở Seoul dường như đã thay những chiếc áo màu xanh và mặc vào những áo màu nóng như cam và vàng. Những chiếc lá lụi tàn rơi theo chiều gió thổi rồi nhẹ nhàng hạ cánh trên đất mẹ. Khung cảnh của cây cối khiến con người ta cảm thấy thật bình yên. Ngoài vẻ bình yên ấy cũng không thể thiếu dòng người tấp nập đang bận rộn với việc của mình. Người thì xách vali đi xa xứ, người thì chạy vội cầm bản thảo đi làm, người thì đang tranh hộp sữa chuối cuối cùng từ con bạn mình, người thì chụp ảnh selfie cùng bạn bè,...Mặc dù con người ta bận rộn như vậy nhưng cũng có người rảnh rỗi đang ngắm khung cảnh ấy.

Trong không gian tĩnh lặng của quán cà phê vắng khách có một con người đang ngắm nhìn cảnh vật mùa thu ở Seoul như muốn kiếm tìm một điều gì đó mới lạ. Trên bàn của người ấy, cốc cà phê đã nguội lạnh, cuốn sổ ghi chép vẫn trắng tinh, điện thoại vẫn sáng vì thông báo tin nhắn từ một người nào đó.

_Quản lý ngốc: Yoongi! Cậu đi đâu vậy?

_Quản lý ngốc: Cậu đừng có đi mà không thông báo với tôi chứ!

_Quản lý ngốc:Cậu biết hôm nay lịch trình của cậu dày đặc lắm không?

_ Quản lý ngốc: Urgggg. Cậu về công ty ngay!

_Quản lý ngốc: MIN YOONGI! CẬU VỀ CÔNG TY NGAY!

Có hơn 20+ tin nhắn từ Quản lý ngốc

Min Yoongi mặc kệ tin nhắn, mặc kệ cái người kia đang tức điên lên vì cậu trốn đi chơi mà không thông báo. Cậu mặc kệ tất cả. Đã hơn 5 tháng trời kể từ khi cậu bục mặt vào Studio không ngừng nghỉ để nghĩ ra một điều gì đó mới lại. Nhưng cũng chả có kết quả gì. Vậy nên hôm nay cậu chơi lớn, trốn quản lý để đi tìm điều mới lạ.Nhưng có lẽ nó vô nghĩa khi cậu ngồi đây đã hơn tiếng đồng hồ, trong đầu không chút ý tưởng.

Cái ý tưởng của cậu bắt đầu bừng sáng lên khi cậu nhìn thấy người đó. Giữa những dòng người ấy chỉ có người đó làm anh cho trái tim cậu đang 1 2 3 4 thì mất nhịp thứ 5 và nhảy sang nhịp thứ 6 từ lúc nào không hay. Cậu bật dậy ra khỏi ghế, tay vội cầm quyển sổ và điện thoại tiện thể đặt tiền lên bàn rồi chạy ra ngoài. Mấy nhân viên bảo cậu dừng lại để chả tiền thừa nhưng cậu kệ họ để đi theo tiếng gọi con tim.

Yoongi đi theo anh chàng kia mà mệt thấy mẹ.Không hiểu sao mà anh đi bộ mà nhanh thế hay do chân cậu ngắn hơn chân anh lên không theo kịp anh chân kia. Bất chợt cậu có một ý tưởng rất thú vị. Cậu ngó xung quanh thì may quá có đám nhóc đang chơi bóng, Yoongi vội mượn bóng rồi ném thẳng vào đầu anh chàng kia.

"A!" Seokjin vừa xoa cái đầu đau vừa cú xuống nhặt của bóng màu đỏ ở dưới chân mình. Anh cầm quả bóng  và ngó xung quanh tìm chủ nhân của nó.

" Tôi xin lỗi vì em tôi đá quả bóng bay trúng đầu anh" Yoongi chạy tới chỗ Seokjin và cúi đầu xin lỗi anh

"Không sao đâu. Trẻ con mà, chắc tụi nhỏ không cố ý đâu" Seokjin mỉm cười đưa quả bóng cho Yoongi. Nhờ nụ cười của Seokjin mà Yoongi đứng hình nhìn anh.

" Chú ơi! Chú đừng tin anh ấy! Anh ấy nói dối đấy ạ" Bất chợt đứa nhóc lớn nhất chạy tới nói với Seokjin làm cho Yoongi đang bay bổng trên thiên đường một phát rơi về thực tại đau khổ

Đâu có" Yoongi phủ nhận lời nhóc lớn

" Anh! Mẹ em bảo người lớn mà nói với trẻ con là không tốt đâu, nếu mà nói dối thì bị Thiên Vương cắt lưỡi. Anh nói dối với tụi em với chú ấy là không tốt đâu, anh cẩn thận bị mất lưỡi đấy" Đứa bên cạnh nhóc lớn nói

" Mẹ em nói xạo đấy" Yoongi phủ nhận lời phụ huynh 

" Không xạo đâu, ở quê tôi lúc trước có người nói dối nhiều quá thế là được cái ông hàng xóm tên là Thiên Vương cắt lưỡi đấy" Seokjin tỉnh bơ nhìn Yoongi đang cực kì ngạc nhiên nhìn anh. Còn đám nhóc gật đầu đồng ý

" Anh ấy nói là anh mượn để anh tâng bóng cho tụi cháu xem và anh còn hứa cho tụi cháu ăn kem . Vậy nên tụi cháu mới cho anh ấy mượn bóng. Cháu tưởng anh ấy sẽ tâng bóng với tụi cháu nhưng không anh ấy không ngại ngần ném vào chú đấy ạ" Nhóc lớn nói

"Thật à?" Seokjin hơi bất ngờ nhìn nhóc lớn

"Vâng ạ!" Hai đứa nhóc cùng với những người bạn của tụi nó đồng thanh trả lời

Và rồi kể từ lúc ấy, Yoongi đã có một bài học cuộc sống là không bao giờ nói dối tụi trẻ con.Nhưng cũng nhờ tụi trẻ con ấy thì cậu cũng đã làm quen với anh chàng mà làm trái tim Yoongi lỡ mất một nhịp.

•••••••••••••••••••••••••••••••

Bài học cuộc sống sau khi tôi lừa cháu tôi đấy =)) 

Tôi sắp chết ngất vì những ảnh tôi chụp được từ Lights nhưng cũng rất thấy có lỗi khi tôi lỡ tay dìm Hopi:))

#QT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net