Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Alljun/Hyuckren] 6542

Nguồn: https://woyushijiezhichayigeni855.lofter.com/post/1ed7351f_12cd9f1c6

Tác giả: 我与世界只差一个你 

Edit: Ayujun 

Beta: Dừa

Nguỵ hiện thực 

OCC 

Tất cả chỉ là hư cấu

😊😊😊

"Cho nên? Anh cứ thế mà chạy? Còn chạy một mạch đến nhà em cọ ăn cọ uống?"

Chenle có chút bất đắc dĩ mà nhìn cái người đang tức giận ngồi ở trên giường mình ăn snack uống cola.

"Cái gì mà chạy với cả không chạy! Anh đã xuống nước đến vậy rồi mà cậu ấy vẫn không hiểu! Em có biết Lee Haechan đáp thế nào không?! Cậu ấy nói như vậy không thích hợp! Không thích hợp cái gì chứ!! Rõ ràng anh đã chủ động, đã mở lời hỏi xem cậu ấy có gì muốn nói với anh không! Anh chỉ thiếu nước nói thẳng ra câu "mình thích cậu" thôi. Bình thường không phải cậu ấy rất tinh ý sao!!!"

Chenle chớp chớp đôi mắt, yên lặng nuốt nước miếng, sau đó nhìn ông anh trai đang xù lông của mình mà thật cẩn thận mở lời.

"Vậy tại sao anh không nói anh thích anh ấy?"

Renjun vừa nghe lời này liền buông gói snack ra, đuôi mắt đỏ lên. Lúc này, Zhong Chenle luống cuống rồi.

"Em sai rồi em sai rồi, anh đừng như vậy. Là lỗi của Lee Haechan! Nào nào bảo bối, chúng ta ăn thôi, anh muốn ăn bao nhiêu cũng được! Không đủ thì em mua tiếp. Anh đừng khóc mà!"

Renjun vốn dĩ thật sự ủy khuất muốn rơi lệ, nhưng lại bị mấy lời này của Chenle chọc cười.

"Đúng vậy! Chính là lỗi của Lee Haechan!! Anh chỉ đợi một câu tỏ tình từ cậu ấy mà thôi, có khó đến vậy sao?! Muốn cậu ấy ôm chẳng lẽ cũng không được? Cái gì mà thích hợp với không thích hợp?! Lee Haechan thay lòng đổi dạ rồi, cậu ấy khẳng định không thích anh nữa!! Đã vậy thì anh cũng không thèm, Lee Donghyuck cái đồ đầu heo!"

Nói xong, Renjun liền liếc mắt nhìn Chenle đang khẽ meo meo mà lấy cola từ trong tay cậu.

"Em làm gì đấy? Tự nhiên cướp đồ uống của anh!"

Chenle vẫn không sợ mà đem cola cất đi.

"Anh trai ơi, nước có ga anh cũng uống ít thôi. Nếu dạ dày anh lại đau thì em lấy đâu ra thuốc cho anh? Chẳng lẽ đi tìm Haechan hyung?"

"Em dám đi thì chúng ta tuyệt giao. Trả lại cho anh, hôm nay anh phải uống. Đau chết luôn cũng được, em mà không đưa thì anh đi tìm chai lớn!"

Chenle bất đắc dĩ mà đem cola trả lại. Sau đó đi rót ly nước ấm, thuận tiện còn cảm thán trong lòng một chút.

"Ai đã dung túng ra cái tật xấu của ông anh này vậy. Haizz."

Nên nói miệng Chenle quạ đen hay nói Renjun không nghe lời đây. Nửa đêm Chenle nghe thấy tiếng thuỷ tinh va chạm, sờ bên người không thấy ai liền hoảng hốt đi bật đèn. Sau đó phát hiện Renjun đang cuộn tròn bên góc bàn. Mà bên cạnh còn có thuỷ tinh nát đầy đất.

"Hyung, anh sao vậy? Có phải dạ dày lại đau không? Anh đừng nhúc nhích, tuyệt đối đừng nhúc nhích nha!"

Chenle không dám di chuyển Renjun. Cậu chạy nhanh tìm đồ thu dọn đống thuỷ tinh kia, sau đó ngồi ở bên cạnh Renjun không biết nên làm gì.

"Hyung, anh có bị thương không? Em đỡ anh lên giường trước nhé? Hay là uống chút nước ấm? Anh có muốn uống thuốc không? Đúng rồi!! Thuốc!"

Như là nghĩ đến cái gì, Chenle đột nhiên mở to hai mắt, rồi hạ quyết tâm đem trên chăn bao lấy Renjun.

"Hyung, anh đợi em một chút. Để em đi tìm "thuốc" cho anh!"

Nói xong, Chenle liền đứng dậy cầm di động đi ra ngoài.

Lúc Haechan nhận được điện thoại của Chenle, thì vừa vặn đang ở cửa ktx dream bồi hồi. Nhìn đến tên người gọi liền tưởng em trai rủ chơi game, nên câu đầu tiên chính là từ chối.

"Chenle a, anh không rảnh......"

"Anh không rảnh cái gì mà không rảnh!! Anh trai em, Huang Renjun, người mà anh thích, hiện tại ở đang ở nhà em, buổi tối còn uống nguyên một chai nước lạnh có ga. Vậy nên tốt nhất là anh hãy mang theo thuốc và vác xác đến đây trong vòng 15 phút. Nếu không, đừng nói đến việc hiện tại Renjun thích anh, chỉ cần anh đến muộn, thì Zhong Chenle này có chết cũng không đồng ý cho hai người ở bên nhau. Vậy đi, tạm biệt!"

Haechan hoang mang mà nghe Chenle nói, nhưng cậu chỉ có thể nắm được 'Renjun' và 'dược' mà thôi. Còn lại Haechan không kịp suy nghĩ gì nữa. Cậu nhanh chóng gọi xe rồi sờ sờ túi mình. May quá, cậu có mang theo thuốc. Haechan thở dài nhẹ nhõm, đồng thời lại hoảng đến không được. Cậu nhìn thời gian, rồi sốt ruột nói với tài xế.

"Bác tài, bác có thể chạy nhanh hơn được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net