Mộng Hồi Chu Diệp(6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ý Hiên, mặc dù em đã được chọn để trở thành thái tử phi, nhưng vẫn chỉ là có danh không phận, trước khi tiến hành nghi lễ chính thức mọi chuyện đều có thể thay đổi, mặc dù ta thích em nhưng cũng không hy vọng em đối nghịch với thái tử!" Kim Đình Hựu ngồi trên xe ngựa cùng Tiết Ý Hiên trở về Tiết gia, y hạ thấp tông giọng của mình nói với Tiết Ý Hiên.

Tiết Ý Hiên xụ mặt đáp: "Ta hiểu rồi, ta chỉ muốn nhờ Trịnh tướng quân giúp đưa đồ cho ca ta thôi."

"Em đừng nghĩ bọn ta là kẻ ngốc mà không biết em đang nghĩ gì!" Kim Đình Hựu nhìn kỹ gương mặt đã khiến bản thân động lòng khẽ thở dài.

"Ta...nếu các người đã chấp nhận cùng nhau yêu thương ta thì vì sao chỉ thêm một Trịnh Tại Hiền nữa lại không được?!" Tiết Ý Hiên dùng gương mặt thập phần đáng thương của mình ủy khuất nhìn Kim Đình Hựu.

Kim Đình Hựu nhíu mày khi nghe thấy lời thật lòng của Tiết Ý Hiên: "Trịnh tướng quân hiện tại là phu quân của Hoàng công tử!"

"Thì sao?! Bọn họ vốn dĩ không hề có tình cảm với nhau, người mà Hoàng Nhân Tuấn thích là thái tử, Trịnh tướng quân cũng chỉ vì thánh chỉ của hoàng thượng mới cùng Hoàng Nhân Tuấn ở cùng một chỗ mà thôi!" Tiết Ý Hiên không cho là đúng nói.

Kim Đình Hựu ngây người nhìn Tiết Ý Hiên:"Em..."

Tiết Ý Hiên cũng nhận ra mình lỡ lời nên cũng không nói gì nữa, cậu ta cắn môi lén nhìn biểu cảm của Kim Đình Hựu. Kim Đình Hựu không ngờ Tiết Ý Hiên có thể suy nghĩ như vậy, nhất thời y cũng không biết phản ứng lại như thế nào, cứ thế cụp mắt im lặng. Xe ngựa vẫn chậm rãi di chuyển hướng về Tiết gia, đến khi xe ngựa dừng trước cửa phủ Tiết gia cả hai vẫn bảo trì im lặng. Nha hoàn tiến đến đỡ Tiết Ý Hiên xuống xe ngựa, Kim Đình Hựu nhìn theo bóng dáng của Tiết Ý Hiên chỉ cảm thấy lòng mình nguội lạnh.

"Ta và em có lẽ vẫn chưa tới mức gọi là nhất kiến chung tình!" Kim Đình Hựu trước khi Tiết Ý Hiên vào bước phủ đã để lại một câu, rồi cho người đánh ngựa rời đi. Tiết Ý Hiên kinh ngạc nhanh chóng xoay người nhìn theo chiếc xe ngựa đang khuất dần kia, tay cậu run run nắm chặt lấy tay của nha hoàn đang đỡ mình. Tiểu nha hoàn bị chủ tử của mình làm đau, nhưng nàng ta không dám hé răng vì khuôn mặt của Tiết Ý Hiên đang tràn ngập giận dữ.

"Kim Đình Hựu!"

_____________________________________

"Thái tử điện hạ!" Trịnh Tại Hiền không lâu sau đó cũng đã trở về phủ tướng quân, có lẽ là hắn đã biết việc Lý Thái Dung tìm đến nên không có chút bất ngờ nào.

"Trịnh tướng quân cứ để phu nhân ở nhà một mình như vậy sẽ bị người khác tìm đến khi dễ đấy!" Lý Thái Dung cười như không cười ám chỉ việc vừa xảy ra. Hoàng Nhân Tuấn ở phía sau nghe được không nhịn được mà tức giận, con mắt nào của hắn thấy cậu bị khi dễ vậy, bộ dáng uy phong lẫm liệt của cậu khi nãy là thể hiện cho chó xem sao?!

Hoàng Nhân Tuấn cắn chặt răng nở một nụ cười không thể miễn cưỡng hơn: "Thái tử nói quá lời rồi, ta thấy người chịu ủy khuất là vị kia thì đúng hơn!"

"Nếu không có ta, e rằng Hoàng công tử đã bị ức hiếp rồi!" Lý Thái Dung cười tủm tỉm nhìn khuôn mặt đang giả vờ không tức giận của Hoàng Nhân Tuấn.

"Thái tử, ta nghĩ ta và người nên bàn chính sự trước khi nói chuyện phiếm!" Trịnh Tại Hiền đứng trước mặt Hoàng Nhân Tuấn, chặn đi tầm nhìn của Lý Thái Dung. Lý Thái Dung chỉ nhướn mày nhìn hành động bảo vệ thân ái của Trịnh Tại Hiền. Lý Mẫn Hưởng đứng bên cạnh nhìn tình huống xảy ra trước mắt, y càng khó hiểu hoàng huynh của mình hơn.

"Được rồi, đi thôi!" Lý Thái Dung phất tay ra hiệu Trịnh Tại Hiền dẫn mình đến thư phòng của hắn. Trịnh Tại Hiền cũng thu lại biểu tình có phần gay gắt của mình mà dẫn Lý Thái Dung tiến về thư phòng, Lý Mẫn Hưởng vẫn đang trong trạng thái bối rối, y chọn ở lại thay vì đi theo hai người họ. Hoàng Nhân Tuấn lạnh lùng nhìn theo bóng dáng của họ, cậu nhìn sang khuôn mặt đang đần ra của Lý Mẫn Hưởng, rồi trở về tiểu viện của mình. Ma xui quỷ khiến thế nào Lý Mẫn Hưởng lại nhấc chân đi theo Hoàng Nhân Tuấn đến tiểu viện, Hoàng Nhân Tuấn nhìn chằm chằm khuôn mặt vẫn ngơ ra của Lý Mẫn Hưởng khi đã bước vào tiểu viện của cậu.

"Tam hoàng tử đi theo ta làm gì?!"

Lý Mẫn Hưởng hoàn hồn trở lại sau nghe được giọng nói của Hoàng Nhân Tuấn: "Ta-ta xin lỗi, chỉ là đột nhiên muốn đi theo ngươi."

"Nghiên Nhi, em đi xuống bếp lấy ít điểm tâm lên mời Tam hoàng tử!" Hoàng Nhân Tuấn thở dài, quay sang bảo Nghiên Nhi đi lấy điểm tâm.

"Tam hoàng từ, mời!" Hoàng Nhân Tuấn ra hiệu mời Lý Mẫn Hưởng đến ngôi đình nhỏ đặt cạnh hồ nước bên trong tiểu viện.

"Cảm ơn ngươi!" Lý Mẫn Hưởng gật đầu, đi theo Hoàng Nhân Tuấn vào ngôi đình.

Nghiên Nhi đi xuống bếp lấy điểm tâm thì gặp Minh Viễn đang đứng loay hoay bày trí điểm tâm trong bếp, nàng nhẹ nhàng tiến đến gần y.

"Hù!!" Minh Viễn giật bắn mình suýt chút nữa rút kiếm khi bị Nghiên Nhi hù.

"Nghiên Nhi!!!" Minh Viễn nhận ra người đứng phía sau mình liền thở phào.

"Ngươi xếp điểm tâm làm gì đấy!?"

"Đương nhiên là xếp điểm tâm ra cho công tử, ngài ấy sai ngươi xuống lấy điểm tâm đúng không!" Minh Viễn đưa đĩa điểm tâm đã được sắp xếp gọn gàng cho Nghiên Nhi.

"Ngươi không ở bên cạnh công tử lâu như vậy mà vẫn biết cách chăm sóc công tử quá nhỉ!" Nghiên Nhi cảm thán nhận lấy đĩa điểm tâm.

"Được rồi, không cần phải tâng bốc ta!" Minh Viễn thở dài nói.

"Được được, không nói vòng vo nữa! Vốn dĩ ta định gửi thư cho ngươi, nhưng nếu đã gặp thì ta nói luôn. Công tử bảo ngươi tìm cách trở về đi, không cần ở bên cạnh thái tử nữa!" Nghiên Nhi cũng không trêu ghẹo Minh Viễn nữa, mà nói cho Minh Viễn biết những gì Hoàng Nhân Tuấn nhắn nhủ.

Minh Viễn gật đầu:"Ta hiểu rồi!"

____________________________________

"Tam hoàng đệ đâu?" Lý Thái Dung sau khi bàn bạc cùng Trịnh Tại Hiền liền trở ra đại sảnh, hắn không thấy Lý Mẫn Hưởng đâu liền quay sang hỏi Minh Viễn.

"Thưa điện hạ, tam hoàng tử đang dùng điểm tâm cùng Hoàng công tử ở tiểu viện của công tử ấy." Minh Viễn bẩm báo với Lý Thái Dung.

"Ồ!" Lý Thái Dung ồ một cái rồi nhìn sang Trịnh Tại Hiền ở bên cạnh mình: "Lại làm phiền đến phu nhân của Trịnh tướng quân rồi!"

Trịnh Tại Hiền không nói gì liếc nhìn Lý Thái Dung, hắn sai hạ nhân đi mời Lý Mẫn Hưởng trở ra. Không lâu sau đó hạ nhân dẫn theo Lý Mẫn Hưởng trở ra, theo sau còn có Hoàng Nhân Tuấn. Trong vẻ mặt của hai người có lẽ Hoàng Nhân Tuấn đã nói gì đó khiến cho Lý Mẫn Hưởng phải suy nghĩ khá nhiều, ai cũng nhận ra được vẻ mặt trầm trọng của y. Hoàng Nhân Tuấn trên mặt mang theo ý cười đi phía sau Lý Mẫn Hưởng, như thể đang cười trên nỗi đau của người khác.

"Hồi cung!" Lý Thái Dung chờ Lý Mẫn Hưởng tiến đến đại sảnh,rồi ra lệnh cho Minh Viễn đi chuẩn bị xe ngựa để trở về cung.

"Cung tiễn thái tử, tam hoàng tử!" Trịnh Tại Hiền hành lễ, Hoàng Nhân Tuấn cũng cúi người với hai người họ. Lý Thái Dung phất tay ra hiệu miễn lễ rồi cùng Lý Mẫn Hưởng rời đi. Lý Mẫn Hưởng trước khi rời đi khẽ xoay người nhìn Hoàng Nhân Tuấn một cái.

"Phu nhân đã nói gì với Tam hoàng tử vậy?" Trịnh Tại Hiền đợi người rời đi liền quay sang hỏi cậu.

"Không liên quan đến ngài!" Hoàng Nhân Tuấn nở một nụ cười nhạt với Trịnh Tại Hiền rồi thong thả trở về tiểu viện của mình. Trịnh Tại Hiền nhìn theo bóng dáng của cậu mà cười khổ.

____________________________________

Lý Thái Dung sau khi trở về hoàng cung đã không gấp gáp trở về cung của mình, mà đứng nhìn thứ gì đó.

"Mẫn Hưởng, có lẽ đệ đã nhận ra được gì đó nhỉ?! Thời gian tới sẽ còn nhiều bất ngờ hơn dành cho đệ, hãy im lặng thưởng thức nó!" Lý Thái Dung vỗ vai Lý Mẫn Hưởng rồi cùng Minh Viễn trở về Ngọc Loan cung của mình, Lý Mẫn Hưởng trầm ngâm nhìn theo bóng dáng tiêu sái của hắn.

Sau khi trở về Ngọc Loan cung, Minh Viễn đang cúi người đứng trước bàn mà Lý Thái Dung dùng để phê tấu sổ sách. Lý Thái Dung vẫn im lặng lật xem sổ sách, gần như không để ý đến Minh Viễn đang nín thở chờ đợi ở trước mắt.

"Minh Viễn, ngươi theo ta được bao lâu rồi?!" Lý Thái Dung khép lại sổ sách, hỏi Minh Viễn đang cúi người với mình.

Minh Viễn nhanh chóng đáp lời Lý Thái Dung: "Thưa điện hạ, thần theo người đã gần bốn năm rồi!"

"Đã gần bốn năm rồi ư?! Nhiều năm như vậy vì cái gì ngươi đột nhiên muốn rời đi?" Lý Thái Dung nhếch mép nhìn chòng chọc vào Minh Viễn.

"..." Minh Viễn lần này không đáp lời Lý Thái Dung, vì y biết cho dù mình có nói gì cũng không qua mắt được hắn.

"Hoàng Nhân Tuấn kêu người trở về!?"

"!!!"

Lý Thái Dung đột ngột hỏi một câu khiến cho Minh Viễn kinh ngạc, mở trừng mắt nhìn hắn. Lý Thái Dung cười như không cười, hắn không quan tâm đến biểu cảm kinh ngạc của Minh Viễn mà tiếp tục nói: "Mặc dù ngươi là một thị vệ rất hoàn hảo xuất thân từ Cẩm Y Vệ mà phụ hoàng ban cho ta, nhưng ngay từ đầu ta đã biết ngươi là người của Hoàng gia, nói đúng hơn ngươi là người của Hoàng Nhân Tuấn!"

"Điện hạ ngay từ đầu đã biết, vì sao vẫn giữ ta lại?" Minh Viễn nghe được Lý Thái Dung đã biết mọi chuyện liền thắc mắc.

"Vốn dĩ ta không định giữ ngươi bên cạnh, nhưng ta tò mò vì cái gì mà Hoàng Nhân Tuấn lại cho người đến bên cạnh ta." Lý Thái Dung nở một nụ cười nhàn nhạt nhìn biểu cảm đang biến hoá từ kinh ngạc trở thành bình tĩnh của Minh Viễn, hắn nói tiếp: "Ban đầu ta cứ nghĩ hắn muốn thăm dò thứ gì đó từ ta,nhưng không ngờ hắn lại có tình cảm với ta! Dù sao thì giữ ngươi bên cạnh chỉ có lợi không có hại, thì sao ta lại nỡ từ chối món hời này được chứ!"

"..." Minh Viễn cuối cùng cũng hiểu được vì sao gần bốn năm qua bản thân lại dễ dàng lấy được tin tức của Lý Thái Dung đến vậy.

"Minh Viễn, ta vẫn rất hài lòng với ngươi!" Lý Thái Dung nghiêm túc nói.

"Điện hạ..." Minh Viễn bối rối không biết phải đáp lời Lý Thái Dung như thế nào.

"Ngươi trở về đi, dù sao ta cũng mượn người nhiều năm như vậy rồi!" Lý Thái Dung phất tay liền rời khỏi thư phòng của mình, Minh Viễn nhìn theo bóng dáng có phần cô độc của hắn rồi lặng lẽ rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC