Thần Tượng Quốc Dân(4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có phải Đông Hách tỏ tình với anh rồi không?" Hoàng Nhân Tuấn thấy Lý Mẫn Hưởng chỉ nhìn mình chằm chằm không nói gì, nên cậu thử hỏi một câu. Lý Mẫn Hưởng nghe được câu hỏi liền giật mình không nhìn không Hoàng Nhân Tuấn nữa, cậu khẽ nhướn mày, đoán tầm bậy tầm bạ trúng tùm lum tùm la là đây sao? Nhưng Lý Đông Hách tỏ tình với anh ta thì tại sao hai người lại đánh nhau?

"Đoán đúng rồi sao, nhưng mà tôi thắc mắc Đông Hách tỏ tình với anh thì tại sao hai người lại đánh nhau??" Hoàng Nhân Tuấn cười như không cười nhìn Lý Mẫn Hưởng, Lý Mẫn Hưởng đột nhiên cảm thấy đứa nhỏ này có chút đáng sợ.

"Nhân Tuấn, em quên những gì mình nói với anh trước đây rồi sao?!" Lý Mẫn Hưởng đột ngột hỏi lại một câu khiến Hoàng Nhân Tuấn bối rối, tên nguyên chủ không phải cũng đã tỏ tình với Lý Mẫn Hưởng rồi đấy chứ!?

"Nói gì?" Mặc dù trong lòng hoảng loạn những ngoài mặt Hoàng Nhân Tuấn vẫn bình tĩnh hỏi ngược lại.

"Em không nhớ? Em từng nói mình có tình cảm kia với anh mà." Lý Mẫn Hưởng chứng minh những gì Hoàng Nhân Tuấn nghĩ là sự thật.

"Vậy thì có liên quan gì đến chuyện hai người đánh nhau? Đừng nói là anh thích tôi nên Đông Hách mới nổi nóng đánh anh nha?!" Hoàng Nhân Tuấn đi đến ngồi xuống đối diện với Lý Mẫn Hưởng.

"..." Lần này Lý Mẫn Hưởng không nói gì mà chỉ nhìn cậu đầy ẩn ý. Được rồi, Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy bản thân mình có khả năng đọc suy nghĩ của người khác với xác suất đoán đúng 100%. Nhưng mà mấy tên này suy nghĩ cái gì trong đầu ấy nhỉ, La Tại Dân ở thế giới đầu tiên thích người ta mà không nói ra sau này lại thành đôi với Lý Đế Nỗ, anh trai Lý Mẫn Hưởng cũng y như vậy. Hoàng Nhân Tuấn biểu hiện không thể não hiểu nổi mạch não của đám người này, càng nghĩ càng cảm thấy đúng là hạ thấp IQ của cậu.

"Đúng là đần độn!" Hoàng Nhân Tuấn không nhịn được mà chửi thầm một câu rồi bỏ đi, Lý Mẫn Hưởng cũng không cản cậu lại, anh biết anh đã chọc giận cậu.

Hoàng Nhân Tuấn hậm hực trở về phòng, nếu cậu còn ở lại chắc chắn sẽ học Lý Đông Hách mà đấm vào mặt anh ta một cú. Hoàng Nhân Tuấn bước vào phòng thì thấy Lý Đông Hách đang ngồi trên giường như đang chờ chủ nhân của nó trở lại. Lý Đông Hách nghe tiếng mở cửa thì quay sang nhìn, cậu ta chỉ nhìn cậu mà không nói gì khiến cậu chỉ muốn nhào đến đá cậu ta một phát. Bệnh thần kinh!

"Tôi biết bản thân mình đẹp rồi, cho nên cậu không cần nhìn tôi không rời mắt vậy đâu, tôi sẽ ngại đó!" Hoàng Nhân Tuấn mặc dù miệng nói mình ngại nhưng mặt lại không có chút xíu biểu cảm nào, Lý Đông Hách nhìn người trước mặt tự luyến khẽ hừ một cái nhìn sang chỗ khác. Hoàng Nhân Tuấn giật giật khoé môi, tên này đến đây chỉ để giở thói bệnh kiều với cậu thôi hả.

"Cậu nghe tôi và anh ta nói chuyện dưới bếp rồi?!" Hoàng Nhân Tuấn lần nữa nói ra suy đoán của mình, cậu vừa nói xong Lý Đông Hách khẽ hừ một cái.

"Cậu hừ cái gì, không nói gì thì cút ra ngoài. Ông đây không rảnh mà hầu cậu!!" Hoàng Nhân Tuấn không nhịn được đến đạp Lý Đông Hách ngã lăn xuống đất.

"Đau đó!!!" Lý Đông Hách bất thình lình bị cậu đạp ngã liền lồm cồm đứng dậy gào lớn với cậu.

"Kệ cậu chứ!!!" Hoàng Nhân Tuấn cũng không vừa gì mà lớn giọng đạp Lý Đông Hách thêm một phát nữa.

"Hừ, không biết anh Mark thích cậu ở điểm gì nữa!" Lý Đông Hách lần nữa ngồi dậy hậm hực nói.

"Tôi cũng muốn biết, rốt cuộc anh ta thích tôi ở điểm nào nhỉ?! Tôi muốn thay đổi điểm đó." Hoàng Nhân Tuấn gật gù đồng ý với Haechan.

"Đồ điên!!" Lý Đông Hách nghe lời cậu nói liền trừng mắt với cậu. Hoàng Nhân Tuấn nhún vai không phản bác lại lời của cậu ta.

"Nhưng mà không phải cậu cũng thích anh Mark sao?" Lý Đông Hách khó hiểu nhìn cậu, tên này có bệnh sao?!

"Không thích nữa, trước đây chỉ là rung động nhất thời thôi." Hoàng Nhân Tuấn ngồi phịch xuống giường nghịch ngón tay mình.

"Cậu..." Lý Đông Hách còn nói cả hai sẽ cạnh tranh công bằng, nhưng tên này không đi theo lẽ thường thì cậu phải làm sao đây.

"Theo như tôi biết thì không chỉ có ba chúng ta là dính vô mấy chuyện tình ái này đâu!" Hoàng Nhân Tuấn cười cười nói với Lý Đông Hách.

"Sao cậu biết? Còn ai nữa??" Lý Đông Hách nghe cậu nói đột nhiên tò mò ngồi xuống bên cạnh Hoàng Nhân Tuấn.

"Còn ai vào đây nữa, Đế Nỗ-Tại Dân, Thần Lạc-Chí Thịnh." Hoàng Nhân Tuấn hào phóng nói cho Lý Đông Hách biết hai cặp đôi còn lại.

"Đế Nỗ và Tại Dân còn có thể hiểu được, hai thằng nhóc kia tí tuổi đầu mà bày đặt yêu đương rồi!!!" Lý Đông Hách trừng lớn mắt không tin nổi lời cậu nói.

"Cậu cũng không lớn hơn bao nhiêu đâu!" Hoàng Nhân Tuấn khinh bỉ nhìn cậu ta, nói người ta mà không nhìn lại mình.

"Ờ thì cũng là lớn hơn mà, nhưng mà sao cậu lại biết được." Lý Đông Hách ngượng mặt trước lời nói của cậu.

"Bí mật." Hoàng Nhân Tuấn khẽ đặt ngón trỏ lên môi rồi nở một nụ cười.

"Thần thần bí bí làm gì không biết." Lý Đông Hách đột nhiên cảm thấy cậu bạn đồng niên này có chút đáng yêu.

"Này, có muốn đi xem người khác tỏ tình không?" Hoàng Nhân Tuấn đột nhiên đưa ra đề nghị với cậu ta.

"Ai với ai? Nhưng mà nhìn lén không tốt lắm." Lý Đông Hách khẽ lắc đầu nói.

"Đế Nỗ với Tại Dân, chỉ đi nhìn trộm thôi, đi không?" Hoàng Nhân Tuấn bĩu môi nói, theo tuyến thời gian của truyện thì hai người này sắp tỏ tình với nhau rồi, đây là cặp đầu tiên thành đôi của truyện.

"Đi!" Cuối cùng Lý Đông Hách cũng không nhịn được tò mò mà đồng ý với cậu. Hoàng Nhân Tuấn cười như không cười nhìn Lý Đông Hách quăng mục đích ban đầu tìm đến cậu ra sau sau đầu.

__________________________________

Sau lần nói chuyện đó thì Lý Đông Hách giống như bỏ qua chuyện hai người là tình địch mà dần trở nên thân thiết hơn với Hoàng Nhân Tuấn, có việc gì cậu ta cũng tìm đến cậu để hỏi, cậu cũng dựa theo những gì mình đã biết từ trước để trả lời Lý Đông Hách nên mối quan hệ của hai người ngày càng trở nên thân thiết. Từ lúc nào trong góc không còn độc mỗi Hoàng Nhân Tuấn nữa mà lúc nào cũng có Lý Đông Hách kè kè kế bên, mọi người đối với biến hoá này cả đầu đầy dấu chấm hỏi. Đến một hôm, những người còn lại không chịu được mà kéo Lý Đông Hách ra hỏi cho rõ ràng.

"Rốt cuộc hai người các cậu là sao vậy?" Lý Đế Nỗ nhíu mày hỏi.

"Sao là sao." Lý Đông Hách ngơ ngác hỏi lại.

"Sao đột nhiên lại thân thiết với cậu ta vậy?" La Tại Dân cũng lên tiếng hỏi ngay sau đó.

"Bọn mình vốn rất thân mà." Lý Đông Hách mặt dày nói.

"Con người anh ấy ra sao anh không biết hay sao, cẩn thận coi chừng anh ta cắn lại anh đó." Chung Thần Lạc bồi thêm một câu nhắc nhở Lý Đông Hách.

"Yahhhh, ai cho em nói vậy về Nhân Tuấn của anh, Nhân Tuấn chỉ là ngoài lạnh trong nóng thôi. Đừng có mà nói xấu cậu ấy." Lý Đông Hách nghe Chung Thần Lạc nói vậy về cậu bạn mới thân của mình liền xù lông.

"Rốt cuộc cậu ta làm gì mà cậu lại u mê cậu ta đến như vậy?" Lý Đế Nỗ không nỡ nhìn Lý Đông Hách mê muội liền thắc mắc.

"Đừng có nói như vậy chứ, không hay tí nào đâu." Lý Đông Hách tức giận nhìn Lý Đế Nỗ.

"Anh Nhân Tuấn cũng tốt mà, sao mọi người cứ giữ thành kiến cũ với anh ấy vậy?!" Phác Chí Thịnh im lặng lắng nghe các anh nói chuyện cũng không nhịn được mà xen vào, anh Nhân Tuấn cũng tốt mà không phải sao, dạo gần đây anh ấy hay chăm sóc cậu lắm.

"Ngay cả em cũng vậy sao Chí Thịnh!" La Tại Dân nhìn đứa em mà mà yêu thương ngốc nghếch tin tưởng Hoàng Nhân Tuấn mà thở dài thườn thượt.

"Được rồi, đừng nhìn chăm chăm vào quá khứ nữa, Nhân Tuấn chịu thay đổi thì mấy đứa cũng nên chấp nhận đi chứ. Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại ,ba đứa hiểu đạo lý này mà đúng không!" Lý Mẫn Hưởng không hiểu vì sao Lý Đông Hách vừa đánh anh vì anh có tình cảm với Hoàng Nhân Tuấn lại đột ngột thay đổi thái độ mà dính với cậu, nhưng mà anh cũng không thể để nhóm xảy ra tình trạng xa mặt cách lòng như vậy nữa.

"Vâng." Mặc dù trên các phương tiện truyền thông những người còn lại thường thể hiện ra là không nghe lời Lý Mẫn Hưởng, nhưng những lúc bình thường mọi người đều rất nghe lời anh.

"Nếu có gì đừng trách bọn em không nói trước đó." Lý Đế Nỗ khẽ bổ sung thêm một câu, La Tại Dân nghe cậu bạn của mình nói vậy khẽ giật góc áo cậu ta lắc đầu.

"Yên tâm, mình hiểu Nhân Tuấn hơn các cậu nhiều." Lý Đông Hách nói rồi quay người rời đi, để lại cho mọi người một bóng lưng đầy kiêu ngạo.

__________________________________

Hoàng Nhân Tuấn vào một ngày rảnh rỗi liền dọn dẹp lại phòng của mình, vô tình tìm được hồ sơ bệnh án được dấu bên dưới đống quần áo cũ. Hoàng Nhân Tuấn mở ra xem thì phát hiện đây là bệnh án của nguyên chủ, rốt cuộc nguyên chủ bị bệnh gì mà trong truyện không hề đề cập đến chuyện này. Hồ sơ bệnh án gồm nhiều loại giấy tờ khác nhau, Hoàng Nhân Tuấn lục lọi cuối cùng cũng tìm được kết quả chuẩn đoán bệnh-rối loạn nhân cách chống đối xã hội. Đối với những hành vi của nguyên chủ trước đây đúng là chỉ dùng từ có bệnh để hình dung, người khác thì thận trọng ngoan ngoãn còn bản thân nguyên chủ debut không lâu lại tự cao tự đại không coi ai ra gì. Lúc trước thì rối loạn lưỡng cực bây giờ thì lại thêm rối loạn nhân cách, Hoàng Nhân Tuấn biểu hiện bản thân mình rất ổn.

Cậu tìm cách liên lạc với bác sĩ chữa trị cũ của nguyên chủ, dựa vào những gì Hoàng Nhân Tuấn biết thì gia đình của nguyên chủ không có ai có tiền sử loại bệnh này, xem ra bệnh này không phải là do di truyền mà là do tác động từ môi trường sống. Nhưng mà rốt cuộc quá khứ đã xảy ra chuyện gì khiến nguyên chủ hình thành loại bệnh này, Renjun cố gắng hồi tưởng lại quá khứ nhưng những gì cậu nhớ được lại như có một tầng sương mờ bao phủ lại đoạn ký ức lúc nhỏ, cậu chắc chắn lúc nhỏ nguyên chủ đã gặp phải đả kích gì đó khiến bản thân mắc phải loại bệnh tâm thần này. Sau khi liên lạc được với vị bác sĩ đó, Hoàng Nhân Tuấn hẹn gặp mặt ngay lập tức và vị bác sĩ đó cũng đồng ý. Cậu nhét toàn bộ bệnh án vào balo rồi nhanh chóng thay đồ đi đến bệnh viện. Hoàng Nhân Tuấn khẽ thở dài, sao ở thế giới nào cậu cũng phải đi đến bệnh viện vậy!

___________________________________

Hôm nay up sớm một chút😊


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net