IV.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện được viết bởi mình, chỉ được đăng tại wattpad @CherHodi1213, vui lòng không chuyển ver, không re-up.

1.

"Lý Đông Hách xếp sai rồi, cậu ấy và anh ngang hạng nhau mới đúng"

....

Sau sự việc trong phòng tập, Lý Đông Hách đã đi xin lỗi Hoàng Nhân Tuấn.

"Nhân Tuấn cậu xem nè, mình đã nhặt hết kẹo mà cậu vứt đi này, cậu tha lỗi cho mình đi"

Lý Đông Hách chìa tay ra một nắm kẹo, lớp giấy bóng nhàu nát cũng không thay đổi được vẻ đẹp đẽ ngọt ngào của chúng.

"Cậu đã đổ nước lên người mình"

Hoàng Nhân Tuấn bĩu môi, uất nghẹn.

"Mình xin lỗi, là tại các cậu ấy, à không, tại mình, tại mình hết, mình đã rất hối hận đó, Nhân Tuấn à, tha lỗi cho mình đi" – Lý Đông Hách nài nỉ hệt như một đứa trẻ, bám riết lấy em không buông.

"Lý Đông Hách, cậu đi đi, mình không muốn nói chuyện với cậu"

"Thôi mà, Nhân Tuấn, mình biết mình sai rồi, cậu nhận kẹo rồi tha lỗi cho mình đi"

Hoàng Nhân Tuấn nhìn những viên kẹo trên tay cậu ấy thêm một lần nữa.

"Cậu gạt mình"

"Mình gạt cậu gì chứ, thôi mà, tha lỗi cho mình đi. Mình biết cậu sẽ tha lỗi cho mình thôi, đúng không?" – Lý Đông Hách không hổ là Lý Đông Hách.

Nếu cậu ấy đã tự tin là người hiểu Hoàng Nhân Tuấn nhất, thì Hoàng Nhân Tuấn cũng tự tin là người hiểu Lý Đông Hách nhất. Em đối diện với cậu ấy, dịu dàng trong ánh mắt lại dâng cao, êm đềm như sóng vỗ, đẹp đẽ và bình yên. Nhưng trong lòng em biết rõ, con sóng này không chỉ có duy nhất một loại hình thái. Người ta thường nói bình yên trước cơn bão mà. Chỉ có điều, Hoàng Nhân Tuấn vẫn chưa biết được khi nào bão mới nổi lên.

Lý Đông Hách dè dặt đưa những viên kẹo ra trước mắt em, mong em nhận lại chúng.

Bàn tay nhỏ của Hoàng Nhân Tuấn đắn đo đưa ra rồi lại rút vào.

"Đừng như vậy mà Nhân Tuấn" – Lý Đông Hách nhanh chóng chộp lấy bàn tay của em, những ngón tay của em bị cậu ấy giữ chặt, lật ngửa lòng bàn tay lên trên. Cậu ấy thả những viên kẹo từ tay bên kia của mình lên đó, rồi gập tay em lại – "Cậu đồng ý tha lỗi cho mình rồi đó nha"

Nói xong, cậu ấy liền lập tức bỏ chạy, làm như sợ rằng em sẽ đổi ý.

Hoàng Nhân Tuấn mở tay mình ra, nhìn chằm chằm vào những viên kẹo đủ màu. Có hai viên màu hồng, một viên màu xanh, một viên màu vàng và ba viên màu tím. Đây rõ ràng không phải là những viên kẹo trước đó.

Hoàng Nhân Tuấn vừa có hụt hẫng, vừa có chút khôn nguôi. Lý Đông Hách làm vậy chỉ vì muốn em tha lỗi cho cậu ấy thôi ư?

Còn gì nữa không?

Với lại – "Tại các cậu ấy sao, Lý Đông Hách?"

...

Lý Đông Hách mỉm cười nhạt nhẽo. Hai bàn tay cậu ấy xoa nhẹ vào nhau, cảm giác trống trải và nhẵn nhụi chỉ nhắc nhớ cậu ấy về thứ tội lỗi mà mình vừa tạo ra. Một sự ngọt ngào được dàn dựng, một ý thức đắc thắng, một kẻ lầm đường lỡ bước từ bỏ đi tình cảm của chính mình.

Thế nhưng, Lý Đông Hách lại không hề cảm thấy mặc cảm. Ngay từ đầu đó đã không phải là lỗi lầm của một mình cậu ấy. Nếu coi nhận thức đồng loại là bản năng tự nhiên, thì "nhận thức" của Lý Mẫn Hanh ngày hôm qua là cực kì chuẩn xác: tất cả mọi người đều giống nhau.

Chỉ khác một điều duy nhất, Lý Đông Hách không đi chung đường với bọn họ.

Khi các thành viên khác từ từ lộ rõ thất vọng, chỉ riêng Lý Đông Hách vẫn mặc kệ như không. Cậu ấy không bao giờ có ý nghĩ rằng Hoàng Nhân Tuấn giả tạo.

Trong lòng cậu ấy, Hoàng Nhân Tuấn trước sau vẫn vậy, bản tính của em đâu chỉ có mỗi trong sáng hay thuần khiết. Là một con người, lại là một thần tượng, biểu hiện ra bên ngoài đương nhiên luôn phải là điều tốt nhất. Đáng tiếc, điều đương nhiên đó đã quay ngược trở lại phản bội Hoàng Nhân Tuấn.

Lý Đông Hách không có lời nào để có thể bao biện cho Hoàng Nhân Tuấn, nhưng mà, chẳng lẽ tấm lòng chân thành của em đối với các thành viên, không có một ai xem trọng hay sao?

Lý Đông Hách càng không có lời nào để có thể bao biện cho bản thân, bởi vì chính cậu ấy cũng đã lao mình vào cuộc vui dằn vặt Hoàng Nhân Tuấn.

Lúc sự việc vừa mới bắt đầu, Lý Đông Hách đã có lần vô tình trông thấy được dáng vẻ yếu đuối, bất lực của Hoàng Nhân Tuấn. Dù chỉ là một phút thoáng qua, nhưng hình ảnh chưa từng được thấy của cậu thiếu niên lúc nào cũng chỉ có trong sáng và thuần khiết kia, đã làm cho cậu ấy nổi tâm ác ý.

Lý Đông Hách khao khát được nhìn thấy nhiều hơn.

Nhưng vốn dĩ, Lý Đông Hách là một người thông minh, cậu ấy sẽ không dại dột gì tự mình ra tay. Ngày hôm qua chỉ là một ngoại lệ, Lý Đông Hách không có ý định bóng gió vẩn vơ, cũng không có ý định hất đổ chai nước lên người Hoàng Nhân Tuấn. Cậu ấy hành động như thể đang bị ai đó thúc giục, không cách nào dừng lại được. Sự thúc giục đó giống như một con thú hoang vồ vập gặm nát từng chút, từng chút một lương thiện cuối cùng trong tâm hồn cậu ấy. Con thú hoang liều mình lao tới, bất chấp hết thảy hậu quả.

Khi Lý Đông Hách ý thức lại được, cậu ấy đã hoàn toàn đánh mất đi bản ngã của mình.

Đánh mất đi Hoàng Nhân Tuấn.

Để rồi phải tính kế xin lỗi em. Lý Đông Hách hiểu rõ, lời xin lỗi này không có giá trị nào cả, bản thân của cậu ấy cũng chẳng hề thật lòng.

Hoàng Nhân Tuấn có thể chấp nhận tha thứ, chỉ vì đó là Lý Đông Hách, nhưng được một lần, không có nghĩa sẽ có thêm một lần. Lý Đông Hách không thể cứ tiếp tục quá trớn, cậu ấy cần phải kiềm hãm thú vui của mình lại.

"Mình tin là cậu sẽ nhận ra được ẩn ý của mình" – Là các cậu ấy, không phải mình.

Lý Đông Hách vẫn có thể nhìn thấy nhiều hơn mà không sợ "mất" đi Hoàng Nhân Tuấn, cậu ấy đã nghĩ như vậy.

Tất nhiên rồi – nét cười giấu đi đằng sau ánh mắt.

...

Hoàng Nhân Tuấn mở cửa bước vào phòng.

Em dõi mắt nhìn quanh, cả căn phòng được sơn bằng một tông màu của biển, ấm áp và êm ả, gần như tách biệt hoàn toàn với bên dưới nhà.

Hoàng Nhân Tuấn thả những túi đồ trên tay mình xuống giường, sự chú ý của em lại bị khung hình đặt ở bên cạnh thu hút. Em cầm nó lên xem.

Hai người trong bức ảnh có một người là Kim Đạo Anh, người còn lại thì đã lâu không gặp. Cả hai người bọn họ đều trông trẻ hơn so với ấn tượng cuối cùng của Hoàng Nhân Tuấn.

Xem ra, "sự thật" mà anh ta nói là thật, hai người bọn họ đúng là bạn bè – Hoàng Nhân Tuấn cũng lười quan tâm tiếp, em để khung hình về lại vị trí cũ.

Hoàng Nhân Tuấn đi lòng vòng quanh phòng, mỗi một nơi em đều chạm tay vào một cái, giống như đang tiến hành một nghi thức để biến căn phòng này trở thành của mình.

Hoàng Nhân Tuấn đi tới bên chiếc bàn gỗ ở gần cửa sổ, ở trên bàn em nhìn thấy một hộp quà nhỏ. Hoàng Nhân Tuấn kéo ghế ra ngồi xuống rồi mở hộp quà ra.

Bên trong hộp quà là hai chiếc điện thoại, một mới một cũ, để cạnh nhau.

Cùng một tờ giấy note với dòng chữ viết tay sạch đẹp và ngay ngắn.

[ Tặng em, anh hy vọng em có thể sử dụng chúng thật tốt ]

Em cầm chiếc điện thoại mới ra trước. Sau khi mở khóa màn hình, em phát hiện nó đã được gắn sim, cũng như kết nối mạng, các ứng dụng thông thường cũng đã được cài đặt đầy đủ. Hoàng Nhân Tuấn lướt tay chạm vào danh bạ, quả nhiên, chỉ có mỗi số của Kim Đạo Anh. Thật ra, em vẫn nhớ rõ số của từng người, thế nhưng, chẳng còn quan trọng nữa rồi.

Hoàng Nhân Tuấn bấm gọi vào một dãy số quen thuộc. Từ đầu dây bên kia, tiếng thông báo vang lên đánh vỡ những suy tư thầm kín.

[ Thuê bao quý khách vừa gọi hiện tại... ]

Hoàng Nhân Tuấn vội vàng tắt máy, mặc dù đã biết trước được kết quả của cuộc gọi này, trái tim của em vẫn nhói lên, nắm tay nhỏ siết chặt, nỗi đau cũ lần nữa lại tái hiện.

Nỗi đau lớn nhất cuộc đời em.

Hoàng Nhân Tuấn lưu số dưới cái tên "Cha"

"Con xin lỗi" – em bồi hồi thốt lên.

Em lấy chiếc điện thoại còn lại trong hộp quà ra, loay hoay tự hỏi chiếc điện thoại này có liên quan gì tới người còn lại ở trong khung hình kia hay không?

"Dù sao, đó cũng là bạn của anh mà" – Mọi ý tứ từ Kim Đạo Anh đều hướng tới việc muốn giúp em, có thể đây chính là một ý tứ khác nữa từ anh ta.

Hoàng Nhân thức thời không muốn điều em suy diễn thành thật, phản bội lòng tin của bạn bè thì chẳng khác nào những gì đã từng diễn ra với em của ngày xưa. Sau đó, Hoàng Nhân Tuấn nhận ra, em đã quá đề cao chính mình, Kim Đạo Anh chưa từng có ý định đó.

Những tấm ảnh, những đoạn tin nhắn, thậm chí là tất cả những gì còn lưu lại bên trong chiếc điện thoại này, chúng chỉ dừng lại ở mức giúp em hiểu thêm về người đó, về khía cạnh hai mặt lật trở một cách khó lường và khôn ngoan.

Đằng sau những ích kỉ và tàn độc là sự ôn tồn và chu đáo, nhưng đằng sau sự ôn tồn và chu đáo lại là vô vàng những toan tính và đa đoan. Vậy mà, người đó lại không hề nghi kị, thể hiện ra hết bản ngã của mình trước mặt Kim Đạo Anh.

"Nói không chừng chính anh cũng đã bị lừa gạt rồi đó" – Như kiểu mà Lý Đông Hách đã lừa gạt em.

Lấy tâm thu phục lòng người, rồi đày đọa lòng người cho tới chết.

"Cậu đã làm mình đau lắm đó Lý Đông Hách"

2.

Lúc Kim Đạo Anh gọi Hoàng Nhân Tuấn xuống nhà ăn tối, đã hơn bảy giờ.

Làn khói nóng nghi ngút bốc lên từ nồi lẩu khiến cho tâm tình của anh ta trở nên thư thả, không biết đã bao lâu rồi mới có lại cảm giác dễ chịu như vậy.

Rất lâu rồi sao? Hay là chưa từng bao giờ có được?

"Thì ra là vậy" – anh ta nói thầm.

Hoàng Nhân Tuấn mặc trên người bộ pijama treo trong tủ đồ, bước xuống cầu thang. Trên quần áo thoang thoảng hương thơm dịu ngọt của nước xả vải, em đã chạm tay lên nó rồi, bộ đồ này là của em.

"Hợp với em lắm" – Kim Đạo Anh nói.

"Nếu anh đã mua sẵn quần áo trong nhà rồi, tại sao còn mua thêm cho em?"

Hoàng Nhân Tuấn nắm lấy một góc áo trưng ra để cho anh ta nhìn thấy. Là bộ đồ này, còn có mấy bộ khác trong tủ nữa.

"Thứ anh mua cho em là do anh muốn, thứ mà em tự chọn là do em muốn, khác nhau mà. Tôn trọng ý muốn của một người là việc làm cần thiết để thiết lập một mối quan hệ chung"

Mối quan hệ "vụ lợi" của chúng ta.

"Thôi, đừng nói chuyện này nữa" – Kim Đạo Anh nắm lấy bàn tay em, cố ý dẫn em đi – "Qua đây ăn lẩu đi"

Một nồi lẩu hai ngăn, thơm ngon hút mắt, bên trái là nước lẩu cay tê, bên phải là nước lẩu thanh đạm. Hơi nóng hầm hập vung lên cao ngút, kích thích cơn đói của Hoàng Nhân Tuấn.

"Đói quá" – Em đưa tay xoa xoa chiếc bụng đang sôi lên cồn cào của mình.

Kim Đạo Anh mỉm cười, anh ta chờ em ngồi xuống bàn, rồi đưa cho em một đôi đũa và một cái chén.

"Ăn đi"

Hoàng Nhân Tuấn nhìn thoáng qua một loạt những dĩa: nào thịt, nào rau, cá viên, tôm, mực,...Em nuốt nước miếng ừng ực, hai mắt sáng rực lên, đứng trước một bàn ê hề đồ ăn, em không biết nên ăn món nào trước.

Ở phía đối diện, Kim Đạo Anh đã múc ra chén một muỗng nước lẩu thanh đạm, anh ta nhúng chín một miếng thăn bò cho vào miệng nhấm nháp.

"Thật ngon" – Kim Đạo Anh vui vẻ chống cằm nhìn về phía Hoàng Nhân Tuấn.

Hoàng Nhân Tuấn không hiểu vì sao lại chột dạ, em nhanh chóng gắp bừa một viên chả cá cho vào ngăn lẩu bên trái.

"Em thích ăn cay sao" – Anh ta dò hỏi – "Nhưng anh thì không"

Kim Đạo Anh gắp lên một miếng thịt bò, cho vào cùng bên ngăn lẩu cay tê – "Cơm rang sáng mai của anh, em đừng cho thêm ớt đó"

Hoàng Nhân Tuấn cắm cúi chọt đũa vào nồi, đợi đồ ăn chín, lên tiếng – "Biết rồi, cảm ơn anh"

"Hoàng Nhân Tuấn" – Anh ta bất chợt gọi tên em.

"Hả?" – Đầu vẫn không hề ngước lên.

"Em là thiếu niên trong sáng nhất trên đời này"

Hoàng Nhân Tuấn bắt gặp cảm giác Déjà vu, theo quán tính mà ngẩng đầu.

Phải rồi ha, anh ta đã hứa sẽ nói với em, kể từ đây.

Bốn mắt nhìn nhau, "kể từ đây" của anh ta đã được thực hiện, nếu Hoàng Nhân Tuấn vẫn luôn như vậy, Kim Đạo Anh sẽ càng lúc càng thuận miệng hơn.

Sa đọa mất thôi, anh ta nghĩ ngợi.

...

Ngày thứ mười lăm,

[3 ngày "sống" 1 ngày "chết"] nhận được sự tán thành của cả nhóm, ngoại trừ Lý Đông Hách.

Cậu ấy có vẻ xem thường mục đích của cuộc biểu quyết này, xem thường luôn cái thứ gọi là [3 ngày "sống" 1 ngày "chết"] kia.

Suốt cả nửa buổi đầu, Lý Mẫn Hanh không nói gì, người anh đó duy trì thái độ im lặng. Sự im lặng trầm xuống một cách nặng nề, những ý kiến khác nhau xoay vòng rồi dừng lại ở chỗ Lý Mẫn Hanh. Chung Thần Lạc bất đắc dĩ phải nhận "nhiệm vụ" bắt đầu lại một vòng ý kiến mới.

"Sao anh lại không nói gì? Chính anh đề nghị tụi em họp nhóm mà" – thằng bé bức bối quay qua chất vấn người anh ngồi cạnh.

Phác Chí Thành dùng tay lay người Chung Thần Lạc, ngăn cho bạn mình không lỡ lời với anh lớn.

Lý Đông Hách nhếch môi cười nhạt, thế ra là do anh khơi mào chuyện này sao?

Cậu ấy đã đột ngột bị Phác Chí Thành kéo tới đây, nói là cả nhóm đang mở họp để bàn về việc của Hoàng Nhân Tuấn.

Lý Đông Hách còn chưa kịp chuẩn bị tâm thế đúng đắn để đối mặt với những người đồng đội của mình trong vụ việc lần này của Hoàng Nhân Tuấn. Cậu ấy không biết được bọn họ sẽ đối xử với Hoàng Nhân Tuấn bằng thái độ nào. Không có chút manh mối nào cho thấy bọn họ sẽ thay đổi cách thức ứng xử, nhưng cũng không có biểu hiện nào đảm bảo bọn họ không thay lòng.

Lý Đông Hách mang theo kiêng dè đi theo Phác Chí Thành tới đây, cậu ấy ngồi xuống và chờ đợi, liền một lúc lâu thì cảm thấy Hoàng Nhân Tuấn thật đáng thương, ngay tới sự có mặt của em, bọn họ cũng không cần thiết.

Không một ai, và không có điều gì cho rằng Hoàng Nhân Tuấn nên có mặt ở trong buổi họp này.

Lý Đông Hách cân nhắc chính mình có nên hỏi về em. Dư âm của sự đột ngột kéo dài khiến cho cậu ấy không đủ tự tin mở lời, lỡ đâu, mà không, chắc chắn bọn họ sẽ đăm chiêu nhìn vào cậu ấy như thể một tên kì lạ hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn.

Hỏi về Hoàng Nhân Tuấn sao, cả cuộc họp này hầu như đều nói về em thôi, hỏi thêm làm chi nữa?

Lý Mẫn Hanh đứng trước sự chất vấn của Chung Thần Lạc mới từ từ mở lời.

"Anh cảm thấy nếu như các em quá dồn dập, không khí thân thiết của cả nhóm sẽ bị ảnh hưởng, anh không muốn người bên ngoài nhận ra chúng ta bất hòa"

"Người bên ngoài? Ý anh là fan của chúng ta đó hả? Còn bất hòa? Là trở mặt thì đúng hơn" – Lý Đông Hách có chính kiến của mình, cậu ấy muốn nghiêng về số đông, nhưng số đông như thế này thì thật thảm hại. Dù rằng, chính cậu ấy mới là người có tâm ý dày vò Hoàng Nhân Tuấn nhiều nhất.

Bởi lẽ đó, trong cuộc vui này, Lý Đông Hách đã đi tới quyết định một mình đơn độc.

"Lý Mẫn Hanh, thay vì cô lập cậu ấy, anh nên chấn chỉnh lại biểu hiện của các thành viên khác thì hơn. Anh có biết Lý Đế Nỗ thường xuyên cố tình va vào Hoàng Nhân Tuấn khiến cho cậu ấy té ngã hay không?"

Lý Đế Nỗ liếc mắt sắc lẹm nhìn vào Lý Đông Hách, cái tôi bạo lực được kìm hãm bấy lâu nay dường như đã bị cậu ấy nhìn thấu. Thật ra, Lý Đế Nỗ chưa từng làm gì cả. Lý Đế Nỗ lén lút trao đổi ánh mắt với La Tại Dân, nghi ngờ đối phương đã tiết lộ bản tính của mình cho cậu ấy biết.

La Tại Dân hời hợt dập tắt đi hiềm nghi của trúc mã, cả hai người bọn họ đều hiểu rõ Lý Đông Hách là một kẻ ma mãnh, cậu ấy có thể bịa đặt tài tình như vậy, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng biến hóa cho hợp tình hợp lý, đó hoàn toàn là do tài năng của cậu ấy, không có liên quan gì tới La Tại Dân.

Lý Đế Nỗ vốn dĩ không thể để yên cho Lý Đông Hách tiếp tục làm trò.

Nhưng thái độ vẫn bình chân như vại của Lý Mẫn Hanh sau khi nghe thấy lời tố cáo của Lý Đông Hách đã phần nào khiến cho cả Lý Đế Nỗ lẫn Lý Đông Hách đều trở nên chưng hửng – "Cho nên, anh mới nói các em không nên dồn dập như vậy"

Mẹ nó, thật quá thảm hại.

Lý Đông Hách biểu hiện thất vọng của mình – "Hoàng Nhân Tuấn đã đi cùng chúng ta rất lâu rồi, nếu anh thực sự rũ bỏ cậu ấy, phải làm thế nào?"

Câu hỏi ngỏ của Lý Đông Hách bao hàm nhiều thứ hơn thế. Và dĩ nhiên, người anh đó sẽ trả lời cho cậu ấy, cho các cậu ấy biết.

Chính là [3 ngày "sống" 1 ngày "chết"] kia.

"Các em cứ luân phiên nhau ba ngày một lần, còn lại thì diễn trước mặt fan là được"

"Luân phiên nhau?" – La Tại Dân có chút hứng thú.

"Đúng vậy, ba ngày một lần, làm theo cách thức mà mỗi người các em lựa chọn"

"Những người khác thì sao?"

"Hạn chế tối đa nhất có thể" – Lý Mẫn Hanh trả lời.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều lộ ra vẻ thâm sâu khó đoán.

Chỉ có mỗi Phác Chí Thành mù mờ không sáng tỏ, thằng bé nhìn về hướng các anh của mình, lại nhìn về hướng Chung Thần Lạc – "Cậu có hiểu các anh ấy nói gì không?"

Đứa nhỏ Chung Thần Lạc này tuy còn chưa thành niên, nhưng lại quá sức nhạy cảm, vượt xa lứa tuổi của mình – "Nếu như các anh đồng ý, em và Chí Thành cũng sẽ làm theo"

Chung Thần Lạc quay sang gật đầu trước cái nhìn khó hiểu của Phác Chí Thành – "Cậu có tin các anh không?"

"Có"

"Vậy tụi mình làm theo các anh nha"

"Nhưng anh Nhân Tuấn..." – Mặc dù Phác Chí Thành không hiểu rõ bọn họ đang bàn tính chuyện gì, linh tính của thằng bé vẫn mách bảo rằng chuyện này sẽ làm tổn thương tới Hoàng Nhân Tuấn.

"Nếu tất cả các anh đều làm, vậy thì không sao đâu"

Thế nhưng, chính Chung Thần Lạc cũng không nhận ra được sự ngần ngại của chính mình khi nói ra câu này.

"Mọi người biểu quyết đi, anh trước"

Lý Mẫn Hanh giơ một tay của mình lên, sau đó lần lượt là La Tại Dân và Lý Đế Nỗ, Chung Thần Lạc và Phác Chí Thành.

Lý Đông Hách lắc đầu không tham gia, trong bụng cậu ấy lại vui như mở cờ. Các người hãy cứ thảm hại như vậy đi, Hoàng Nhân Tuấn để mình tôi đàng hoàng là đủ.

"Mình xin rút" – Cậu ấy đứng dậy và rời khỏi.

"Anh Đông Hách" – Phác Chí Thành luống cuống gọi theo, tất cả các anh trong lời nói của Chung Thần Lạc đã thiếu đi một người, thằng bé bỗng chốc phát sinh tâm lý lo ngại.

"Không sao đâu nhóc, vắng mợ thì chợ vẫn đông mà" – Lý Đế Nỗ lên tiếng giễu cợt – "Hoàng Nhân Tuấn là một, Lý Đông Hách là hai, toàn là những kẻ giả tạo"

Lý Đế Nỗ còn chưa biết được kẻ giả tạo thứ nhất sau này sẽ khiến cho cậu ta lao đao khổ ải, chết lên chết xuống vì tình, thậm chí là tuyệt giao với cả La Tại Dân.

Chung quy đều tại một chữ, đáng.

"Chí Thành bắt đầu trước nha" – Lý Mẫn Hanh nói nhiều hơn hẳn nửa buổi đầu – "Để em hiều rõ hơn về những gì sẽ diễn ra, nào, em chọn một cách thức đi"

Và sau đó, chúng ta có:

Lý Mẫn Hanh bàng quan, Lý Đế Nỗ bạo lực, La Tại Dân lạnh nhạt, Chung Thần Lạc bất mãn và Phác Chí Thành vô tâm.

Phác Chí Thành đã nghĩ gì khi đó nhỉ, chỉ cần bản thân không đụng chạm hoặc gây ra bất cứ vết thương nào lên người của Hoàng Nhân Tuấn, người anh mà mình luôn yêu thương sẽ không phải chịu đựng quá nhiều khổ sở. Vô tâm đồng nghĩa với không để ý nữa, so với Lý Đế Nỗ, đó chính là cách thức tốt nhất mà thằng bé có thể nghĩ ra.

Phác Chí Thành còn ngây thơ tới nỗi tự cho rằng những người còn lại cũng cùng chung suy nghĩ với mình, thằng bé vì vậy đã tức giận ra mặt với Lý Đế Nỗ suốt nhiều ngày liền.

Sau này, khi Phác Chí Thành đã khôn lớn và bắt đầu hiểu chuyện, lúc quay đầu nhìn lại, Hoàng Nhân Tuấn đã không còn ở bên cạnh mọi người giống như trước kia nữa.

"Giấc mơ" cũ tan tành còn tất cả bọn họ thì phải trả giá đắt.

Lời của tác giả:

"Cô thị Vít" đã tràn tới nhà bên cạnh tui, nếu như mọi người mãi mà không thấy tui cập nhật chương mới thì hiểu rồi nha. Btw, mọi người hãy tuân thủ chặt chẽ các biện pháp phòng chống dịch, thực hiện nghiêm túc quy tắc 5K, các chỉ thị của chính phủ, chúng ta nhất định cùng nhau vượt qua được đại dịch này. Cố lên!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net