XXIX.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện được viết bởi mình, chỉ được đăng tại wattpad @CherHodi1213, vui lòng không chuyển ver, không re-up.

...

1.

Lý Đông Hách không ở lại quá lâu, cậu ấy cần phải quay về để chuẩn bị cho chuyến đi vào ngày mốt. Hoàng Nhân Tuấn vẫn không nhìn lấy cậu ấy một lần, hời hợt như chuyện hiển nhiên sẽ xảy ra. 

Đôi mắt đã nhòe không chứa được mặt trời rực sáng, Lý Đông Hách cũng không còn là mặt trời rực sáng trong mắt em.

Có lẽ Lý Đông Hách sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được, cái cảm giác sụp đổ tới tan tác cõi lòng có hình dung như thế nào. Thứ tình cảm mà cậu ấy đã gieo rắc vào trong tâm hồn của Hoàng Nhân Tuấn, để rồi một ngày nọ chẳng còn lại gì.

Tâm hồn u uất đối diện với đổi thay, tựa như một trò đùa vô tâm đã tới hồi kết thúc.

Mục đích cuối cùng cho tất cả những ân cần giả tạo đó là gì, chỉ để cho vui thôi sao?

Hoàng Nhân Tuấn cũng từng vui đấy, em cũng từng hy vọng. Tới khi mộng mơ vỡ nát, niềm tin đong đầy bỗng chốc bị rút cạn. Mong ước vào cuộc đời êm ả không còn, Hoàng Nhân Tuấn dần chấp nhận, em lao mình ra giữa đường lớn; ngày mà nước mắt bắt đầu tuôn rơi, thì niềm vui đó còn được bao nhiêu?

Có một người đã từng giao cả trái tim yếu đuối của mình cho người khác bảo vệ. Lớp bảo vệ được dựng lên chỉ để đánh lừa người ấy. Dù bên ngoài không chạm vào được, lại bị hủy hoại từ bên trong, lan rộng yếu đuối thành tổn thương.

Lẽ ra, không nên yếu đuối. 

Nhưng quyết định được bản thân phải mạnh mẽ thế nào, còn khó hơn.

Lý Đông Hách vô cùng tài tình đấy chứ, bỏ khó chọn dễ, một lần làm tới là đã đày đọa được Hoàng Nhân Tuấn suốt chừng ấy năm trời tới hiện tại. Em còn thù hận tức là còn để tâm, chẳng những muốn trả lại bằng hết, mà còn muốn phải tận mắt chứng kiến người đau khổ ngược lại là cậu ấy.

Lý Đông Hách càng mong đợi nhiều, sẽ càng tuyệt vọng nhiều.

Rất đúng ý.

Hoàng Nhân Tuấn bất ngờ choàng tay ôm lấy từ đằng sau của Lý Thái Dung, giấu đi tâm tư của kẻ nhỏ nhen nhất trên đời, áp gương mặt mình lên lưng hắn, dụi dụi bầu má đôi ba lần.

"Chủ tịch, Nhân Tuấn đói bụng rồi"

"Em muốn ăn gì?"

"Nhân Tuấn muốn ăn thịt"

Ba bữa ăn chính trong ngày, gồm một bữa lẻ có thịt sẽ mang tới cho con người niềm hạnh phúc không gì sánh bằng.

Một bữa ăn ngon có thịt là điều mà Hoàng Nhân Tuấn muốn được Lý Thái Dung đáp ứng. 

Hắn đồng ý, rất nhanh đổi khách thành chủ, hai tay ôm trọn lấy Hoàng Nhân Tuấn - "Tôi sẽ chiều chuộng em tất cả mọi thứ mà em muốn, nhưng em cũng phải ngoan nữa"

"Nhân Tuấn rất ngoan"

Hoàng Nhân Tuấn ngước mắt lên nhìn Lý Thái Dung, long lanh trong mắt, trong ngần tới nỗi hắn ta vô thức nhìn thấy được dáng vẻ vừa mới debut của Hoàng Nhân Tuấn. Hình dáng của em ngày đó, hoạt bát đầy nhiệt quyết, sống hết mình với đam mê ca hát. 

"Mấy ngày nữa tôi sẽ đặt lịch cho em tới salon phục hồi tóc"

"Phục hồi tóc? Tại sao phải phục hồi tóc của Nhân Tuấn?" - Hoàng Nhân Tuấn đưa tay lên tự vuốt tóc mình, cũng không tới nỗi nào mà.

"Tôi yêu cầu sự hoàn mỹ tới từ mọi thứ xung quanh mình" 

"Chủ tịch nói chuyện khó hiểu quá"

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Hoàng Nhân Tuấn, hắn ta xua tay qua chuyện, không muốn giải thích nhiều lời - "Em làm theo là được rồi, hiểu nhiều làm gì?"

Hoàng Nhân Tuấn có chút vỡ lẽ, hóa ra Lý Thái Dung lại theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ vô thực. Cũng phải thôi, hắn ta đã tự đắp nặn cho bản thân mình hình tượng hoàn mỹ tới vậy, tất nhiên sẽ không thể nào chấp nhận được những thứ đặt ở bên cạnh mình kém xa hình tượng của bản thân.

Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy sáo rỗng lắm, bởi vì em luôn tâm niệm không có bất kì cá thể sinh tồn nào ở trên cuộc đời này là hoàn mỹ tuyệt đối cả. Định nghĩa về sự hoàn mỹ bất cứ lúc nào cũng có thể làm cho thế giới quan vỡ nát, khi nó không còn giống như nhìn nhận ban đầu nữa. 

Dù cảm giác giữa em và hắn khác nhau, Hoàng Nhân Tuấn vẫn tò mò không biết nếu như em cứ khư khư giữ lấy ý kiến riêng của mình, Lý Thái Dung sẽ nhượng bộ hay cố chấp ép buộc em tuân theo chuẩn mực hoàn mỹ do hắn ta định đoạt.

"Không thích, tóc của Nhân Tuấn đâu có xấu đâu"

Hoàng Nhân Tuấn vung tay nhón chân, ngã ngớn cả người ngồi oạch xuống sofa, em với lấy chiếc túi đeo chéo của mình để ngay bên dưới chân ghế, lục ra được một chiếc gương cầm tay.

"Xem nè, tóc đen nhánh, còn mượt mà nữa"

Màu đen nguyên bản tràn lấp cả mặt gương, Hoàng Nhân Tuấn nheo mắt ngắm nhìn, bàn tay lại vuốt vuốt lên trên tóc.

Lý Thái Dung giữ tay em lại, không để cho em tiếp tục - "Vuốt nữa sẽ hói đó"

"A"

Hoàng Nhân Tuấn ôm đầu sợ hãi - "Chủ tịch đừng lừa Nhân Tuấn"

Dọa trẻ con à?

"Không phải nói mình rất ngoan sao, tôi quyết định rồi, em đừng bướng"

Hoàng Nhân Tuấn không bướng, dù gì cũng rất lâu rồi em không có điều kiện để chăm sóc bản thân mình thật tốt, nếu như Lý Thái Dung đã có lòng tới vậy, em cũng nên vui vẻ mà tận hưởng cho đáng từng khoản chi phí được hắn chi trả chứ.

Hoàng Nhân Tuấn liền bẽn lẽn gật đầu.

"Nhân Tuấn rất ngoan, nên sẽ không bị hói"

"Đúng rồi"

Lý Thái Dung cực kì hài lòng.

...

Tối hôm sau,

Hoàng Nhân Tuấn thu xếp quần áo bỏ vào trong vali. Chiếc áo thun màu xanh dương đậm, gương cầm tay, gối ôm hình con mèo, và cả những đồ dùng cá nhân khác. 

"Mình không có gì để tặng cho chị ấy cả" - Hoàng Nhân Tuấn bất chợt nghĩ tới Mỹ Kỳ, em muốn tặng cho chị ta một thứ gì đó, như một lời cảm ơn, cũng như là một lời từ biệt.

Sau lời từ biệt ấy, em không chắc rằng cả hai có còn cơ hội để gặp lại nhau nữa hay không. Ân tình được trao tới không có cách nào đáp trả thỏa đáng, Hoàng Nhân Tuấn mang theo nỗi niềm, day dứt sự áy náy. 

Em kéo khóa vali lại, đẩy nó tới trước, để gần ở cửa ra vào. 

"Xong rồi, chuẩn bị rời khỏi đây thôi" - Hai tay Hoàng Nhân Tuấn vỗ nhẹ vào nhau, em liếc nhìn lại một lần nữa xung quanh căn phòng.

Bầu không khí ngột ngạt và ẩm thấp, tiếng người cười nói inh ỏi bên ngoài.

Cửa phòng như mọi như bị đập vào ầm ầm một cách vô thức, ngưng được một lát lại tái diễn.

Đêm nay có vẻ lại là một đêm ồn ào khác. 

Lý Thái Dung lần đó đưa em về, cũng chính tiếng động nằm ngoài ý muốn này đã ngăn cản hắn ta ở lại thâu đêm. Hoàng Nhân Tuấn nhớ rõ từ khi em và hắn trở nên thân mật hơn, mỗi lần Lý Thái Dung muốn đụng chạm gần gũi, hắn đều kiên quyết giữ em ở lại chỗ của hắn.

Hoàng Nhân Tuấn định bụng lên giường ngủ thật sớm, bằng không ồn ào rất có thể sẽ đánh mất hết tinh thần khấp khởi của mình. Em còn phải để dành tinh thần cho ngày mai sắp tới.

Hoàng Nhân Tuấn nằm ở trên giường, đeo nút bịt tai vào, nhắm mắt lại.

Bên tai giờ chỉ còn lại tiếng ù ù, dường như đã cách biệt hoàn toàn với náo loạn ngoài kia. Em không còn nghe thấy bất cứ điều gì nữa, hư âm của trụy lạc, giằng xé của đau thương. 

Yên tĩnh lắng đọng không một kẽ hở.

Hoàng Nhân Tuấn yên tâm chuẩn bị tiến vào giấc ngủ sâu.

Thế nhưng, vào chính lúc tĩnh mịch nhất, em lại không tài nào ngủ được. Em khó hiểu dẫn tới trằn trọc, rõ ràng em đã tác động bằng cách đeo nút bịt tai vào để đạt được kết quả, vậy mà, kết quả này lại không làm em như ý.

Hoàng Nhân Tuấn bật dậy, tháo một bên nút tai ra, âm thanh như nước đổ ào vào tai không ngớt. 

Những xáo động vang dội, quen thuộc lại như xa lạ, mỗi đêm đều khác nhau, nhưng đêm nào cũng sẽ có.

Hoàng Nhân Tuấn hình như còn nghe được cả tiếng nói của Mỹ Kỳ. Những lời ngon ngọt, dỗ dành, cũng có khi là đáp trả, chống đối. 

"Chị ấy mạnh mẽ như vậy, nhưng cuộc đời lại quá thê lương"

Kể ra, thê lương cũng là một loại khổ hạnh, chỉ là không biết có vượt qua được để đắc đạo hay không, hay là con đường thê lương sẽ kéo dài cho tới mãi mãi về sau?

Tận cùng nơi đó là bát ngát hương hoa hay là chênh vênh mệnh bạc?

Hoàng Nhân Tuấn tự hỏi bản thân mình, sau khi em trả phòng, những ngày tháng tiếp theo ở tại đây sẽ có biến chuyển nào sâu sắc chứ? Sâu trong lòng một người, chị đẹp của em vẫn sẽ tiếp tục như vậy mà không có sự thay đổi nào ư?

Hoàng Nhân Tuấn ngồi thừ ở trên giường liên tục thở dài.

Có vẻ như đêm dài xáo động sẽ mãi là đêm dài xáo động thế thôi.

...

Một buổi sớm tinh mơ khác lại tới, 

Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy vô cùng bất ngờ vì chính mình thế mà lại có thể ngủ rất ngon vào tối qua. Không một lần trở mình tỉnh giấc, em say nồng như một cánh chim mỏi, bỏ mặc hết tất thảy những u phiền trong đời mà an nhàn nghỉ ngơi.

Đáng tiếc, cơn say nào rồi cũng phải tỉnh dậy.

Hoàng Nhân Tuấn xem giờ trên điện thoại.

Số phút nhảy lên từ ba mươi lăm tròn thành bốn mươi, chỉ chừng một ít thời gian nữa là đúng chín giờ.

Em nhanh chóng rời khỏi giường. 

Làm vệ sinh cá nhân xong, Hoàng Nhân Tuấn cho bàn chải và lược vào một chiếc túi nhỏ, nhét vào ngăn ngoài của vali. Em thay một bộ đồ mới sắm sửa, là Lý Thái Dung đã mua nó cho em. 

Hắn nói, hôm nay sẽ tới chở em đi ăn sáng, đến trung tâm thương mại, quay về trả phòng rồi đi ăn trưa, sau đó là về nhà, ăn tối, và đi ngủ. Lịch trình đơn giản, đủ ba bữa chính, đi chơi hay nghỉ ngơi đều vào thời điểm hợp lý.

Thần tượng Hoàng Nhân Tuấn ngày xưa mỗi ngày đều phải chạy lịch trình do công ty sắp xếp, so với trước kia thì bây giờ đã nhàn rỗi và thảnh thơi hơn nhiều.

Hoàng Nhân Tuấn hoàn toàn không có ý kiến gì, Lý Thái Dung nói sao thì em nghe vậy thôi, nếu lỡ như có thay đổi giữa chừng thì em mới lên tiếng hỏi tới. Em sẽ giữ tâm trạng của mình theo kiểu không mong chờ nhưng cũng không quá hời hợt, có vậy mới không làm giảm hứng thú của Lý Thái Dung dành cho em.

Lúc Hoàng Nhân Tuấn cài xong chiếc nút áo cuối cùng, Lý Thái Dung cũng cùng lúc gọi điện cho em.

"Alo, Nhân Tuấn xuống ngay đây, chủ tịch đợi Nhân Tuấn một xíu nha"

Hoàng Nhân Tuấn xỏ giày vào chân, em liếc mắt nhìn qua chiếc vali đã sửa soạn từ tối, trong lòng thầm nghĩ ngợi - trước khi quay lại đây trả phòng mình nhất định sẽ kiếm được gì đó để tặng cho chị ấy. 

Hoặc viết vài lời thơ nhỏ không cần thiết đề tên.

Khi đêm tối còn chưa chuyển mình, em đừng mong bình minh tới.

Cũng như khi cuộc đời còn chưa tận, em đừng mong giải thoát bản thân.

Cuộc sống về đêm, ngủ ngày thức tối.

Dằn vặt thì vô tận.

Mệt mỏi biết chừng nào.

...

Lý Thái Dung không thích đỗ xe ở trước khu nhà trọ để tránh gây chú ý. Như mọi lần, hắn để em tự tìm tới. 

"Chủ tịch hôm nay đi xa vậy, Nhân Tuấn tìm rất mệt đó"

Lý Thái Dung ngoài mặt không nói gì, sau lưng lại luôn đùa giỡn vô hại với em. Quan sát em từ xa, nhìn em hối hả và bối rối. Giống như tìm được một thú vui miễn phí, lập lại mỗi lần buồn chán.

Hoàng Nhân Tuấn trong lòng tự hiểu rõ, nhưng nếu em ra sức chống đỡ không biết chừng sẽ lại làm Lý Thái Dung nghi ngờ. Thời gian về sau chung sống cùng một chỗ với hắn, em không biết được là mình sẽ gặp phải những truân chuyên nào khác nữa. Em đã chuẩn bị tâm lý ổn thỏa cả rồi, để có thể tiến về phía trước, dè dặt cũng được, hiên ngang cũng được, mạnh dạn hay ngó trước ngó sau, miễn là em không bỏ cuộc, em nhất định bắt bọn họ hoàn trả về gấp bội.

Hoàng Nhân Tuấn hơi thở gấp gáp, thò một chân vào bên trong xe.

"Nhân Tuấn ghét phải mệt lắm, sau này, chủ tịch đừng ở xa như vậy"

Phải luôn thật gần, thật gần, thật gần, để em còn nhìn thấy.

Lý Thái Dung hỏi em - "Em muốn ăn gì?"

"Nhân Tuấn ăn gì cũng ngon miệng hết"

Một ngày nào đó, em sẽ đổi lại thành: mọi điều đều nghe theo ý của chủ tịch. 

Chính là kiểu dễ chiều chuộng lúc ban đầu, đi dần vào thuần phục lúc sâu xa.

Vào ngày đó, Lý Thái Dung sẽ nghĩ rằng hắn đã nắm chặt em ở trong tay, có sơ hở cũng không để tâm, Hoàng Nhân Tuấn lúc đấy cũng sẽ nắm chặt cơ hội, đánh xuống nước cờ cuối cùng.

"Vậy thì tới trung tâm thương mại ăn sáng, rồi tôi cùng em mua sắm đồ dùng cá nhân luôn"

"Mua sắm đồ dùng cá nhân rất vui"

Hoàng Nhân Tuấn đã từng một lần với người đó, em không còn nhớ có thật sự vui hay không, nhưng kỉ niệm để lại luôn là thứ khiến cho con người ta vui vẻ.

"Nhân Tuấn muốn mua một chiếc khăn quàng cổ thật đẹp"

"Khăn quàng cổ cho nam có rất nhiều kiểu dáng, tìm được kiểu phù hợp với em không khó lắm. Tôi sẽ chọn cho em"

Lý Thái Dung không nhìn ra Hoàng Nhân Tuấn có điểm nào giống với loại người ưa thích đỏm dáng, em muốn mua khăn quàng cổ cũng không hẳn để sử dụng nó lên người của mình. Thế nhưng yêu cầu của Hoàng Nhân Tuấn đơn giản như vậy, hắn ta thực hiện nó cho em cũng không mất mát gì. Ngược lại, còn khiến cho em dần dần phát sinh bản tính dựa dẫm vào hắn. 

Lý Thái Dung vẫn luôn suy tính lợi ích nhiều hơn về phía mình.

"Không phải. Nhân Tuấn muốn tặng cho chị đẹp"

"Chị đẹp đó là người thế nào?" - Nghe em nhắc tới nhiều lần như vậy, hắn ta không muốn để ý cũng có chút ấn tượng.

"Chị đẹp, đẹp lắm"

Hoàng Nhân Tuấn để tay lên cằm làm duyên, miêu tả lại đường nét thanh thuần của gương mặt mộc mỗi lần Mỹ Kỳ tìm em ghé chơi.

"Còn gì nữa không?"

"Chị đẹp mua thạch trái cây cho Nhân Tuấn"

"Gì nữa?" -  Lý Thái Dung vẫn muốn lắng nghe thêm.

"Chị đẹp đánh nhau rất giỏi, đánh mụ phù thủy không dám động vào Nhân Tuấn luôn"

"Chị đẹp có một em bé nhỏ xíu ở trên thiên đường"

"Đúng rồi, hộp bao cao su đó cũng là của chị đẹp cho Nhân Tuấn"

"Chết, lỡ miệng rồi" - Hoàng Nhân Tuấn lấy che miệng, cả gương mặt đỏ hồng, làm ngại nên không nói nữa.

Lý Thái Dung bật cười thành tiếng - "Em ngại gì chứ?"

Đều là người lớn cả rồi, những chuyện vụng về lúc ban đầu cũng đã trở nên thuần thục. Lý Thái Dung đôi lúc còn cho rằng sự ngây ngô mà em mang tới những khi cả hai ân ái là do em cố tình. Tâm hồn thơ dại có một chút tinh ranh, nghĩ như vậy, hắn ta cảm thấy tràn ngập sự kích thích.

Hoàng Nhân Tuấn tự mình cảm nhận hai má nóng bừng, xác định bản thân ngại ngùng là thật, mượn cớ giận lẫy Lý Thái Dung trong vài giây đồng hồ. Em cởi giày ra khỏi chân, chạm ngón chân lên thảm lót, nhích tới nhích lui, thà là chơi một mình còn hơn.

"Đừng mua khăn, tôi sẽ gửi cho chị ta một khoản nhỏ"

Tiền luôn là thứ thiết thực nhất trên đời mà.

"Không chịu đâu, tấm lòng của Nhân Tuấn mà" - Có tiền cũng không mua được.

Lý Thái Dung tập trung lái xe, vốn dĩ không hề để tâm tới cảm xúc của Hoàng Nhân Tuấn. Về phần Hoàng Nhân Tuấn, em lại không quyết liệt lên tiếng ngăn cản ý định kia của Lý Thái Dung, thậm chí còn đang bắt đầu phân vân có nên thuận lòng xuôi theo ý hắn. 

'Một khoảng nhỏ' trong ý tứ của Lý Thái Dung chính xác là bao nhiêu tiền?

Con người cần tiền là không thể chối cãi, nhưng tiền giải quyết được vấn đề cũng sẽ nảy sinh ra vấn đề.

Số tiền đó Mỹ Kỳ sẽ dùng được vào việc nào? Vào tất cả mọi việc cần tới tiền để giải quyết? Hay đây sẽ là một sự sỉ nhục cho tấm lòng thành mà chị ta đã trao tới nơi em. Hoặc có khi, khoản tiền đó không đáng giá để đổi lấy sự sỉ nhục này.

"Chuyện này để tôi ra mặt"

Lý Thái Dung dứt khoát một lời, vô tình ngáng trở dòng phân vân của Hoàng Nhân Tuấn, em còn chưa kịp suy nghĩ xong, không thể nào dứt khoát được như hắn ta. 

Quả nhiên, hắn ta sẽ không để người khác làm trái quyết định của mình, rốt cuộc việc mà Hoàng Nhân Tuấn có thể làm chỉ là những nhận định chủ quan về sự đúng sai dành cho quyết định của hắn.

Nếu Lý Thái Dung ra mặt, không biết hắn sẽ nói những gì với Mỹ Kỳ? Ngay cả Hoàng Nhân Tuấn cũng không có cơ hội nào để tò mò.

"Đừng lớn tiếng với chị đẹp nha, Nhân Tuấn sẽ buồn lắm đó" 

Hoàng Nhân Tuấn không thể dùng lời lẽ rõ ràng để biểu đạt điều muốn nói. Chỉ mong là hắn ta tự hiểu, đừng nên hành xử quá đáng. Nếu phải lựa chọn một từ để miêu tả về Hoàng Nhân Tuấn vào lúc này, thì chính là 'cảm tính'.

"Sẽ không để em bận tâm đâu"

...

Giữa trưa,

Lý Thái Dung chở Hoàng Nhân Tuấn quay lại khu nhà trọ để lấy vali và trả chìa khóa phòng cho chủ nhà. Khi tới nơi, Hoàng Nhân Tuấn nhìn thấy chủ nhà đã đợi sẵn ở dưới lầu, Mỹ Kỳ cũng có mặt để tạm biệt em.

"Chủ tịch, chị đẹp là người đó" - Hoàng Nhân Tuấn chỉ cho Lý Thái Dung thấy Mỹ Kỳ đang đứng ở đâu.

Chị ta đúng lúc cũng chú ý tới Lý Thái Dung, người đang xuống xe cùng Hoàng Nhân Tuấn. 

"Xe sang à nha" - Mỹ Kỳ tặc lưỡi cảm thán.

Chủ tịch - là người này sao? Chị ta vội vàng nhớ lại, Hoàng Nhân Tuấn từng nói, chủ tịch không phải là người tốt. Nhìn tướng mạo, luận phong thái có thể nhận thấy ngay hắn ta là người có tiền, vẻ ngoài lại xuất chúng. Về phần không phải là người tốt, Mỹ Kỳ tin tưởng nhận xét của em hơn là ấn tượng của mình. 

"Bé con lúc nào cũng trả tiền phòng đúng hạn cả, ta rất thích kiểu khách hàng biết điều giống như bé con. Ta nói nghe này, chỗ này lúc nào cũng có phòng trống, nếu tên kia chơi chán bé rồi, bé có thể về đây thuê lại căn phòng đó, ta vẫn để bé giá như cũ nha"

Chủ nhà nói ra một tràn không hề kiêng nể, không có chút nào hạn chế ngôn từ của bản thân, nghĩ gì nói đó. Người đứng quen ở bên lề của đáy xã hội, mỗi ngày nhìn thấy lối sống sa đọa của thế gian, cách hành xử với người khác cũng dạn dĩ hơn nhiều, không lo sợ mất lòng, không lo sợ hiềm khích.

Lý Thái Dung nghe xong để đó, lạnh nhạt coi thường thái độ của chủ nhà.

Người mà hắn đang hướng tới chính là Mỹ Kỳ.

"Em lên lấy đồ đi" - Hắn nói với Hoàng Nhân Tuấn - "Sẵn tiện đưa chủ nhà lên kiểm tra phòng luôn, nếu có vấn đề gì tôi sẽ xử lý giúp em"

Những khiếu nại về mất mát hay tổn hại phòng ốc chẳng hạn, giống như khi ở khách sạn vậy đó, mỗi lần khách hàng trả phòng luôn sẽ có nhân viên lên phòng để kiểm tra lại.

Đợi Hoàng Nhân Tuấn và chủ nhà đi mất dạng, Lý Thái Dung mới tiến tới bắt chuyện với Mỹ Kỳ - "Cô là chị đẹp mà Nhân Tuấn vẫn thường hay nhắc tới"

"Phải, là tôi"

"Nhân Tuấn rất nhanh sẽ trở xuống nên tôi cũng sẽ nói nhanh thôi"

Thời điểm Hoàng Nhân Tuấn kéo vali xồng xộc từ trên lầu xuống, em ra tới bên ngoài, Lý Thái Dung đã xong việc với Mỹ Kỳ. 

Hắn ta không chừa cho Hoàng Nhân Tuấn một giây nào để nói lời tạm biệt, cứ thế nắm tay em đi.

"Nhân Tuấn còn chưa tạm biệt chị đẹp nữa" - Hoàng Nhân Tuấn liên tục ngoảnh đầu về phía sau, với tay ra chỗ của Mỹ Kỳ.

Điều mà em nhìn thấy chỉ là một bóng lưng cô độc, lặng lẽ bỏ vào trong, không nói một lời nói hay hành động chào nhau lần cuối.

Xem chừng, khoản tiền đó của Lý Thái Dung thực sự là một sự sỉ nhục rồi.

Lý Thái Dung để vali của Hoàng Nhân Tuấn vào cốp xe.

Hắn mở cửa, để Hoàng Nhân Tuấn yên vị ngồi cạnh ghế lái, quàng tay qua thắt dây an toàn cho em.

"Hoàng Nhân Tuấn, em đã đói chưa?"

Không cần Hoàng Nhân Tuần trả lời, Lý Thái Dung đã khởi động xe di chuyển ra khỏi con đường nhỏ. Chiếc xe nhanh chóng chở hai người tiến dần vào đường lớn. 

Tâm tưởng của Lý Thái Dung vẫn còn quanh quẩn những lời đối đáp ban nãy của Mỹ Kỳ với mình. Hắn có thể hiểu được Hoàng Nhân Tuấn đối với chị ta là một nỗi niềm mong cầu hạnh phúc, để em đi tìm hạnh phúc thay cho số phận tàn tệ của chị ta.

"Đừng khiến em ấy khóc, đừng làm em ấy đau, đừng bắt em ấy cười"

"Đừng khiến em ấy khóc, đừng làm em ấy đau, đừng bắt em ấy cười" - Mỹ Kỳ đứng ở trong phòng nhìn ra ngoài ô cửa sổ nhỏ, thầm lặng vuốt ve từng đường nét của bóng hình mà kể từ nay đã rất xa xôi. 

Khuyết ở nơi đáy lòng, chỉ có trống rỗng và hoang vắng.

Hoàng Nhân Tuấn giống như bé nhỏ đã lạc mất trong vòng tay, lạc thêm một lần nữa, vẫn không quay về.

Lý Thái Dung đã hỏi chị ta những câu hỏi rất khó lường, giấu giếm và che đậy, chị ta không muốn Hoàng Nhân Tuấn bị tổn thương. Chị ta hiểu rằng em có lý do chính đáng để giả vờ điên dại, lý do đó có vẻ bao gồm cả Lý Thái Dung, chị ta sẽ không bao giờ có tâm tư phá hoại việc riêng của em.

"Hãy hạnh phúc luôn cả phần của mẹ và em nhé"

Chỉ lần này thôi, để Mỹ Kỳ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net