[KuroKage] THE DOORBELL

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pairing: Kuroo x Kageyama.

Rating: K+.
___________________________________
_________________
________

Đính đoong...

Đừng mở cửa...

.

Tokyo phồn hoa. Tokyo đông đúc. Dòng người nối đuôi nhau chen chúc khắp nẻo đường. Cuộc sống hối hả tấp nập làm dòng thời gian nơi đây trôi nhanh hơn nhiều.

Miyagi vốn yên tĩnh, ở cách xa nơi đô thị. Vốn sống ở nơi bình yên như thế, khi đặt chân đến đây Kageyama không khỏi lạ lẫm.

Một ngôi trường mới. Một cuộc sống mới.

Năm cuối Sơ trung kết thúc, cậu lên Tokyo và đăng kí nhập học tại Cao trung Nekoma. Kageyama không chơi bóng chuyền nữa, sau những gì xảy ra ở cuối cấp cậu chẳng còn đủ tự tin chuyền bóng nữa.

Những chuỗi ngày nhàm chán. Lặp lại, lặp lại, lặp lại, liên tục.

.

Nhà thể chất của Cao trung Nekoma, câu lạc bộ bóng chuyền vẫn hăng hái. Tiếng hô hào, tiếng vang của quả bóng được đập và rơi xuống sàn, tiếng giày chạm sàn mà mang âm thanh đầy mạnh mẽ.

Cậu đi lướt qua, nhưng đôi saphie lấp lánh chìm sâu nơi đáy đại dương vẫn liếc mắt nhìn vào trong, qua cánh cửa sắt kia.

Một thói quen được thiết lập, giữa những ngày nhàm chán.

.

Bất kì ai ở câu lạc bộ khi đến muộn đều nhìn thấy bóng dáng của một thiếu niên với mái tóc đen mềm mượt cùng bộ đồng phục trường luôn đứng nơi góc cửa phòng tập, nhìn vào trong. Khi họ mở lời, cậu ta đều chạy biến đi.

Hắn biết, hắn đã thấy.

Một chú mèo đen dè dặt vì ám ảnh với cái quá khứ, nhỉ?

Cậu luôn đứng nơi góc cửa, nhìn vào trong với đôi mắt xanh đầy tâm tư. Có lần hắn đến, ngỏ ý hỏi cậu muốn chơi cùng không, bao lần đều cùng một câu trả lời.

"Tôi không xứng!".

Hắn lặng im.

Hắn luôn nhìn thấy cậu ở gốc cây đằng sau phòng thể chất, ngoài những ngày đứng nơi phòng tập. Lần nào cũng thế, khuôn mặt cậu trong đầy lời muốn nói. Hắn tự hỏi, từ khi ánh mắt hắn đã luôn không ngừng tìm kiếm cậu.

.

Đính đoong...

Giờ học kết thúc. Mây mù kéo tới che phủ khắp vùng trời. Không khí se lạnh mang đầy hơi nước.

Tí tách. Rào rào...

Cơn mưa đổ ập xuống. Một cơn mưa đầu mùa. Từng giọt rồi xối xả, khắp nơi chìm trong sắc xám của mưa. Kageyama bung dù, cậu bước đi trong mưa.

"Cậu gì đó ơi!". Có tiếng người gọi cậu.

"Không phiền nếu tôi được đi ké với?". Hắn có đôi mắt sắc màu vàng nâu trông vô cùng ranh mãnh và đáng sợ, cùng với mái tóc đen. Hắn ta cũng mặc đồng phục cùng trường.

"Được chứ!". Cậu đáp, hắn nhanh chóng chui lọt vào tán ô.

Chiều cao có hơi suýt soát nên hắn thay cậu cầm ô. Tên hắn là Kuroo Tetsurou, cậu biết, những lần nhìn vào phòng thể chất cậu luôn thấy hắn. Cuộc trò chuyện chỉ có thế, trước khi mọi thứ dần chìm vào tĩnh lặng. Như mưa vậy.

Hắn tạm biệt cậu, rồi rẽ vào con hẻm cạnh khu mua sắm. Cậu vẫn tiếp tục bước đi, trong cơn mưa.

.

Căn nhà tối om, chị gái cậu hẳn vẫn chưa về. Kageyama bật đèn phòng khách, một mảnh giấy nhỏ đặt giữa bàn.

Miwa-chan lại tăng ca à?. Cậu thầm nghĩ.

Tích tắc, tích tắc. Chiếc kim giây không ngừng di chuyển, âm thanh nó tạo ra như vang vọng khắp căn phòng. Kageyama ngồi trên ghế sopha, tay lật cuốn Nguyệt san.

Đính đoong...

Tiếng chuông cửa vang lên. Kageyama chạy ra, tay cầm tay nắm cửa.

"Miwa-chan?".

Cánh cửa mở ra, chẳng có ai cả.

Đồng hồ điểm 11 giờ.

Mưa như trút nước. Sấm chớp múa khắp nền trời.

.

Từ lần đi chung, hắn luôn đến gặp cậu. Lần nào đến cũng mang theo quà, khi thì hộp sữa, khi thì bánh bao, đại loại thế. Cậu gặp hắn bên ngoài nhiều hơn so với trong nhà thể chất.

Từ đó, Kageyama thôi đến đó nữa. Thói quen tạm quên đi...

Dần dần cậu thân thiết với hắn. Đi học cùng, đôi khi thì đi loanh quanh ngoài đường. Dường như cậu thấy hắn chẳng đến phòng tập nữa, cậu có hỏi, hắn bảo chân bị thương nên huấn luyện viên cho hắn nghỉ phép.

Là thế đấy.

Chuỗi ngày mới cứ xoay xoay, xoay xoay...

.

Hai tuần, đã hai tuần trôi qua. Kageyama không còn thấy Kuroo nữa, nơi gốc cây quen thuộc hay nhà thể chất đều không thấy. Cậu không khỏi thắc mắc.

Kageyama có một cậu bạn cùng lớp trong câu lạc bộ bóng chuyền, tên là Inuoka. Vì chung cậu lạc bộ với hắn nên cậu đã đến gặp Inuoka hỏi thăm, và cậu tức giận với cậu bạn đó.

Ngày hôm đó, cậu gặp hại hắn, nơi gốc cây quen thuộc.

.

Ba tuần sau, mưa âm ỉ suốt ngày dài. Không khí ẩm ướt và se lạnh. Kageyama nằm dài trên giường, tay nghịch điện thoại. Ba tuần qua cậu vẫn không gặp hắn, từ hôm đó. Bất chợt màn hình hiện lên khung trò chuyện, cậu mừng rỡ khi nhìn vào hàng tên.

Kuroo Tetsurou.

Cùng với dòng tin nhắn.

"Em có muốn đi đâu đó cùng anh không?".

"Anh muốn gặp em!".

"Anh đến trước nhà em rồi!".

Đính đoong...

Tiếng chuông cửa lại vang lên.

Kageyama chạy xuống nhà, cánh cửa mở ra. Kuroo đã đứng trước nhà cậu.

Đồng hồ điểm 12 giờ.

Mưa vẫn rơi, sấm chớp sáng cả vùng trời.

.
Kageyama Tobio đã mất tích. Không ai biết cậu đã đi đâu, chị gái cậu tìm cậu khắp nơi nhưng vẫn không có kết quả.
.

Kuroo? Cái anh năm ba câu lạc bộ bóng chuyền phải không?

Đúng rồi!

Thế thì, chuyện gì?

Nghe bảo anh ta bị giết, ở trong con hẻm nhỏ cạnh khu mua sắm ấy?

Hả?! Cái gì? Thật không? Khi nào vậy?

Hôm mưa đầu mùa ấy, cách đây khoảng năm tuần! Cảnh sát tìm thấy xác của anh ta hai hôm sau đó.

Đáng sợ vậy?
___________________

Hai tuần trước khi Kageyama mất tích.

"Hả? Kuroo-san?". Inuoka ngạc nhiên khi cậu đến bắt chuyện.

"Phải!". Kageyama đáp, cậu kéo ghế ngồi xuống đối diện anh. "Gần đây tôi không gặp!"

Đuôi mắt anh cụp xuống, "Kuroo-san mất rồi! Hôm sáng ba tuần trước, hôm mưa đầu mùa ấy!".

"Không thể nào!". Cậu đứng dậy, tức giận với anh rồi bước ra khỏi phòng trước khi gào lên. "NÓI DỐI!".

Cậu chạy một mạch ra sau nhà thể chất. Chiều hôm đó cậu còn gặp hắn mà, cả những hôm sau nữa, nói dối, làm gì có chuyện đó.

Nơi gốc cây quen thuộc, hắn đứng tựa lưng, vẫy tay chào cậu.

Thấy chưa! Cậu vẫn gặp anh đấy thôi.

.

Cậu có tin người chết có thể quay về không?

Gì vậy trời? Bộ vụ người vừa mới mất kia kể chưa đủ à?

Hmmm...

Rồi, nói tiếp đi!

Người chết sẽ về, gặp người họ lưu luyến...

Nghe lãng mạn dữ!

Nhưng không phải vậy đâu! Người được gặp sẽ chẳng thể sống. Dòng tin nhắn từ người mất sẽ gửi đến họ.

Tin nhắn gì?

"Muốn gặp!""Đã đến!", thông thường sẽ là thế. Và sau đó là tiếng chuông hoặc tiếng gõ cửa. Và khi đó...
______________

Hai tuần sau khi mất tích.

Kageyama Tobio đã được tìm thấy trong con hẻm cạnh khu mua sắm. Và đã chết.

Nguyên nhân tử vong, có lẽ là tự sát. Vết đâm trên ngực rất sâu, làm đứt mạch máu ở tim. Cảnh sát khám xét trên người cậu không có dấu hiệu bị sát hại. Con dao dính máu nằm trên mặt đường, vết máu lẫn vân tay bị mưa xoá sạch dấu vết.

Kageyama ngồi tựa lưng vào vách tường ẩm ướt, khuôn mặt tái nhợt mở nụ cười mỉm trông hạnh phúc vô cùng. Tay cậu vẫn ôm chặt con mèo đen, đôi mắt sáng rực của nó nhìn về đám người phía trước.

"Meo~".

Mưa vẫn rơi.
_

________________________


Dòng tin nhắn, cùng với tiếng chuông hay tiếng gõ cửa. Và khi đó, nếu muốn sống thì..…

Đừng mở cửa...

Đính đoong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net