[ HeiKazu ] Hiệp sĩ đỏ của thỏ trắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý: mắc lỗi lặp từ, mắc lỗi chính tả. nhân vật bị ooc, nội dung nhạt nhẽo không đặc biệt lắm

Có thể sẽ có phần hai chăng?




Heizou trở về sau một buổi tăng ca, bây giờ đã là 00:00. Đã rất muộn rồi, anh bây giờ chỉ muốn tắm xong là về giường ôm bé người yêu ngủ một giấc thôi. Sau khi tra chìa khóa vào ổ, anh ung dung mở cửa ra, trong phòng khách sáng trưng điện và thân ảnh bé thỏ con của anh đang ngủ gụp trên chiếc ghế sofa. Heizou thở dài có chút bất lực, rõ ràng là đã dặn không cần đợi rồi mà. Anh chỉ khẽ lắc đầu, xong cởi giày ra, nhẹ nhàng đi đến bên người yêu. Kazuha lúc nào cũng đáng yêu xinh xắn hết, mái tóc trắng tựa hồ như tuyết nổi bật với 1 lọn tóc đỏ bên trái lại như máu rơi xuống nền tuyết trắng. Thứ Heizou thích nhất là cái má bánh bao phúng phính kia. Tay anh cứ mải miết vân vê tóc em. Cảm nhận lọn tóc mềm mại trên ngón tay.

Bỗng em mở he hé mắt ra, gương mặt chuyển biết nhanh chóng thành sự sợ hãi. Em ngồi bật dậy giãy giụa la toáng lên.

" KHÔNG, ĐI RA!!! "

" khoan Kazuha! Là anh, Shikanoin Heizou đây ! " Heizou vội buông em ra, không ngừng trấn an em.

Kazuha sau khi tỉnh ngủ dần thì cũng nhận ra đó người yêu mình. Em ngượng ngùng bò đến ôm lấy Heizou

" em xin lỗi, em không nhận ra "

Em nhỏ giọng thủ thỉ, tựa hồ như một đứa trẻ phạm sai lầm đang cố sửa đổi. Heizou hiểu rõ nên chỉ đưa tay lên xoa tấm lưng của em.

"ừ anh hiểu mà, thôi lên phòng trước đi, anh tắm xong thì sẽ vào ngủ cùng em "

" ừm "

Em ngoan ngoãn gật đầu. Rời khỏi vòng tay Heizou rồi đi vào phòng. Sau đó anh cũng vào tắm sơ qua. Gọi là tắm vậy thôi chứ thực ra là lau người bằng nước ấm thôi. Dù sao thì tắm đêm quả thực không tốt cho sức khỏe. Sau khi trở về căn phòng của cả hai, Kazuha đang ngồi đó đợi anh. Ngoan ngoãn như con thỏ trắng vậy. Heizou nhanh nhẹn leo lên giường. Vòng tay ôm lấy " thế giới " nhỏ của mình.

" Ngủ ngon nhé Zuzu " anh thủ thỉ vào tai người con trai tóc màu tuyết. Người ấy cũng đáp lại

" anh cũng vậy, Heizou-kun "

.
.
.

Hai người ban đầu chỉ là thanh mai trúc mã, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn. Heizou thông minh, mưu mẹo. Mang sắc màu đỏ đô sắc xảo, chưa nói đến đôi mắt lục bảo tinh ranh. Kazuha mang tông màu trắng và đỏ nhẹ nhàng, đôi mắt màu lá phong ấm áp như những con gió xuân. Nụ cười lại ngọt ngào như siro phong. Ngọt vừa phải chứ không gay gắt. Với Shikanoin Heizou, nụ cười của Kazuha của cậu ấy là bất diệt. Nó như một liều thuốc tinh thân của Heizou.

Năm cuối cấp hai, cả Kazuha và Heizou đều tập trung học tập để đỗ vào cấp ba. Lịch học thêm khác nhau nên không còn đi cùng nhau nữa. Tối hôm ấy Kazuha về sau khi kết thúc lớp học tiếng anh vào lúc 21h00 tối. Màn đêm buông xuống là lúc người ta có cơ hội phạm tội hơn, kẻ ác sẽ đợi chờ con mồi lơ là mà tóm gọn, không cho chúng được phép phản kháng. Đáng thương thay, Kazuha chính là một miếng mồi ngon. Một người đàn ông say rựu tấn công em, kéo vào nơi tối rồi giở trò đồi bại. Khoảng khắc bị kéo lê vào lùm cây um tùm tối tăm, tâm hồn thùân khuyết của em cũng bị bóng tối bao trùm. Sợ hãi, đau đớn, bất lực, ghê tởm. Hắn €.ư.ỡng bư'c và đánh đập em. Đến khi chán chê, hắn ta rời đi bỏ mặc đứa trẻ 15 tuổi đang sống dở chết dở, đau đớn như muốn chết đi. Nhưng khao khát muốn sống thôi thúc em cố gắng, mặc kệ cái cơ thể đang đến tê dại, Kazuha cố hết sức lết thân thể đi tìm chiếc điện thoại vừa nãy bị gã ta ném đi, chỉ hi vọng hắn ta không kĩ đến mức đem điện thoại của em đi. Tay phải đã gãy tăng thêm phần khó khăn, nhưng Kazuha muốn sống, vẫn muốn là niềm tự hào của mẹ, cùng đồng hành với Heizou. Thần may mắn cuối cùng cũng chịu mỉm cười với em, chiếc điện thoại màu đỏ reo lên chuông nhạc quen thuộc, màn hình khóa sáng lên. Tai Kazuha bẩm sinh rất thính, từ xa đã nghe thấy được và xác định được vị trí.

_ Kazuha! Sao giờ vẫn chưa về? Mẹ gọi người đến đón con nhé-

_ mẹ ơi.... Cứu con...

Kazuha yếu ớt nói rồi kiệt sức mà lịm đi, chìm vào giấc ngủ mà không biết liệu mẹ có tìm được hay không. Cũng quá may mắn khi sáng hôm sau, Kazuha đã thấy mình nắm trong bệnh viện. Mùi sát trùng nồng nặc xông vào mũi khiến Kazuha khó chịu nhăn mài. Mẹ em là Ningguang vội chạy đến xem đứa con trai bé bỏng của mình

_ Kazuha! Ơn trời con tỉnh rồi.

Bà ấy mếu máo nói. Nhìn con trai mình thương tích khắp nơi, bị hành hạ về tinh thần cũng như thể xác khiến cô ấy đau xót. Tự trách đánh ra không nên để thằng bé đi một mình.

_ mẹ xin lỗi, đáng ra không nên để con đi một mình

_ mẹ không có lỗi, mẹ ơi đừng khóc

Kazuha vươn cánh tay chưa bị gãy của mình lau nước mắt cho bà. Nụ cười khẽ hiện lên trên gương mặt có vài vết bầm của mình. Mọi chuyện sau đó diễn ra khá êm đềm, bác sĩ đến khám, Heizou đã đến thăm em. Nhưng có một vấn đề, Kazuha dẫn nhạy cảm hơn. Khó chịu khi thấy hình ảnh mùi mẫn tình cảm trên ti vi, khó chịu khi bị chạm vào cơ thể, đặc biệt là khi đang ngủ mà nửa tỉnh nửa mơ, không thấy rõ ai ở gần là sẽ hoảng loạn. Một bóng ma tâm lý ám ảnh lấy đứa trẻ chưa bao giờ trải đời, một vết nhơ khó có thể xóa được.
.
.
.
.
.
.
.

_ ôi trời ạ, trời nóng quá đi mất

Heizou nằm dài ra ghế than vãn, tay vớ lấy chiếc remote chỉnh chiếc điều hòa mát hơn. Kazuha cười trừ đi vào để túi đồ lên bàn, cởi áo khoác ra và treo lên.

_ Heizou, anh tắm trước đi!

_ hay ta tắm chung đi !

Heizou nhìn Kazuha hí hửng nói, điều này làm cho Kazuha hơi đứng hình. Rồi lưỡng lự, dù yêu nhau đã lâu nhưng bản thân trừ nắm tay, ôm nhau ngủ thì chưa có thêm hành động thân mật nào cả. Kể cả hôn nhau.

_ được

Kazuha ngượng ngùng trả lời, gương mặt đã phớt hồng. Nếu ẻm có đôi tai thỏ, chắc chắn nó sẽ cụp xuống cho xem.

Vậy là sau đó họ đã ở trong phòng tắm. Kiểu người mặt dày như Heizou không có khái niệm xấu hổ. Nhưng Kazuha mặt đã đỏ ửng lên rồi. Đó là chỉ mới cởi áo thôi đó.

_ sao thế thỏ nhỏ, anh cởi nốt giúp em nha ?

" tao cởi thứ vướng víu này ra nhé? "

_ k.... Không!

Heizou thấy phản ứng của Kazuha có chút khựng lại. Không khí có chút sượng trận, phát giác bản thân có lẽ làm hơi quá. Kazuha rối rít nói

_ x... Xin lỗi, em không cố ý-

_ à, anh cũng xin lỗi

Heizou cười trừ vò tóc nói, anh quên mất là Kazuha rất nhạy cảm, cảm thấy có chút tự trách. Cuối cùng họ cũng đã ngâm mình trong bồn tắm. Phía sao Kazuha có vài vết sẹo, một tấm lưng trắng lại xuất hiện sẹo làm chúng chẳng ăn khớp gì cả.

_ anh ôm em nhé?

_ vâng

Kazuha gật đầu, ngả người vào Kazuha. Trời đang nóng nên nước pha có chút lạnh, nhưng dù nước không nóng thì mặt Kazuha rất đỏ.

_ Heizou nè?

_ sao?

_ anh có từng chán ghét em không, về việc em rất nhạy cảm ấy ?

_ không hề

Heizou trả lời ngay lập tức, nhẹ nhàng hôn lên tóc em.

_ anh yêu em, yêu tất cả mọi thứ về em. Dù có ra sao Kazuha sẽ là người anh yêu nhất. Do vậy đừng suy nghĩ như thế nữa nhé

_ cả khi nó gây phiền phức cho anh ?

_ anh không thấy phiền

_ cảm ơn Heizou, vì đã yêu em

Em khẽ mỉm cười, khẽ xoay người lại đặt lên môi Heizou một nụ hôn. Bản thân Heizou cũng có chút bất ngờ, bởi chính Kazuha rất ngại việc hôn. Nhưng sau anh cũng đáp lại. Sau 2 phút mới dứt ra.

_Không cần cảm ơn anh đâu thỏ nhỏ, em chỉ mãi ở bên anh thôi được rồi~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net