03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi từ toà về, cả khu phố đều biết, họ nói cậu là ác quỷ, đến mẹ mình cũng không tha. Nhưng không phải, cậu không phải mà, làm ơn đừng nói nữa, xin đấy.

Thấy đứa con như vậy ông rất tức giận, người anh em ông coi như gia đình giờ đây lại hại vợ, hại con ông ra nông nỗi này. Ánh mắt ông sắc lạnh, thù ông chắc chắn sẽ trả. Nói rồi ông thu dọn đồ đạp, gọi điện để trả tiền nhà

" Đi thôi minseokie, ta chuyển đến thành phố A, nó là một nơi biệt lập, hai ba con ta làm lại từ đầu, nhất quyết phải trả mối thù cho mẹ" Ông dắt cậu đi ra bắt xe, làm thủ tục nhanh nhất có thể, ông không muốn tai mắt của tên kia đánh hơi được. Và thật thành công khi cắt đuôi được bọn chúng mà rời đi an toàn.

" Minseokie à, 1 năm thôi, cho ba một năm, đợi ba một năm, ba sẽ trả được thù này. Con thiệt thòi một chút nhé" Thật ra cậu cũng đã hiểu rồi, cậu sẽ tìm mọi cách để kiếm tiền giúp ba, để có thể gầy dựng, ít nhất chỉ là một chút. Có như vậy mới có thể đối mặt với tên cáo già kia.

Và một năm ấy, cậu cùng ba làm hết việc này việc nọ, sớm đi khuya về. Ba cậu chỉ cho phép cậu làm phục vụ ở các tiệm đồ ăn, cà phê. Nhưng Minseok là ai chứ, cậu chạy vại chạy xuôi mua được chiếc máy tính cũ, apply cho một trang báo trực tuyến , cậu phụ trách làm người biên tập bài báo, dù lương không cao nhưng đối với học sinh chưa có bằng cấp là quá đủ.

Thực lực của cậu không phải đùa, cậu còn tham gia các cuộc khảo sát khách hàng của các công ty để thu về lợi nhuận, hoa hồng. Khi bị ba phát hiện, cậu đã bị quở trách cả ngày trời. Ba không cho phép cậu làm, ba còn bảo lo học tập , ba kiếm tiền để con đi học lại. Không có bằng cấp là điều rất đáng sợ ở xã hội này. Dù gì thành phố A cũng nổi danh là thành phố hiện đại bậc nhất. Phải có thực lực mới sống được.

Không những vậy cậu còn giấu ba đi làm thêm ở các quán bar, nhưng cậu chỉ là người giới tiêu thụ rượu, không phải loại tiếp rượu rẻ tiền như mọi người nghĩ. Nhờ tài ăn nói, cùng ngoại hình xuất sắc, cậu đã bán được hàng chục trai rượu đắt tiền và hoa hồng là 30% từ việc bán chúng.

Tuy hời là vậy nhưng luôn tồn tại rủi ro, tỷ như sẽ gặp mấy tên dâm dê đê tiện lợi dụng cậu, tỷ như những tên không mua nhưng muốn trêu chọc. Cũng vì thế mà cứ lâu lâu cậu lại xin quán khác vì không thể lâu dài được.

Hôm nay cậu xin được việc làm tại quán bar nổi tiếng, nơi chỉ dành cho giới thượng lưu. Sở dĩ cậu được nhận là vì thiếu người tiêu thụ nam, một phần vì tài ăn nói và cậu cũng rất đẹp, nốt ruồi mỹ lệ dưới mắt tôn lên vẻ đẹp ấy.

Hiện tại là 20h50 , 21h là đến ca cậu, cậu đã đến phòng làm việc của quán và đi thay bộ đồ làm việc. Vẫn là áo sơ mi trắng cùng chiếc quần tây như bao quán khác , nhưng có vẻ chất lượng vải tốt hơn, mặc vô cảm giác thoải mái và mượt mà. Cậu cũng chẳng nhìn thấy ánh mắt quản lý sáng như sao khi nhìn thấy cậu diện đồ. Từng đường nét đều hiện ra, không thô tục mà lại mỹ lệ, chỉ một bộ đồ thường thôi mà cậu mặc vô lại đẹp đến kì lạ.

"Ôi tổ tông, sao trước giờ tôi không thấy bộ đồ nó đẹp thế này nhỉ" Anh quản lý khen cậu tới tấp, Minseok chỉ biết gật đầu cảm ơn.

" Nhưng sao cứ thấy lệch lệch cái gì ý nhỉ? Đúng rồi, ánh mắt, ánh mắt em buồn lắm, tươi cười lên em. Đúng rồi cười, nhưng mà mắt phải vui lên" Anh quản lý cứ loay hoay bảo cậu phải tươi cười vào. Nhưng làm sao đây, cậu không vui nổi, hiện thực tàn nhẫn quá, đến nỗi dập tan mọi lạc quan, rực rỡ của cậu. Chỉ mới 17 tuổi thôi, nhưng sao cậu lại chẳng có dáng hồn nhiên của tuổi niên thiếu. Những cú sốc nặng nề ập tới, đánh sụp hoàn toàn cậu mất rồi

" Thôi được rồi, không sao, em đưa rượu đến phòng 301 trước nhé, nhớ không cần giới thiệu nhiều nếu họ cảm thấy phiền, toàn nhân vật lớn đó"

" Vâng" Cậu gật đầu tỏ rõ đã hiểu

---------

Trong gian phòng sang trọng của quán bar bậc nhất thành phố , Lee Sang-hyeok ngồi suy tư, nhấp nhả ngụm khói vào hư vô.

" chủ tịch lee à, mấy tên cáo già trong hội đồng quản trị lại gây khó dễ à" Kim Kwang-hee cợt nhả trêu chọc anh, ai bảo anh sinh ra trong gia tộc lớn chi. Càng lớn thì càng mệt, tranh giành tài sản sợ lắm.

"Mày đừng trêu nó nữa, nhìn nó muốn già đi chục tuổi đến nơi haha" Quý ông Kim Hyuk-kyu cũng không tránh khỏi buồn cười, rõ là cả ba lớn lên cùng nhau, cùng sinh ra trong những gia tộc lớn , thế nhưng trọng trách của Lee Sang-hyeok lớn hơn gấp bội. Quyền thừa kế chính là ở trong tay anh, cũng vì quá xuất sắc từ khi còn bé, khả năng lãnh đạo vượt trội, anh leo lên vị trí chủ tịch nhanh như cắt. Nhưng cũng vì thế dẫn đến sự căm ghét của những lão già khác trong hội đồng quản trị.

Vừa một năm thôi, anh đã xử lý tất cả để leo lên chiếc ghế này. Lee Sang-hyeok đây là người tham vọng, muốn gì chắc chắn phải có được.

" À dạo này mày còn mơ thấy nó nữa không, nó đấy" Kim Kwang-hee lại tau táu cái mồm .

Giấc mơ sao, nghĩ lại ám ảnh, đã một năm rồi, cái ngày nhìn thấy bóng lưng ấy, ánh mắt ấy, Lee Sang-hyeok luôn bị ám ảnh. Trong mơ lúc thì dùng ánh mắt căm phẫn năm đó mà nhìn anh, lại lúc đáng thương, tuyệt vọng cầu xin anh giúp. Không hiểu sao khuôn mặt trong mơ đó không lúc nào rõ ràng, chỉ duy ánh mắt ấy là luôn rõ ràng, kể cả bóng lưng rời đi cũng dứt khoát lạ lùng.

Lee Sang-hyeok đã từng không hiểu, dù chưa tiếp xúc, vì sao một lần gặp lại không quên, rồi nhớ nhung đến nỗi đi vào trong mơ như vậy. Mải mê suy nghĩ mà anh không biết rằng có người bước vào.

" Xin chào tôi là người tiêu thụ, không biết các ngài có loại rượu nào muốn uống không?" Ryu minseok bước vào, theo phép lịch sự mà cuối đầu, bản thân cậu đã nhiều lần làm việc này, nên điều tốt nhất là không nhìn vào mắt khách hàng, họ sẽ cảm thấy bị khinh thường.

" Wao, bé nào nhìn cute thế nhỉ? Sao mấy lần anh đến không thấy ai giống em" Kim Kwang-hee như tìm được thú vui mà sáng mắt lên. Nhìn bé cún trước mắt đáng yêu chết mất, dù rằng chưa nhìn rõ mặt nhưng mà chắc chắn rất xinh đẹp, rất dễ thương.

" Thưa ngài, tôi chỉ mới vào làm gần đây thôi" Cậu ngẩng đầu, đáp lại câu hỏi của anh.

" ôi xinh đẹp của tôi, nhìn nốt ruồi này đi, ai phải em đến đây để cướp mất trái tim anh vậy" Kim Hyuk-kyu vốn đã quen với thái độ cợt nhả gặp ai cũng ghẹo của em trai mình, nhưng cái gì mà " xinh đẹp của tôi" thì là lần đầu tiên đấy. Anh tò mò quan sát cậu, đánh giá từ trên xuống dưới.

Có chút lùn, ừm dễ thương, gương mặt đẹp, da trắng, uầy ánh mắt nhìn long lanh nhỉ, wao nốt ruồi kìa ...

Chả biết sao anh lại vô tình cảm thán ra như vậy, trước giờ anh gặp đâu thiếu người đẹp. Hay tên nhóc trước mặt có gì mị lực sao. Thế anh lại chằm chằm nhìn lại cậu lần nữa

Đúng là rất đẹp, nhưng chưa xuất sắc. Không, cái răng thỏ dễ thương vậy. Ui môi xinh ghê, da cũng đẹp, nhìn khớp tay kìa ...

Ơ kìa, không được, thằng nhóc trước mắt đã làm bùa rồi. Nó yêu nghiệt quá, chứ không tại sao anh lại tự giác mở mồm khen như vậy được.

Ryu minseok cảm nhận được tầm nhìn của Hyuk-kyu, em cảm thấy hơi căng thẳng , có vẻ họ không thích mình, vậy phải khéo để đi ra thôi. Người giàu hay sinh khí lắm.

"Nếu không có yêu cầu gì vậy tôi xin phé..."

Cạch tiếng cốc thủy tinh đặt mạnh xuống bàn, người đàn ông cậu coi là trầm ổn nhất đang từng bước tiến về phía cậu. Kim Kwang-hee thấy làm lạ khi Sang-hyeok cư xử như vậy, ánh mắt anh khác lắm, chả hiểu sao nhưng hắn cứ nhường đường trước đã .

Lee Sang-hyeok khi thoát khỏi dòng suy nghĩ đã chú ý động tĩnh bên này. Và ôi ánh mắt đó, ánh mắt hằng đêm anh gặp, nó đang ở đây . Anh gấp đến nỗi quên cả tác phong thường ngày mà chạy đến xác nhận. Đúng là nó rồi, anh gặp lại rồi, nếu đã gặp lại thì đừng hòng biến mất trước mặt anh một lần nào nữa .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net