01.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

không biết đã bao năm, ryu minseok phải sống một cách nửa vời, cùng phần còn lại đã chết mục.

em ngồi thu lu trên ghế, ngây dại đưa đôi mắt đục ngầu chăm chú lên bàn ăn được dọn sẵn, một tờ ghi chú màu vàng bắt lấy ánh mắt em với nét mực có lẽ do vội vã mà tạo nên, đầy những lời dặn dò từ anh trai lớn.

nhưng thay vì hạnh phúc, minseok chỉ cảm thấy cơn buồn nôn đang ngày một cuộn trào trong dạ dày mình.

em cố kiềm nén lại và hít một hơi thật sâu, cũng dần từ bỏ cái suy nghĩ cố gắng gượng cho một thìa cơm vào miệng khi cơn đau cứ càng quặng thắt liên tọi.

cả những kí ức không mấy tốt đẹp cũng đến thăm.

"minseokie, phải ăn hết đấy nhé, bọn tao đặc biệt chuẩn bị cho mày đấy. ối, mày không thích bánh mì mà ha, vậy thì ngửa đầu lên hứng súp do chính tay tao làm này."

"minseok, đây đã là lần thứ mấy em bỏ bữa rồi? em có biết là em khó chiều lắm không? đừng có lôi đống tiêu cực đó ra biện minh nữa."

đủ rồi mà.

em mệt mỏi thở dài, khẽ khàng chớp chớp mắt, lệ cũng theo đó mà tuôn rơi.

minseok kéo ống tay áo lên cao, để lộ ra những vết hằn sâu, có vệt được khâu, có vệt thành sẹo, có vệt vẫn còn in nét mới.

lông mày em chau lại, nhăn nhó biểu thị sự khó chịu vô cùng khi nhận ra rằng trong lòng bàn tay bấy giờ chẳng có lấy con dao nào dùng để chế ngự đi những u uất đang thét gào căm phẫn trong đại não đau nhói của em.

anh hai tệ quá, đem giấu sạch hết rồi.

móng tay minseok vô thức ghì chặt lên, cấu hoắm vào những vết thương còn hở miệng, khiến cho máu cũng từ đó mà rỉ ra không ngừng.

mặc kệ nó có bị nhiễm trùng hay không thì cái màu đỏ chói mắt nằm ngổn ngang trên nước da trắng sáng này đặc biệt khiến minseok yêu thích, song, em vẫn phải chán chường khi chúng cũng chẳng thoải mái bằng việc cắt một đường thật dài bằng thứ gì đó sắc nhọn.

bấy giờ, chiếc nĩa bạc lạnh lẽo đặt trên bàn được em chú ý đến.

"tạm thời anh không thể nói cho chúng mày biết được, nhưng mang em nó sang ở cùng đi."

ryu taeseok thở dài đỡ trán, tránh né đi cái nhìn gắt gao từ hai anh em nhà họ kim kia.

cứ ngỡ khi anh đề nghị rằng hãy đem minseok về chăm nom với lý do anh bận nên không thể ở nhà cùng em thì hai đứa nghiện cún này sẽ vui mừng, nhưng không, chúng nó quay sang thăm dò anh, nói rằng lý do rất không thích đáng, vì minseok từ khi lên cấp ba đã ra riêng sống tự lập trên seoul rồi, việc gì bây giờ không có anh lại không ổn cơ chứ.

thế nên chỉ có thể quy vào "chuyện khó nói, sẽ giải thích sau".

dù sao anh cũng đã hứa với minseok là không nói cho bất cứ ai khác rồi.

taeseok tự cười nhạo chính mình, thân làm anh trai mà chẳng thể giúp em nổi, khi em càng ngày càng sa lầy lại vào những mảng tăm tối thì chạy đi nhờ người khác.

nhưng anh có thể làm gì được đây.

anh không muốn giống năm đầu thăm em, dự định tạo bất ngờ khi ngẫu nhiên đến nhà thì em lại ném cho anh một khung cảnh sốc não hơn.

hình ảnh em ngất trong bồn tắm với cơ thể đầy rẫy những vết cắt doạ người.

"anh taeseok, em ấy cũng là em trai của bọn em, nên có chuyện gì anh nói ra để cùng nhau giải quyết thì tốt hơn mà."

ryu taeseok cặm cụi tra chìa khoá vào ổ, có chút ngập ngừng với lời thuyết phục từ kim hyukkyu, nhưng nhanh chóng trở về nét mặt bình thản mà quay ngoắt về sau vờ cười mỉa châm chọc. "tụi mày không chăm được thì nói, tao nhờ người khác cũng được."

"được rồi được rồi." hyukkyu nghĩ đến em nhỏ thì cũng thấy việc này vốn có lợi với mình, nên cũng không thèm tra khảo ông anh ryu này tiếp, lỡ may anh ta giận lên đổi ý thì mất hết cơ hội ở gần minseok. "nhưng anh cũng mau chóng nói tụi em biết đấy, em thấy dạo này minseok rất lạ."

kim kwanghee ở cạnh cũng gật đầu.

hôm qua khi hắn đưa em về, biểu cảm sợ sệt của em đặc biệt khiến hắn phải lưu tâm.

ryu taeseok nghe thấy có chút thót tim vì bị nói trúng tim đen, nhưng cũng bỏ ngoài tai rồi đẩy cửa đi vào, lớn tiếng gọi. "minseok, anh về rồi."

không có lời hồi âm nào cả.

cả căn nhà chìm vào im lìm mà anh không hề muốn, da thịt cứ rờn rợn không nguôi vì cái không khí ảm đạm này.

ryu taeseok tự nhủ lòng, chắc đứa nhỏ này lại ngủ nướng rồi.

để chắc chắn thêm cho giả thuyết em vẫn còn lười biếng trên phòng đến tận giờ trưa chính là bữa ăn anh tự tay chuẩn bị lúc sớm không có món nào bị vơi đi, và chúng đều đã nguội ngắt.

kim hyukkyu cau mày, "này, anh để em ấy không ăn gì mà mãi ngủ tới giờ như vậy đấy à? lỡ em ấy đau bao tử thì sao."

"lúc anh đi minseok đã—"

ryu taeseok ngừng lại.

mồ hôi lạnh từ từ úa ngập vầng trán anh.

khi ánh mắt anh trông thấy vài giọt máu dính lên khăn trải bàn.

may mắn rằng hai anh em họ kim đứng sau lưng anh nên không thể thấy được, chỉ lấy làm lạ khi taeseok đang nói thì lại như bị chết đứng mà không tiếp lời.

kim kwanghee đi đến vỗ vai anh. "sao vậy? minseok không ăn đồ của anh khiến anh buồn tới không muốn nói nữa sao?"

ryu taeseok không đáp, trái tim lúc này đập vang đến mức có lẽ hai người kia cũng nghe thấy được, anh lo lắng dáo dác nhìn xung quanh, trong lòng không ngừng cầu nguyện.

em sẽ không lại ở trong phòng vệ sinh nữa đúng không?

"em nghe thấy tiếng xả nước." kim kwanghee nói, chậm rãi tiến đến trước cửa phòng vệ sinh cách đó không xa. "minseok, em ở trong đó à?"

ryu taeseok hồi thần, bỗng dưng nắm chặt cổ tay hai cậu em mà kéo đi ra phía cửa chính. "h-hay hai đứa về trước đi, để anh đưa em ấy sang nhé."

"anh sao vậy? gọi tụi em sang xong giờ lại đuổi đi?" kwanghee khó hiểu với cái giọng điệu gấp rút của ryu taeseok, nghi hoặc mà gỡ bàn tay của anh lớn nhà ryu ra rồi thẳng thắn hỏi. "có phải anh với minseok giấu gì đúng không?"

anh lớn lúc này gấp lắm rồi, vừa muốn bao che cho em vừa muốn vào xem em ngay. "không, không, hai đứa làm ơn đi về trước đi rồi anh sẽ nhắn tin lại sau, thề đấy."

"kwanghee, giữ anh ấy lại đi."

kim hyukkyu nhanh tay lúc anh không để ý, lén lấy đi chìa khoá từ túi áo ryu taeseok, lạnh nhạt ra lệnh rồi tiến nhanh về phía căn phòng vẫn ì ạt âm vang lực nước kia.

"minseok, em ở trong đó à? anh vào nhé?"

tiếng kim loại lách cách được đút vào ổ cắm.

nhưng kim hyukkyu lại bỗng không dám vặn tay nắm cửa, lẳng lặng lên tiếng lần nữa. "minseok.. em có trong đó không?"

cánh cửa được mở ra.

kim hyukkyu chết đứng tại chỗ, cảm giác trái tim dường như có hàng vạn mũi tên xuyên qua.

"minseok, minseok em ơi?"

môi anh lúc này chỉ còn mấp máy lặp lại tên em, thần trí vừa mơ hồ vừa tỉnh táo mà cúi xuống ngăn cho vết thương ứa máu tươi.

minseok từng hỏi anh, màu sắc anh yêu thích nhất là gì?

khi kim hyukkyu nhìn vào đôi mắt trong veo của em, anh chỉ khẽ khàng đáp, "màu đỏ."

không phải vì tự bản thân anh thích nó.

anh thích màu đỏ, vì nó là màu của nhiệt huyết trẻ tuổi thổi bùng trong con người em.

hay màu đỏ của cánh môi mỗi lần cố ý chọc anh giận lên, bị anh đem ra ngấu nghiến đến sưng tấy rồi bật cả máu.

và hơn tất thảy, chính là màu đỏ của sợi chỉ duyên tình mà anh từng mơ hồ nhìn thấy nơi lồng ngực em nối đến ngón tay anh.

"kwanghee, cấp cứu, gọi cấp cứu nhanh lên." hyukkyu nhanh chóng bế em lên mà chạy ra, khiến kim kwanghee chưa kịp hiểu chuyện gì cũng gấp hơn bao giờ hết khi thấy cánh tay chi chít vết đâm của em. "chết tiệt, mau đem em ấy đến bệnh viện."

minseok ơi, bây giờ anh lại ghét màu đỏ vô cùng.

cái màu đỏ đọng khóe mắt anh cháy hoen mờ đau nhức.

màu đỏ như còi báo hiệu ầm ĩ cho anh biết rằng, em đang từng bước rời xa vòng tay anh.

kim hyukkyu đã chuẩn bị rất kĩ để đón lấy cơ may yêu em lần nữa,

nhưng không kịp rồi sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net