9. Thung lũng sương mù (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thung lũng sương mù.

Khi mọi người nghĩ âm thanh máy móc kia đã rời đi trả lại cho bọn họ đối mặt với thực tế.

Thì nó lại bắt đầu nói với thêm.

Minseok không thích điều đó chút nào.

Ồn ào quá.

Nó thực phiền phức.

Chúng làm cậu đau đầu.

Rốt cuộc, âm thanh máy móc nọ cũng nhỏ giọng lại, cứ như thì thầm, thổi vào tai của từng tuyển thủ còn đang đứng vững tại mảnh đất Khởi Nguyên.

"Thời gian để bạn gặp lại đồng đội sẽ là bốn ngày. Ôi, chúng tôi thực rất đỗi nhân nhượng với các bạn mà."

"Sau bốn ngày, hmmm, mọi thứ tiếp diễn tiếp theo chúng tôi không chắc là tốt lắm đâu."

Minseok lắng nghe, mím môi, qua đi sợ hãi bắt đầu trở về với trạng thái lúc mới xuất hiện, tỉnh dậy tại nơi này.

Cậu nhìn về phía Dohyeon, dường như anh ta còn đang bận phân tích từng lời mà hệ thống nọ vang lên trong đầu mình. Biểu cảm căng thẳng của anh ta, cùng ánh mắt khẽ đảo về phía cậu.

Minseok biết, Dohyeon sau khi nghe hệ thống kia nói, đang bắt đầu có phần nghi ngờ mình.

Phải rồi, ai cũng sẽ phản ứng như vậy mà.

Cậu đã sớm đoán được.

Đến cậu, còn nghi ngờ chính mình chứ huống hồ gì là người khác.

Minseok càng cúi thấp đầu hơn, những ngón tay bé nhỏ của cậu cũng giữ chặt Dohyeon thêm chút nữa. Cậu tỏ ra, không, là thực sự sợ Dohyeon sẽ vì những lời nói mà anh ta nghe được, rời đi và bỏ cậu lại.

"Nhắc nhở thêm, toàn bộ khu vực thung lũng sương mù, nếu bạn đang ở cạnh một người, bất kể đó là ai, xin hãy trân trọng vì sẽ chẳng biết chuyện gì xảy ra khi bạn ở một mình đâu."

"Chúng tôi sẽ quay lại khi bạn gom đủ bốn người chung đội tuyển với bạn."

Lần này, thay vì đếm ngược, hệ thống nó rời đi sau khi bỏ lại một câu.

"Chúc bạn may mắn!"

Bốn bề lại trở về im ắng sau khi âm thanh máy móc kia biến mất.

Dohyeon ngẩn người, đôi mắt thoáng hiện lên nghi hoặc vì những lời sau cùng của âm thanh máy móc đó. Hắn hơi ngẩng lên, chăm chú nhìn Minseok sau khi đã vơi bớt cảm xúc hoảng loạn đang cẩn thận túm lấy áo hắn, xem phản ứng của hắn.

"Có phải vì những lời của thứ phát ra âm thanh trong đầu từng người chúng ta, cho nên, anh đang nghi ngờ em đúng không?"

Thay vì tiếp tục trầm mặc và ngấm ngầm để Dohyeon trở nên đề phòng, Minseok chủ động lên tiếng, vạch trần mối liên kết đang có phần lung lay giữa hai người bọn họ.

Dohyeon thoát khỏi suy nghĩ, anh nhìn Minseok đang chăm chú hướng về anh chờ đợi câu trả lời. Anh có thể từ trong ánh mắt của cậu mà đọc ra được sự lo lắng, dường như cậu đang sợ hãi anh vì lời của hệ thống nọ mà sẽ bỏ rơi cậu, rồi lại thoáng nhẹ nhõm khi có lời nhắc nhở sau cùng.

Thật ra đúng là vị xạ thủ họ Park đang có phần nghi ngờ khi phân tích những thông tin mình được tiết lộ.

Cái chết của vị hỗ trợ kia có phần kỳ lạ.

Nhưng lời miêu tả của Minseok lại chính xác vô cùng.

Thứ Dohyeon gặp phải cũng là thứ như một miếng thịt lớn với khuôn hàm miệng ở giữa, răng chìa ra sắc nhọn. Chúng khá là phiền, rất khó để đối phó và an toàn trước một thứ gớm ghiếc như vậy.

Bởi vậy, xạ thủ Viper mới có phần suy ngẫm trước khi bị hỗ trợ thiên tài Keria thẳng thừng vạch trần.

Biểu cảm của Dohyeon đã cho Minseok đáp án. Cậu rũ mắt tỏ rõ buồn bã khi không được tin tưởng.

"Anh nghi ngờ cũng phải, nếu là em bắt gặp anh ở cạnh một cái xác, em cũng khó lòng mà không suy nghĩ nhiều, rằng liệu anh có làm gì đó sai trái hay không?"

Minseok chầm chậm nói, cúi đầu và nhấn mạnh.

"Liệu anh có phải vì sinh tồn mà ra tay sát hại chính người bên cạnh mình hay không?"

Nói xong, bờ vai của Minseok khẽ run lên, cứ như thể cậu đã phải dùng hết can đảm để thốt lên những lời thẳng thừng quá đỗi như vậy. Chúng thậm chí khiến Dohyeon đột nhiên thấy có chút tội lỗi vì đã lỡ nghi ngờ em.

Sau đó, Minseok ngẩng đầu dậy, bàn tay nhỏ của cậu bắt lấy tay Dohyeon.

"Nhưng, em không phải là người như vậy."

"Làm sao có thể hành động như thế trong khi chính em còn chưa rõ mọi thứ đang diễn ra tại nơi đây?"

"Em không bị ngu, tại sao lại phải hãm hại một người có thể đồng hành giúp đỡ mình chứ?"

Minseok nói, trong đôi mắt chất đầy muộn phiền rầu rĩ. Đây là lần đầu tiên cậu bị nghi ngờ về nhân cách, có thể vì Dohyeon vốn không phải là người thân quen với cậu. Bởi vậy, nên anh nghi ngờ là chuyện thường tình thôi. Chỉ là, trông cậu là một kẻ xấu xa tới vậy sao, hạ sát một người tới mức người ta mất đi cả trái tim.

Cậu buông tay anh ra, nâng đôi bàn tay nhỏ bé của mình lên, nước mắt không tự chủ được bắt đầu lăn, nhỏ giọt từ cằm mà rớt xuống lòng bàn tay.

"Thứ đó lao vào em, nó muốn cắn xé em, nó đuổi theo em. Là cậu ấy đã đẩy em ra, để rồi thứ đó nhào vào lồng ngực cậu ấy. Bốn cạnh của thứ đó đâm vào ghim chặt trên áo khoác, ghim trên lồng ngực đang đập thình thịch của cậu ấy. Răng nhọn từ khoang miệng ngập trong máu tươi của nó chìa ra, cứ vậy, cứ vậy..."

"Đánh cắp đi trái tim của cậu ấy, sau đó biến mất trong màn sương mù."

Minseok nghĩ tới khung cảnh kinh hoàng đó mà lảo đảo, cả người như chết lặng, suýt chút nữa ngã sụp xuống. Dohyeon nhanh chóng phản ứng đỡ lấy cậu.

"Anh không tin em cũng đúng, vì thứ đấy không tấn công em."

"Cậu ấy chết, em thì còn sống."

"Là do em, là em vô dụng không thể làm được gì ngoài trơ mắt đứng nhìn điều tồi tệ đó diễn ra."

Dohyeon vốn còn đang nghi ngờ bị một chuỗi hành động cùng lời nói của Minseok làm cho bay biến mất. Anh cảm thấy mình thật sai lầm khi bị hệ thống máy móc kia đánh lừa suýt chút nữa đã đổ oan cho người vô tội, thậm chí là người mà anh còn định lợi dụng.

Phải biết rằng, Ryu Minseok rất có giá trị, không chỉ về tài nămg am hiểu các con tướng của cậu.

Mà còn cả những mối quan hệ mà cậu đem lại.

Dohyeon lại lần nữa vuốt dọc sống lưng Minseok, giúp cậu bình tĩnh lại trước cảm xúc đột ngột lại trào dâng khi nghĩ về viễn cảnh đêm qua. Chỉ là không giống như lúc trước. Minseok không để mặc anh an ủi nữa.

Cậu đẩy Dohyeon ra, quay lưng đi.

"Nếu anh không tin em, anh cứ việc rời đi."

"Em sẽ tự một mình tìm các đồng đội của em."

Rõ ràng, Minseok cũng là một hỗ trợ nhỏ cá tính, nếu không muốn nói là có phần ương ngạnh. Cậu sẽ không thèm bám lấy một tên xạ thủ mà tên xạ thủ đó không tốt với cậu hay mang trong lòng hiềm nghi với cậu.

Lần này, Dohyeon mới là người phải hoảng trước thái độ thay đổi chóng mặt của Minseok.

"Không phải, anh đã nói câu nào không tin em đâu."

Dohyeon phải lập tức thanh minh.

"Anh tất nhiên là có một vài điều suy nghĩ, nhưng cũng không phải là nghi ngờ em điều gì."

Vị xạ thủ xoay hỗ trợ nhỏ lại, cẩn thận lau đi vệt nước trên mặt cậu biến khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của cậu trở nên nhem nhuốc.

Minseok chỉ lẳng lặng lườm Dohyeon bày ra vẻ không vui vẻ của mình, chọc anh chàng Viper phải không nhịn được mà nở nụ cười.

"Khi em giải thích, anh cũng đoán được tất cả những gì diễn ra rồi, nên em không phải lo là anh nghi ngờ em nữa."

Nụ cười của Dohyeon càng đậm.

"Anh tất nhiên là tin em mà."

Vẻ điển trai của chàng xạ thủ càng được tôn lên trong ánh sáng nhàn nhạt của đầu ngày mới, dịu dàng mà anh ta cố tình thể hiện, đã khiến Minseok thực khó lòng phòng bị. Chúng khiến gò má nhợt nhạt của cậu thoáng có sức sống hơn.

Minseok bất giác đỏ mặt trước hình ảnh dễ nhìn cùng tạo hình anh chàng xạ thủ cố tình để lộ ra.

"Tại sao chứ, rõ ràng có mình em bị tấn công?"

Giờ đổi lại, Minseok mới là người không tin, lẩm bẩm hỏi lại.

Dohyeon xoa đầu em nhỏ, giải đáp cho em.

"Bởi vì, trò chơi này định ra, vật ô nhiễm kia sẽ lựa chọn ngẫu nhiên một người để chủ động tấn công. Có nghĩa là trong hai người cùng lúc xuất hiện, được đặt bên cạnh nhau trong thế giới này, hệ thống sẽ tìm cách loại bỏ một người."

Vừa để dấy lên sự nghi ngờ giữa người với người, vừa để loại bỏ một số người ngẫu nhiên không thể chống trả.

Đó chính là bước mở đầu chào mừng tới Khởi Nguyên.

"Sao anh biết?"

Minseok bước lùi lại, hoang mang nhìn Dohyeon.

"Nó không tấn công anh, nó chỉ muốn tìm anh người quen Doran, Choi Hyeonjun của em."

Lý do chính tại sao một mình Dohyeon có thể xử lý mượt mà tới vậy và đảm bảo an toàn mạng sống. Bởi vì cái thứ bốc mùi đó chỉ chăm chăm lao về phía dốc mà Choi Hyeonjun vừa lăn xuống.

Hiện tại, Dohyeon cũng không hoài nghi Minseok nữa. Vì chính anh đã từng trải nghiệm rồi.

Anh cũng không muốn tiếp tục chủ đề này mãi, liền dừng nó ở đây. Thay vào đó, giờ là lúc anh đặt câu hỏi ngược lại cho Minseok.

"Vậy còn em?"

Dohyeon nheo mắt vẫn như cũ không che giấu các suy tính của mình. Anh cho rằng Minseok sẽ không đọc ra được.

"Em liệu có tin anh không?"

Minseok gật đầu, dường như tỏ ra vô cùng ngây thơ mà đặt trọn sự tin tưởng vào Dohyeon, người thứ hai cậu gặp tại nơi xa lạ này.

Dohyeon hài lòng, tưởng chừng cá đã cắn câu.

"Em phải chứng minh, anh nghĩ là em không tin anh sau khi đặt ra nhiều nghi vấn thế đâu."

Bị dồn vào thế khó mà không hề hay biết, Minseok có phần bối rối. Chẳng lẽ vì những câu hỏi liên tục của cậu nên Dohyeon mới không vui và phải làm rõ chuyện này.

Minseok lẩm bẩm, nói nhỏ đủ cho Dohyeon nghe thấy.

"Em hiện tại không tin anh thì còn tin được ai nữa."

Người cậu gặp được ngoài vị hỗ trợ đã chết, thì cũng chỉ còn có mỗi Dohyeon, người chơi ở vị xạ thủ cùng một cung đường với hỗ trợ như cậu.

Dohyeon hiểu rõ chứ, sao anh ta lại không hiểu ra điều này. Bất quá, chúng còn chưa đủ, Dohyeon càng thích nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay của mình hơn. Đây là thực tế không phải trò chơi, và anh ta phải kiểm soát tất cả như cái cách anh ta luôn giữ vị trí tốt trong giao tranh.

"Em phải chứng minh thế nào đây?"

Không ngoài dự đoán, Minseok đi vào con đường mà Dohyeon vạch sẵn.

"Nói cho anh biết, lá bài của em là gì?"

Và tốt nhất nó đang có màu thế nào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net