Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều hôm đó không gian yên bình đến lạ thường. Cậu từ từ chậm rãi tiến đến phía cửa sổ, bên ngoài không khí nhộn nhịp, dưới phố là dòng người qua lại. Có những gia định cùng ngồi ăn chung một bàn ăn, nhìn hình ảnh đó cậu lại cảm thấy có chút nặng lòng.

Trong khi cậu đang mãi ngắm nhìn đường phố thì ngoài cửa lại có hình bóng ai đó lén nhìn qua khe cửa. Người đó nhìn được một lúc thì tự động rời đi.

Tới tối thì dòng người cũng thưa thớt dần, ai cũng về nhà cùng với gia đình. Cậu ngồi trên giường nhìn ra ngoài mới chợt nhận ra đã lâu rồi cậu không cảm nhận được cảm giác đi làm về thì ở nhà luôn có người mong ngóng cậu. Cũng lâu lắm rồi chưa có một bữa cơm gia đình.

*Cạch*

Tiếng cửa mở nhẹ,  cậu quay đầu lại thì thấy các anh bước vào. Cậu ngỡ ngàng vì giờ này cũng khuya lắm rồi.

" Các anh sao lại tới đây vào giờ này ?"

Chẳng ai trả lời câu hỏi của cậu, các anh chỉ lặng lẽ dọn ra một chút đồ ăn khuya. Vì cậu không được phép di chuyển nhiều tránh ảnh hưởng đến vết thương nên J-Hope đã tiến lại bế cậu lên.

"Này!! Tôi tự đi được không cần phải bế tôi đâu."

Anh chẳng nói gì chỉ từ từ đặt cậu xuống ghế. Cậu ngồi giữa các anh và cảm giác được hơi ấm từ các anh. Nhưng lại có một chút ngại ngùng.

"Tôi biết là các anh không thích việc này nên tôi không ép đâu. Các anh có thể để đồ ăn ở đây và đi về."

"Cậu...ghét chúng tôi đến vậy sao ?" - Suga nói với cậu nhẹ nhàng nhưng có chút gì đó buồn.

"Tôi..."

" Cậu không cần nói đâu. Tôi biết là cậu đã biết được chuyện mà chúng tôi đã làm."

"..."

"Cậu không phải khó sử đâu. Hôm nay chúng tôi làm xong sớm tiện mua luôn mấy món vô đây ăn với cậu." - Suga lấy đũa gắp đồ ăn bỏ vào chén của cậu.

"Cậu ăn nhiều vào !"- Jimin cũng lấy đồ ăn cho cậu.

Các anh khác dù không nói gì nhưng trong suốt buổi ăn các anh đều quan tâm đến cậu. Làm cho cậu cảm nhận được sự quan tâm, chăm sóc. 

Kết thúc buổi ăn cũng đã khuya. Các anh dọn dẹp mọi thứ rồi rời đi, nhưng Suga không đi anh muốn ở đây với cậu thêm một lát.

" Anh không về sao ?"

"Tôi...tôi ngồi đây canh cho cậu. Cậu ngủ đi !"

Cậu gật đầu rồi nằm xuống. Dù có hơi ngượng nhưng vẫn tốt hơn là ngủ ở đây một mình. 

Sáng hôm sau, khi anh thức dậy thì cậu đã ra ngoài. Anh liền ra ngoài kiếm cậu. Anh đến lễ tân hỏi thì lễ tân lại bảo không có ai như anh miêu tả ra ngoài.

"Cậu đâu rồi? Vết thương còn chưa hoàn toàn khỏi mà !"

Anh điện các anh còn lại hỏi thì cũng không ai biết. Các anh bỏ công việc qua một bên chia nhau đi tìm cậu. Trời lúc ấy cũng đổ mưa, mưa bắt đầu nặng hạt. Nhưng vẫn chưa biết cậu đã đi đâu.

Ở nhà Sejun.

"Alo ạ! Em đang cố gắng đây ! Anh đừng hối ! Anh hối thế em làm sai thì nó lại không đưa tiền, em với anh đâu có thể ở bên nhau được !" - Cô ta đứng ở góc phòng thì thầm với ai đó trong điện thoại.

Bỗng chợt Jin bước vào.

" Em làm gì vậy ? Sao phải đứng thập thò trong đó ?"

"À ! Em có làm gì đâu. Có tìm thấy chủ tịch chưa ạ ?"

"Vẫn chưa ! Cậu ta thật sự đang ở đâu chứ !?"

"Anh đừng quan tâm cậu ta nữa !! Anh đói không ? Em nấu gì cho anh ăn."

Jin cảm thấy có gì đó không ổn nhưng cũng chiều theo cô ta. Anh gật đầu một cái thì cô ta liền chạy ngay xuống bếp. 

Dưới bếp Sejun lo lắng không ngừng, cô cứ đi qua đi lại như đang suy nghĩ gì đó.

*Reng...reng...*

Sejun liền bắt máy lên.

"Cô có đang làm đúng như những gì tôi nói không ?" - Một giọng nam trầm tra hỏi cô.

"Em làm đúng như kế hoạch của anh ạ."- Cô ta cứ vừa gọi vừa nấu mì cho Jin.

"Tôi thì thấy cô không làm đúng như những gì tôi bảo !"- Người nam đó gằn giọng.

"Không đâu ạ ! Áaa !"

Cô ta hoảng hốt không cẩn thận làm nước mì đổ vào tay. Anh ở trên nhà nghe vậy liền chạy xuống xem.

"Em có sao không ?"- Anh chạy lại chỗ cô.

Sejun thấy Jin thì liền bối rối nhét điện thoại vào túi. 

"Em không sao chỉ bỏng nhẹ thôi !"

Những hành động của cô ta anh đều thấy nhưng cũng thôi.

"Đỏ hết lên rồi kìa ! Đợi anh tí anh đi lấy thuốc."

Cô ta liền lấy điện thoại ra nói tiếp.

"Em thật sự đang làm theo lời anh bảo mà!"

"Tôi nghe thấy rồi...Cô tiếp tục việc của mình đi làm tốt tôi sẽ thưởng."

"Vâng! Em cảm ơn ạ!"- Cô ta liền tắt máy ngó xung quanh rồi dọn đồ ăn ra cho Jin.

"Ấy! Em để đó đi anh tự làm được. Ngồi xuống đây đi anh bôi thuốc cho."

Cô gật đầu đi ra chỗ Jin ngồi xuống cho anh bôi thuốc. Lúc Jin bôi thuốc cô nhìn anh rồi cười nhếch mép.

"Được rồi anh. Bôi ít thôi, em bị có xíu mà anh bôi nhiều thế!"

"Bôi vậy mới mau lành. Em đi nghỉ đi. Bếp để anh dọn."

Nói xong hai người mỗi việc.

Bên các anh khác thì vẫn vậy vẫn chưa tìm thấy cậu. Cậu không thể biến mất mà không có dấu tích được. Trời cũng đã khuya, các anh đành đi về nhà của cậu. Mở cửa nhà ra thì thấy mẹ các anh đang nằm trên bàn còn xung quanh thì bừa bộn. Mấy ngày cậu ở viện thì chẳng ai về nhà Jimin&Suga thì ở luôn trên công ty còn các anh khác thì ở nhà Sejun. Mùi rượu nồng nạc khắp căn nhà làm cho không khí thật khó thở.

"Này! Bà ở nhà cũng phải giữ gìn vệ sinh chứ ! Huống hồ cái nhà này không phải của bà. Sao có thể ăn uống tùy tiện như thế chứ ?" - Suga bắt đầu trách móc bà.

"Các...con im đi ! Những ngày qua...cái thân già này phải chịu bao nhiêu khổ cực không hả !?" - Bà ta cầm bình rượu uống một ngụm rồi nhìn các anh.

"Bà dừng lại đi! Uống nhiều không tốt đâu!"- J-Hope đi tới định lấy bình rượu.

"Con tránh ra !! Đừng có thương hại cái thân già này ! Mấy ngày qua một mình các thân già này phải dọn dẹp hết cái nhà này chỉ vì chúng bây đi theo cái con Sejun gì đó!" 

Bà ta tức giận đập bể bình rượu trên tay rồi lập tức chỉa thẳng vào mặt các anh.

"Chúng bây chẳng biết phân biệt trắng đen ! Uổng công bao nhiêu năm ăn học !! Từng đứa một đứa nào cũng bênh cái thằng JungKook đó và hắt hủi ta ! Cái thằng đó phải là đứa bị hắt hủi chứ không phải ta ! Đường đường là một Kim phu nhân quyền quý, tiền đầy nhà, có 6 thằng con giỏi giang nhưng giờ nhìn đi ! Ta chẳng khác gì ăn mày !! "- Bà ta la lên bắt đầu tiến thẳng đến các anh.

"Bà định làm gì !?"- Các anh bắt đầu lùi về sau.

"Ta định làm gì ư? Ta sẽ chăm sóc cho các con thật tốt ! Để cái thằng đó không ám ta nữa. Lúc đó ta sẽ có tiền và thoát khỏi cái sự nghèo hèn này!" - Bà ta trực tiếp chạy thẳng đến phía các anh.

Hết Chap 18

Tác giả: Mrs.Gấu

Cảm ơn bạn đã đọc truyện. Bình chọn truyện cho Gấu nhé. Thank You <3 Yêu nhiều.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net