Chap 9: Đông Bắc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A Phúc nghe lời Chung Quốc căn dặn lập tức mở cửa chạy ra ngoài đưa tin truyền báo, nhưng nó đã bị Trịnh Hạo Thạc giữ lại, hắn gằn giọng khó chịu:
- Không phải ngươi nên ở trong phòng chăm sóc thiếu gia sao?

- Trịnh gia, nô tài có việc gấp, cầu xin ngài.
Nhìn thấy vẻ mặt hãi hùng của A Phúc, hắn cuối cùng cũng buông tha bỏ tay ra. Bóng lưng của A Phúc mờ dần, đáy mắt những người đàn ông trở nên âm trầm khó đoán.

Căn phòng đột ngột phát ra âm thanh đổ vỡ, bọn họ lo lắng lập tức mở cửa bước vào. Chung Quốc chật vật bám vào thanh kiếm trên tay, chân gục xuống cố gắng đứng dậy, dưới đất là những mảnh vỡ loang lổ nước trà ám mùi dược khó chịu.

Kim Tại Hưởng nhanh nhẹn đỡ cậu lên gấp gáp:
- Chung Quốc, có sao không, đệ muốn đi đâu?

Gạt tay hắn ra khỏi người mình, cậu thở hắt:
- Ta phải về phủ thừa tướng, tránh ra.

- Tuấn Chung Quốc, đệ nghĩ với tình trạng này, đệ có thể đi đường dài được sao?

- Đủ rồi.
Chung Quốc đỏ mắt tức giận hét lên một tiếng:
- Phủ thừa tướng sắp gặp chuyện, ta phải về đó.
Cậu một mực ngoan cố bước ra ngoài. Mân Doãn Kì nhíu mày giữ lấy eo cậu nhấc bổng người lên. Chung Quốc theo phản xạ lập tức giãy giụa, hắn lạnh giọng uy hiếp:
- Chung Quốc, ta đang giúp đệ.

- Đưa ta về phủ thừa tướng.

- Được.

Chiếc xe ngựa chạy dọc qua cổng thành với lệnh bài khẩn cấp, theo sau là hàng dài quân binh bảo vệ kèm tiếng đốc thúc dọn đường khiến ai nấy sợ hãi nép gọn vào một góc. Chung Quốc lo lắng đến siết chặt tay, cậu linh cảm có chuyện gì đó không lành sắp xảy ra. Mân Doãn Kì bên cạnh cẩn thận nắm lấy tay cậu bắt mạch sơ qua. Hắn thản nhiên kéo cậu vào lòng mình ấm giọng trấn an:
- Tiểu Quốc, đừng sợ, ôm lấy ta.

Chung Quốc ngơ ngác ngẩng đầu lại bắt gặp ánh mắt nóng bỏng cùng khuôn mặt yêu nghiệt của hắn. Cậu ho nhẹ hờ hững quay đi, nhưng lại không để ý rằng hai tay của mình vẫn ôm chặt lấy eo của tên nam nhân lãnh huyết. Mân Doãn Kì hài lòng vuốt tóc mái của cậu sang một bên, đáy mắt lạnh xuống vài phần: Kẻ hại cậu, hắn sẽ xé thành trăm mảnh.

Đi hết nửa ngày dài, Chung Quốc về đến Phượng Liên trấn đã tối nhẹm, Phác Chí Mẫn mặc cậu từ chối phản kháng nhanh chân hơn Mân Doãn Kì đón lấy cậu bước xuống xe ngựa.

Bên trong vang tiếng chém giết kiếm va, Kim Nam Tuấn nhanh cho người phá cửa bước vào trong, Chung Quốc sững sờ nhìn tình cảnh tán loạn trước mặt. Trịnh Hạo Thạc lạnh lùng phất tay cho quân lên xử lí đám hắc y nhân khát máu. Hắc Diệp nhạy bén nhận ra có người đến ứng cứu, hắn quay về sau, hai mắt lập tức sáng lên:
- Thiếu chủ.
Nhìn ám vệ quỳ gối hành lễ trước mặt, Chung Quốc giữ bình tĩnh mở lời:

- Phụ thân ta đâu?

- Người yên tâm, tướng quốc đang ở chỗ của Việt Bân vô cùng an toàn.

Chung Quốc thở phào một tiếng, cậu đi hẳn vào sảnh chính, máu me tràn lan từ người chết chảy ra, cái đầu của Liễu di nương treo lơ lửng trong gió đập thẳng vào mắt. Mân Doãn Kì nhíu mày kéo cậu vào lòng:
- Tiểu Quốc, đừng nhìn.

- Thiếu chủ, chuyện này...

- Hắc Diệp, tung tin phụ thân ta bị hành thích, tạm thời đóng phủ dưỡng thương. Chuyện còn lại, ta sẽ tự sắp xếp.

- Vâng.

Bên ngoài không còn âm thanh chém giết, Chung Quốc trở về phòng, 5 người đàn ông kia cũng không làm phiền cậu dưỡng thương tự động buông tay. Nhìn ánh trăng dát vàng qua khung cửa sổ, tiếng sáo chập chờn một khúc bi thương trong sương gió, Chung Quốc trằn trọc nhắm nghiền mắt, lại một đêm khó ngủ.

Mấy tháng trôi qua bình yên, không còn ai nhắc về chuyện phủ tướng quốc bị ám sát ra sao, Chung Quốc thay Tuấn Thành Lương xử lý không ít công vụ, bận rộn đến tối mặt tối mũi, nhân cơ hội lấy làm cớ đóng cửa từ chối lời mời gặp gỡ của mấy tên nam nhân kia, thành công có một khoảng thời gian im ắng thay vì tiếng cãi vã tranh đấu.

Phác Chí Mẫn và Mân Doãn Kì cuối cùng cũng phải trở về Thiên Nam và Phong Vân quốc, trước khi đi vẫn mặt dày muốn ôm cậu liền bị Kim Nam Tuấn đánh cho một cước. Chí Mẫn nhẹ nhàng nghiêng người, hắn đá lưỡi nháy mắt nhìn cậu:
- Chung Quốc, chúng ta sẽ sớm gặp lại.

Tiếng quác quác chạy một hàng dài trên đầu, Chung Quốc lùi một bước miễn cưỡng gật đầu. Tiếng ngựa hí dồn dập đốc thúc kèm âm thanh trầm ổn:
- Đi.

Phác Chí Mẫn xuất phát, Mân Doãn Kì mới bắt đầu ngồi lên ngựa, hắn nhìn thiếu niên xiêm y trắng phía dưới mà lộ ra tia ôn nhu hiếm thấy:
- Tiểu Quốc, ta đi đây, cái này, đệ không được từ chối nữa.
Chiếc ngọc bội phi thẳng đến, Chung Quốc theo phản xạ bắt lấy, nhận ra vật trong tay có chút quen thuộc, cậu định lên tiếng thì bóng lưng Mân Doãn Kì sớm đã hòa vào đoàn quân đông đúc, thấp thoáng vạt áo lam lãnh đạm cùng bạch mã uy vũ. Chung Quốc thở dài: Có duyên sẽ gặp lại.

****

Trại huấn luyện binh lính.

"Ấy, Tuấn Chung Quốc sao lại có kiếm của thái tử điện hạ?"

"Đừng nói xằng bậy, thái tử không phải là người chúng ta có thể trêu chọc."

"Lúc trước thái tử cầm binh ra trận, ta đã tận mắt chứng kiến ngài ấy cầm thanh kiếm kia giết hết mấy ngàn quân địch. Không thể nào nhầm lẫn được."

"Ngươi nói cái gì?"
Chung Quốc dừng bước.

"Ta nói ngươi ăn cắp kiếm của thái tử điện hạ...ưm..buông ta ra."

"Huynh bịt cái gì, Tuấn Chung Quốc, ngươi sắp tiêu đời rồi."

Siết chặt thanh kiếm trên tay, Chung Quốc bỏ mặc tên lính ngạo mạn đang lảm nhảm liên hồi, chạy ra khỏi khu huấn luyện, trực tiếp tới Đông cung.

Cậu vừa rời đi thì Kim Nam Tuấn xuất hiện. Nhìn đám quân binh tụ họp bàn tán phía xa, hắn hừ nhẹ:
"Có chuyện gì?"

"Tướng quân."
Cả dàn người sợ hãi nhanh chóng đứng thành hàng nghiêm chỉnh.

"Nói!"
Y trầm giọng.

"Tướng quân, Tuấn Chung Quốc lớn mật lấy trộm kiếm của thái tử điện hạ, cậu ta hình như chạy trốn rồi."
Là tên vừa nãy mắng cậu.

Người đàn ông nhíu mày, chiếc roi vung thẳng, âm thanh gào thét vang lên.

"Ăn nói hàm hồ."

"Tướng quân, ta không nói bậy. Aaa..."

"Không đến lượt ngươi phán xét đệ ấy, cút."

Ai nấy run rẩy, mồ hôi trên trán tứa ra, lặng lẽ ghi nhớ: Tuấn Chung Quốc, không phải là người dễ đụng.

***

"Thái tử điện hạ, Tuấn công tử cầu kiến."

"Nhanh gọi đệ ấy vào."
Kim Tại Hưởng gấp một tiếng.

"Tham kiến thái tử điện hạ."

"Chung Quốc, mau đứng dậy."

"Thái tử điện hạ, thần đến đây chỉ muốn lấy lại ngọc bội."

Cậu bình thản.

Nét viết dừng giữa dòng, Kim Tại Hưởng đặt bút:
"Đệ phát hiện ra rồi."

"Là nhờ thanh kiếm. Thần trả lại cho người."

"Từ lúc đệ nhận nó, nó đã là của đệ, không phải của ta."
Tại Hưởng bước đến thấp giọng.

"Tại sao người phải che giấu?"

Không có tiếng trả lời, cậu thở dài chìa tay ra trước mặt hắn:
"Ngọc bội của thần."

"Ta đã cho đệ kiếm."

"Nhưng thần đã trả lại rồi."

"Không thích."

Cậu bặm môi giận dữ:
"Ngài không thể không nói lí lẽ như vậy."

"Ta sẽ giữ nó cẩn thận, còn thanh kiếm kia, dùng nó."

"Đừng để ta thấy nó có mặt tại Đông cung."

Vẫn là vẻ mặt ôn hòa ấy, nhưng con ngươi trong mắt nam nhân sớm đã nổi một tầng sắc lạnh đầy uy hiếp. Chung Quốc ấm ức giậm chân rời đi. Kim Tại Hưởng phía sau bật cười: "Thật ngoan."

****

"Thế trận Đông Bắc cấp bách, các khanh có cao kiến gì không?"

"Bệ hạ, Kim vương gia là tướng uy dũng, chỉ cần điều quân phá vây thoát thế cô lập, thần tin chúng ta sẽ giành chiến thắng."

"Bệ hạ, không thể mạo hiểm, Đông Bắc đi lại khó khăn, thời tiết khắc nghiệt, nếu chi viện toàn quân, sợ rằng sẽ xảy ra bất trắc."

"Hướng Hoài, ngươi.."

"Chúng thần thỉnh cầu bệ hạ suy nghĩ lại."

"Đủ rồi, các khanh lui đi."

"Bãi triều."

***

Đêm lạnh.

Nhìn bóng lưng tịch mịch trên cao, Trịnh Hạo Thạc trầm mặc, y chắp tay nghiêng người nhẹ nhàng bay lên mái nhà.

"Khuya vậy rồi, không ngủ được?"

Chung Quốc giật mình, cậu nhìn nam nhân ngồi bên cạnh, khẽ một tiếng:
"Trịnh gia."

"Đệ gọi sai rồi."

Cậu mím môi ngập ngừng trong giây lát : "Hạo Thạc."

"Có tâm sự?"

Chung Quốc lắc đầu.

"Bữa tiệc hôm ấy, điệu múa của đệ, quả thực rất đẹp, đến bây giờ ta vẫn không thể quên được."

Lời này Trịnh Hạo Thạc nói ra, cùng vẻ mặt thỏa mãn của y, khiến không khí đột nhiên có chút quỷ dị. Chung Quốc ngơ ngơ ngẩn ngẩn, đôi mắt cậu long lanh thuần khiết, không một chút tạp niệm vẩn đục, chớp nhẹ một cái.

Trong một khắc không kiềm chế được bản thân, Trịnh Hạo Thạc đưa tay chạm lên trán cậu dịu dàng:
"Có thể, múa lại một lần nữa, được không?"

"Được!"
Chung Quốc vô thức gật đầu.

Cánh hoa đào rơi nhè nhẹ trên sân, thoảng theo gió mây bay lượn dập dờn trong sương cỏ, rồi lại đọng trên người thiếu niên trong sáng thuần nguyên. Bạch y diễm lệ viền đàn hương, tay áo chạm đất uyển chuyển mềm mại đưa lên cao. Âm thanh của tiếng sáo quyện vào giai nhân, chân nhón đứng thẳng, lụa phất ngang xoay vòng trong đêm tĩnh.

Là thực hay là mộng, là tình ý hay tri kỉ tâm giao, một nụ cười đổi lấy tất cả, hóa vào hư không.

"Hạo Thạc, ta muốn đến vùng Đông Bắc ứng chiến."

"Chung Quốc, đệ động tâm rồi."

"Không phải, là con dân của Đại Lục, ta không thể thoái thác trách nhiệm."
Thiếu niên nhanh một tiếng chối bỏ.

Trịnh Hạo Thạc giận dữ ép sát người cậu vào tường, tay giữ chặt eo, Chung Quốc nhanh chóng giãy giụa, y lạnh lùng:
"Thời gian qua, những việc ta làm vì đệ, đều không có ý nghĩa gì sao?"

"Không phải, ta..."

"Người trong Thư Mộc cung này ai cũng biết ta luôn đối xử đặc biệt với đệ. Rõ ràng đệ biết tâm ý của ta."
Y quát lớn.

"Ta đau."
Chung Quốc nghèn nghẹn.

Nam nhân sững sờ buông lỏng tay.

"Chỉ cần một phút rung động , lồng ngực ta rất đau, giống như vạn tiễn xuyên tâm, rất đau."
Cậu gục xuống nức nở.

"Huynh, Kim Nam Tuấn và cả Kim Tại Hưởng, suy cho cùng đều muốn chiếm đoạt ta. Hơn 1 năm rồi, các người bám lấy ta, quan tâm ta, theo đuổi ta, có nghĩa lý gì chứ."

"Ta căn bản không cảm nhận được."
Cậu quay lưng bỏ chạy.

Bọn họ đã quên mất, Chung Quốc bị trúng cổ trùng.

Sắp đến sinh thần thứ 18 của cậu , độc sẽ phát tán nhanh hơn. Trịnh Hạo Thạc siết chặt tay căm phẫn: "Y sai rồi. Đông Bắc, không thể không đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net