p1c19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngoan nói cho hyung biết chuyện gì đã xảy ra - Cậu

Híc híc.... Jin Hyung đánh em... Híc bảo em cút đi - LiHye.

Kim đại thiếu gia tôi nhớ đã nói rõ với anh rồi mà đừng động vào người thân của tôi - Cậu

JungKook em nghe anh giải thích - Jin

Giải thích, chính mắt tôi đã nhìn thấy - Cậu

Em không cảm thấy lần nào bọn anh bắt nạt cô ta em đều xuất hiện hay sao - Jimin

Đó là vì em ấy mai mắn - Cậu

May mắn.... Hừm... Em không phải là kẻ ngốc, càng không phải là kẻ dễ dàng bị dắt mũi - Hoseok

Tôi khônh hiểu anh nói cái gì - cậu

Khônh hiểu.... Nhưnh anh cảm thấy người hiểu rõ nhất là em đó - TaeHyung

Kim TaeHyung - cậu

Tôi không hiểu các người nói cái gì cả. Càng không phải kẻ ngốc chuyện một năm trước là tận mắt tôi nhìn thấy, chính tay tôi nghe, càng chính tôi ném trải lúc đấy chỉ là đứa trẻ 17 tuổi thôi đó. Có biết cảm giác lúc đấy ra sau không. Chắc các người cũng khônh biết đâu vì các người chỉ chế ra nhưng chứ bao giờ dám thử - cậu

Lúc đó là tụi anh sai, nhưng tụi anh cũng chỉ là bị cô ta gài bẫy thôi, tụi anh khônh cố ý tim thứ đó vào người em - Nam Joon

Không cố ý cũng tim rồi, có biết khoản thời cai nghiện nó đau lấm không - cậu

" đau đến mức tự hình thành một nhân cách mới " cậu

Sau này đừng có làm phiền người nhà tôi nữa - cậu lạnh lùng mà ôm LiHye đi bỏ lại đó 6 trái tim đang rĩ máu.

" rồi sẽ có một ngày em sẽ hối hận " các anh nắm chặt tay mik.

Jeon LiHye - cậu

Ưm... Anh hai - LiHye

Sao này ......đừng làm như vậy nữa - Cậu

Tại sao em không thể chứ. Có phải anh yêu bọn họ rồi... Anh đừng quên.... Chính họ... Chính bọn họ đã dồn em vào con đường cùng.... Nếu họ không giành anh thì em đã không thành ra như ngày hôm nay. Em làm mọi chuyện chỉ muốn anh được hạnh phúc thôi - LiHye

Cho anh hạnh phúc hay là thoãn mãn bản thân em. Tự suy nghĩ cho kỉ đi. - cậu bước đi bỏ lại một trái tim với đầy sự câm phẩn và đau thương. Lihye khụy xuống ven đường nhìn hình bóng cậu mờ dần vào làn người.

Em sai sao... Em không sai... Rồi có ngày ạn sẽ hiểu - LiHye đứng dậy dứt khoát lao những giọt nước mắt trên khuôn mặt mĩ lệ của mik mà gọi điện cho người đến rước.

Cậu đang thả bước đi dạo thì điện thoại rung lên.

Alo - cạu

Em đang ở đâu - SeHun

Ko liên quan - cậu

Được có mang theo súng ko - SeHun

Có - Cậu

Em cẩn thận một chút. Anh nhận được thông tin có người đến ám sát em đó. Sát thủ hạng S đó - SeHun

Ai - cậu

Không biết - Sehun

Cám ơn - cậu

.....tút tút... ...- SeHun ngắt kết nói. Ngước qua người bên cạnh mik đang chìm trong giấc ngủ đó là LuHan. Sehun khẽ nằm xuống ôm LuHan chìm vào giấc ngủ chỉ hai người mà thôi.

" Kookie xin lỗi anh không thể cho em biết ai muốn giết em. Anh không muốn em mang quá nhiều gánh nặng " SeHun nghĩ. LuHan thức chất từ lúc có người báo cho Sehun rằng cậu đang bị ám sát thì đã tỉnh rồi. Luhan vẫn bất động muốn nghe thử xem là ai muốn giết cậu nhưng kết quả... Quả thật làm cho người ta không khỏi bất ngờ. LuHan nghĩ :

"Tuyệt không thể để cho Kookie biết được là...... đã cho người ám sát em ấy "

....................

Bộ truyện hôm trước độ nhiên biến mất bây giờ đã quay trở lại. Mik thật sự rất vui. Cám ơn mọi người. Mà dạo này hình như hơi bị bơ mik rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net