Chương 10: " Trắc phi trúng độc rồi, mau truyền thái y!! "

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Phác vương gia, mời ngài. "

" Đừng khách sáo quá, Điền Lão. "

" Ta đã cho gia nhân chuẩn bị kĩ càng cho buổi lễ hội ngày mai, mong các ngài cảm thấy vui vẻ. "

" Điền Lão vẫn chu đáo như vậy, bổn vương nhất định sẽ rất hài lòng. "

" Đa tạ, đa tạ. Ngài có muốn ở lại đây ăn một bữa cơm chứ? "

" Tất nhiên rồi. Nghe bảo lão còn một cậu thiếu tử, có phiền lão không nếu thỉnh cậu ấy lên đây cùng thưởng thức? "

" Chuyện này thì... "

Lời nói ra có chút trắc trở, lão ta thật sự muốn cự tuyệt nhưng mà dưới sự kiên định của hắn, e là khó rồi.

" Phụ thân, lâu lắm rồi chúng ta không ngồi chung lại một bàn như thế này, con cũng muốn nói chuyện với đệ ấy, gia đình chúng ta tụ họp không phải cùng đông vui sao? "

" Phải rồi.. phải rồi, Nguyệt Hân con nói đúng. Mau truyền thiếu tử lên đây. "

                   _________

" Điền lão cho truyền huynh lên cùng thưởng thức bữa ăn "

" Huynh không ăn đâu, nói với lão huynh mệt trong người không thể cùng dùng bữa được "

" Lần này có cả Phác vương gia e là huynh có muốn từ chối cũng không được, Điền lão sẽ rất tức giận. "

" Phác vương gia? Được, ta sẽ đi. "

" Huynh không phải thay đổi tính cách lẹ như vậy, thật là... "

Điền Chính Quốc đã sớm rời đi trước, Nguyệt Lam lắc đầu ngán ngẩm.

" Điền Chính Quốc, con ngồi xuống đi. "

" Đa tạ. "

" Vị công tử, ngồi cạnh ta đi. "

" Được chứ, thưa vương gia "

"  Phác vương gia với Điền Chính Quốc nhà ta không phải đã quên nhau trước đó chứ? Xem ra vô cùng thân thiết. "

" Chỉ là cơ duyên thôi, mời Điền lão dùng bữa. "

Giây trước còn bảo là cơ duyên giây sau đã nhéo eo em nhỏ đỏ toét. Cậu từ nhỏ đã thích hơn thua, căn bản lần này hắn không phải là đối thủ.

Dẫm lên chân hắn mà đè mạnh, Quốc Quốc không biểu đạt nhưng tâm tình lại rất hưng phấn. Chờ đến khi hắn mặt đỏ tía tai, Điền Chính Quốc mới hẳn dừng lại. Đá xéo hắn bằng ánh mắt như đang cười trên nỗi đau của hắn vậy.

" Phác vương gia, ngài thấy không khoẻ trong người sao? Sao mặt lại đỏ thế này "

" Ta không quen với thời tiết này thôi, không..không có gì. "

" Thứ lỗi cho Điền gia này, có hơi khác so với vương phủ hah... "

Điền Chính Quốc cất giọng nỉ non nhưng lại đầy bễu cợt, trách chi Phác Chí Mẫn không thể cãi lại.Nếu như là kẻ khác, sớm đã ngồi trong ngục lao nhưng đứa nhỏ này, xem ra kì khôi như vậy. Chiếu cố cậu, đúng là giao tay cho ác.

                             ________

" Canh giờ ngày mai nhất định phải đưa liều thuốc này cho nàng ta uống, không hoàn thành thì ngươi đừng trở về nữa. "

" Vâng thưa... Thần đã hiểu rõ. "

" Lui đi. "

" Lần này ta không khiến trắc phi ngươi thân bại danh liệt thì đừng mong có lần khác nữa. Điền Nguyệt Hân! "

                    _______

" Trân vương gia gặp nạn ở vùng biên giới rồi, mong Phác vương gia sớm trở về! "

" Chết tiệt, huynh ấy...Mong chuẩn bị ngựa, ta sẽ lập tức quay về. "

" Rõ, thưa vương gia "

Trời dần chuyển sang xế chiều, đáng lẽ ra hắn phải ở lại đây cho buổi lễ ngày mai vậy mà tin tức đưa đến quá nhanh, không thể trở tay kịp.

Phác Chí Mẫn dù chưa nghỉ ngơi vì đường xa đã lập tức phát lệnh quay về. Hắn coi trọng huynh đệ mình hơn cả nếu như xảy ra bất trắc, hắn mới chính là người đáng trách tội!

Đường xa vạn dặm hắn vẫn đi, chỉ là mạng sống của Thạc Trân, bất kì ai đều không thể định đoạt. Không còn màng gì đến yến lễ ngày mai nữa, chỉ mong huynh đệ hắn bình an mà quay về.

Đêm đã mịt mù, hắn mới vừa về tới vương phủ, hớt hải chạy vào:

" Các huynh, Thạc Trân ra sao rồi?!! "

" Đưa huynh ấy về kịp lúc. Thái y đang châm thuốc để huynh ấy sớm tỉnh lại. "

" Vậy..là tốt rồi! "

" Buổi lễ ngày mai chắc phải hoãn lại, chờ huynh ấy ổn định rồi hẳn tiếp tục. "

" Không..cần hoãn, ta ổn rồi. "

" Trân huynh, huynh tỉnh lại rồi, huynh sao lại bị thế này?? "

" Do ta sơ ý bên mới bị thích khách đánh lén, toàn mạng quay về quả là may mắn rồi.

" Thích khách ở đó lộng hành, khi nào huynh đi cũng phải cẩn thận. Còn về buổi lễ ngày mai, huynh cứ dưỡng sức không cần lo lắng. "

" Không cần lo, ta sẽ tham dự dù gì cũng là ngày vui vẻ của dân chúng, không đi cũng không được. "

Thạc Trân nói xong quay lưng trở đi, bọn hắn đều chấp thuận chuyện này.

Lễ hội lòng đèn tình duyên 5 năm mới tổ chức một lần, ngụ ý muốn cho dân chúng tìm được uyên ương của đời mình. Ngày lễ này là sự chúc phúc, các công tử, tiểu thư hào quý ở khắp nơi đều đổ về chung vui, tất nhiên là phải có bọn hắn, vì vậy mà Thạc Trân muốn từ chối cũng không được.

Nói đến đây, nhanh như thổi đã tới thời gian buổi lễ diễn ra. Dân chúng đổ xô về Điền phủ cùng nhau vui vẻ riêng chỉ có Điền Chính Quốc, có vẻ như...không giống người khác cho lắm.

" Dân chúng đông đến vậy, đúng là chán quá đi. "

" Điền Chính Quốc, huynh dẫn đệ đi coi thử, không có chán đâu mà. "

" Hiên Hiên, huynh cùng với Tiểu Lam đi chơi đi, đệ ở đây, nếu rảnh thì đệ sẽ ra. "

" Nhưng mà đệ... "

" Không sao đâu mà, đi đi. "

" Được rồi, được rồi. Nguyệt Lam, ta cùng đi. "

Đợi đến khi bóng lưng của hai người khuất dần, cậu mới hẳn ngó nghiêng.

" Các ngươi không cho ta đi thì ta tự đi. "
                               _______

" Để bắt đầu ngày lễ hôm nay, cùng nhau thả lồng đèn. "

Lời nói lão Điền vang lên, dân chúng hú hét tưng bừng, mỗi người có một lòng đèn cùng thả chúng bay lên trời, tất thảy người người đều thay nhau nhìn lên bàu trời, cầu chúc cho kiếm được ý trung nhân.

Không khí sôi nổi náo nhiệt ở đây vậy mà khác với một góc ở Điền phủ. Điền Chính Quốc sớm đã chuẩn bị cho chuyến tẩu thoát của mình, đứa nhỏ này lại muốn ra khỏi nơi náo nhiệt, một mình một chốn tham quan thiên hạ.

Vừa hay, thân ảnh nhỏ nhắn của cậu đã lọt vào mắt xanh của một kẻ khác, chỉ là Điền Chính Quốc không biết, mình như là đứa trẻ nghịch ngợm trong đôi ngươi đang dính chằm vào cậu.

" A.. "

" Vị thiếu tử này, sao lại muốn trốn ra ngoài. "

" Không...không có, ta muốn đi hóng gió hah "

" Leo lên mái nhà cao như vậy để hóng gió, quả là có chút kì cục! "

Đúng là oái ăm, sao lại gặp một kẻ lạ mặt ở đây, Điền Chính Quốc đúng là xui hết biết. Nếu như việc cậu trốn ra ngoài truyền tới tay kẻ khác, có lẽ cứ vậy mà nhục chết sao.

" Được rồi, được rồi. Là ta muốn đi chơi. "

" Hàm hồ, hôm nay là ngày lễ trọng đại, làm gì có chỗ nào để cho vị ăn chơi. Chẵng lẽ vị thiếu gia này muốn đến tửu lầu sao? "

" Đúng..đúng là nó. Đại ca, huynh đi cùng với ta không "

" Ta không đi. "

" Huynh chỉ ta đi, dù gì ta cũng là dân mới đến đây thôi, huynh đệ ta đi chung. Có mối liền sẻ chia. "

" Ngươi dám...Vị thiếu tử này, xin hãy tự trọng đi! bổn vương chính là.."

" Huynh đúng là keo kiệt. Không biết giúp đỡ người khác sao. "

" Nếu vậy, công tử ác nhà huynh tránh ra đi, ta đi một mình."

" Thôi được rồi, ta đi với vị "

" Phải vậy chứ. Huynh đúng là bậc hảo soái, vô cùng tốt bụng! "

Hắn cười trừ. Khi nghe được câu trả lời, Điền Chính Quốc  vui vẻ hơn hẳn.Cậu nhóc hí hửng mặt tươi rói khiến hắn không khỏi xuýt xa.

Đến độ hai má phất phất ánh hồng trông rất trẻ con, ấy vậy mà hành động đó lại khiến hắn bất giác nở một nụ cười, có lẽ cười là vì sự nhí nhảnh của bảo bảo này.

Vị thiếu tử này thật khó ưa nhìn nhưng không thể bàn cãi là có chút dễ thương...

" Sư huynh, vừa hay huynh giúp ta ra khỏi đây, ta cùng huynh kết nghĩa huynh đệ. "

" Đệ là Chính Quốc "

" Ta sao? Ta là Nam Tuấn "

" Hảo, hai huynh đệ chúng ta cùng nhau kết nghĩa! "

" Được. "

               ______

" Trắc phi...trắc phi trúng độc rồi. Mau truyền thái y !!! "
           ______

Au xin up lại do chương bị lỗi, ủng hộ tinh thần au bằng ngôi sao may mắn, thiệt sự cảm ưn độc giả nhiều lắm ạ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net