Chương 5: " Chiêu mộ tiểu tử ấy cho tốt, hỏi tên cậu ấy giúp ta "

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người có đi ngang ủng hộ shot bọn em với nhé, em cảm ơn ạ🌹

______

" Chính Quốc ta không muốn chào đón ngươi, mời về cho. "

" Em đứng lại cho ta. "

Chính Quốc ngoảnh mặt làm ngơ, bước vào trong rồi khoá trái cửa lại. Tại Hưởng hắn vì chạy không kịp mà đứng ngoài trời tối om. Loáng thoáng qua khe cửa, hắn ta nhìn thấy một thân ảnh nam nhân tuấn tú khác, không khỏi tức giận, nổi cơn ghen tị.

" Điền Chính Quốc, em dám chăm sóc nam nhân khác phó mặc ta ở ngoài đây, đúng là hỗn xược!! "

Hắn bực bội không thôi, cậu vậy mà một lời cũng không lên tiếng. Từ khi nào Kim Tại Hưởng lại bị kẻ khác khinh ra mặt? Hắn tò mò lại đưa đôi đồng tử sát gần lại khẽ hở.

Chỉ trong phút chốc, hắn giật mình. Cây kim châm từ khi nào đã đối diện mắt hắn, chỉ xém nữa hắn đã mất đi ánh sáng. Điền Chính Quốc thật sự không tầm thường như bao kẻ khác.

" Câm miệng, ngươi dám nói nữa ta liền giết ngươi. "

" Được, giết ta đi. Chết trong vòng tay mĩ nam cũng chịu. "

Chính Quốc không nói nhưng đã nhanh chóng đưa cây kim châm quệt một đường dài ở tay hắn, rõ ràng đây là một lưỡi dao nhỏ được giấu trong kim châm.

Chỉ có điều, hắn đã đau đến chảy máu vậy mà vẫn cố chấp nhìn cho rõ đường nét gương mặt của cậu, mỉm cười. Dùng tay nâng cầm Chính Quốc lên nhưng bị cậu gạt đi, hắn ủ rủ.

" Em hả giận rồi chứ? Phu quân của ta thật đặc biệt "

" Sớm thôi ta sẽ bắt em về làm phi, lúc đó em muốn trút giận bao nhiêu chẳng được, đừng chạy đấy nhé! "

Hắn khoác cây quạt ra, leo lên ngựa mà quay về phủ, Tại Hưởng vậy mà cười cả dọc đường đi, trông như con trẻ. Điền Chính Quốc cũng chẳng nói gì, nếu giết hắn ta ở thời điểm này cậu là tự đâm đầu vào chỗ chết. Miệng lưỡi hắn cũng thật tầm trời, ngông cuồng nhưng dịu ngọt như kẹo tan.
_________

" Trắc phi, chiếc vòng thạch mà ta tặng em đâu rồi, em không đeo sao? "

" Chiếc vòng đó em bán lấy bạc giúp bá chính, em thấy còn nhiều người khó khăn quá nên tiện giúp họ một chút. "

" Nam Tuấn, ngài cũng đã mua cho em nhiều chiếc vòng như thế rồi, em thấy biết ơn ngài nhiều lắm "

" Em đúng là có lòng thương người, Nguyệt Hân nhưng lần sau có gì nói ta trước nhé, ta sẽ buồn lắm. "

" Trắc phi em cũng nên xin lỗi Tuấn vương gia một lời đi, dù gì việc em quan tâm người ngoài hơn vòng cổ lang quân mình tặng cũng đang là sai rồi "

" Việc của ta, ta không trách lại cần em thêm lời vào sao Mẫn Nhi "

" Dù gì em là Vương phi, Nguyệt Hân là trắc phi, em đang dạy dỗ cho em ấy hiểu thì có gì sai sao, vương gia. "

" Quyền có quyền hành, gia có gia quy, từ khi nào lời nói của em quan trọng hơn lời ta nói, trắc phi của ta, cần em dạy dỗ đó sao? "

" Vương gia, nhưng.. "

" Em thân là trắc phi, xin lỗi ngài, Nam Tuấn. Là do em bất cẩn không báo trước với ngài, xin ngài đừng gây khó cho tỷ ấy. "

" Là do Nguyệt Hân nên lần này ta không trách phạt em, nhưng đừng vì cái danh vương phi đó mà lên mặt với ngươi khác, ta khuyên em. "

Nói rồi, Nam Tuấn cùng đưa Nguyệt Hân ra khỏi cung.

" Một tiếng là trắc phi, hai tiếng cũng là Nguyệt Hân, tại sao lại không dịu ngọt với em như trước chứ. Nam Tuấn, ngài thật vô tình! "

Từng tiếng chát chát vang lên, cô ta trút xuống những tức giận lên nàng hầu kia, đôi má đỏ choé, sưng lên từng đợt vậy mà vẫn nhẫn nhịn cho cô ta. Ác giả ác báo, chức danh vương phi của lục phủ từ lâu mà giờ đây chỉ còn là một cái danh hư vô, cô ta càng không can tâm.

_________

" Tỉnh rồi sao? Mời công tử về cho. Ta không phải người cho trọ. "

" Không phải chứ, tôi còn chưa dậy, cậu đã đuổi tôi đi rồi. "

" Vậy thì mặc kệ ngươi, ngươi cứ ở đây đi, ta dẫn Nguyệt Lam đi. "

" Nguyệt Lam, ta cùng đi, mà này ta còn chưa hỏi tên ngươi, ngươi mà có cướp thứ gì thì ta biết đường mà kiếm "

" Tôi không vô ơn đến nỗi cướp đồ của ân nhân mình đâu. Tôi là Lãng Hiên. "

" Không biết trước được, ta và em ấy đi trước, cẩn thận một chút "

Chưa hẳn là có cái nhìn khác nhưng Lãng Hiên thấy cậu không còn như một đứa trẻ trước kia nữa, có đôi phần khác biệt hơn trước, dù không quan tâm nhưng cậu vẫn để một tô súp nóng hổi bên cạnh. Anh ta vậy mà vừa ăn vừa cảm động.

" Điền chủ, ta vào đây ăn đi, chỗ này nổi tiếng lắm đó. "

" Cũng được "

" Đây là quán của Trân vương gia thưa Điền chủ, chỗ này đồ ăn không ăn thử thì tiếc lắm "

" Còn có cả lẩu thái sao, cho ta gọi lẩu thái đi. "

Hai người họ gọi một phần lẩu thái nhỏ, dù nhỏ nhưng cậu cũng phải cảm thán rất nhiều. Hương vị gốc của lẩu thái là bắt nguồn từ hiện thực này thảo nào lại đậm đà và có phần còn ngon hơn. Điền Chính Quốc thật sự là nhớ những hương vị này quá đi mất.

" Đồ ăn của tôi sao lại bị mốc lên thế này! Có phải các ngươi muốn đầu độc ta không "

" Thưa ngài, đồ ăn của chúng tôi đã đảm bảo, không thể xảy ra việc mốc lên được, xin ngài đừng vu khống. "

" Đồ ăn lên mốc mà các ngươi bảo an toàn sao? Chờ tới khi tôi mời đại phu về trị bệnh mới là an toàn à? "

Điền Chính Quốc ngồi ăn thì nghe có tiếng cãi vã ở bàn bên, lướt qua một chút, cậu đã hiểu rõ rồi chỉ là để cậu xem thử, lão già kia còn chiêu trò gì hay ho.

" Đền cho tôi vạn lượng bạc đi, quán của Trân vương gia lại làm ăn bất chính như vậy"

" Lão gia, sao trên đồ ăn của ông lại có giấy thế kia? "

" Vị công tử trẻ, là ta muốn lót đồ ăn lên đó để ăn."

" Vậy ngài nhìn thử tờ giấy xem, có phải bị bông lên nhiều không? "

" Đúng, giấy có bị bông lên nhưng điều này nói lên điều gì? "

" Đồ ăn của ông bị mốc trắng nhưng khi mốc như vậy nó sẽ bị cứng và có mùi. Vậy mà đồ ăn của ông còn nóng hổi, thơm lừng, mốc trắng mà ông nhìn thấy chính là phần giấy mà ông lót bị dính lên "

" Đúng...đúng rồi, phải vậy ha, là do lão gia này già nên hoa mắt quá. "

" Vậy ông còn muốn bắt đền không? "

" Thôi.. giải quyết rồi thì thôi. "

Ông ta chưa ăn xong bữa đã chuồn chạy trước, mấy chiêu thức lừa gạc này có phải là quá lộ liễu rồi không?

" Tôi trả bạc trên bàn. Nguyệt Lam, chúng ta đi thôi. "

" Quán chúng tôi xin cảm ơn vị công tử "

Chính Quốc chỉ mỉm cười rồi rời đi, ra khỏi cửa thì có lướt qua một chàng trai tuấn tú. Chàng ta vậy mà nhìn cậu rồi ngơ ra đó, thật sự là quá kiều mĩ, đến khi bóng lưng khuất dần mới đi hẳn vào trong.

" Ta nghe cận vệ nói, đã ổn thoả hết chưa? "

" Thưa Trân vương gia đã ổn thoả hết mọi việc, là nhờ vị tiểu tử khi nãy giải vây. "

" Vậy sao, ta thật bất ngờ đó "

" Lần sau cậu ấy mà có đến phải chiêu mộ cho thật tốt vả lại hỏi tên vị tiểu tử ấy giúp ta."

" Tại hạ đã hiểu, thưa ngài. "
_______

Còn Trịnh Vương gia là chưa lên mặt, nhân tố bí ẩn hehe. Thấy hay cho t cái bình chọn nhaa ạ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net