chap6+7+8+ 9: số như con rệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

-''Kookie ~ Cậu đi đâu vậy ?~ Cho tớ theo với được không ? ~

Không cần quay đầu lại cô cũng biết cái giọng nói ' ngọt ngào ' đến nổi da gà này là của ai . Không hiểu sao bọn nam chủ kia lại chịu được cái giọng nói ngọt ngào , dễ thương (?) đến phát sợ kia của bà nữ chủ nữa , cô là cô không chịu được đâu nha ~
Quay đầu lại , cô nhìn thấy LEE NANCY đang chạy huỳnh huỵch huỳnh huỵch về phía mình , lòng khẽ thở dài : " Ai da , mới sáng sớm đã phải đụng mặt với cái đám nam , nữ chủ này rồi ! Thật đúng là xui xẻo mà ! Muốn được bình yên chẳng lẽ khó vậy sao ? " .

Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt cô thủy chung vẫn giữ nét lạnh lùng , bình tĩnh .

Nancy chạy tới khoác tay cô , miệng cười tươi 1 cách giả tạo , cất giọng nói ' ngọt ngào ' :

''Kookie ~ Cậu muốn đi lên lớp hả ? ~ Tớ và các anh ấy đi chung với cậu nha ~

Cô nhìn xuống cánh tay cô đang bị cô ta nắm chặt rồi thầm cười lạnh . Ra thế ! Cô ta cố tình nói như vậy chủ yếu là muốn cô nổi giận rồi ra tay đánh cô ta , sau đó cô ta sẽ nhập vai làm 1 ' Bạch Liên Hoa thánh mẫu ' khóc sướt mướt xin các nam chủ tha cho cô để các nam chủ càng yêu thương cô ta và ngày càng chán ghét cô hơn . Hừ ! Nếu là trước kia chắc chắn ' cô ' sẽ không ngần ngại lao vào đánh cô ta nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác . Cô - Jeon Jungkook đã chính thức xuyên qua đây rồi thì chắc chắn cô sẽ sống tốt hơn và tuyệt đối sẽ không để cho nam , nữ chủ có cơ hội làm hại đến mình .

Cô bình tĩnh gỡ tay cô ta ra rồi lạnh giọng nói :
_ Thật xin lỗi Lee tiểu thư , tôi không thích bị người khác đụng chạm nên mong cô hãy hiểu cho !

Vừa dứt lời , quả nhiên đúng như cô đã nghĩ . Hai mắt nữ chủ đã bắt đầu dâng lên 1 tầng hơi nước lóng lánh , rồi từng giọt , từng giọt cứ thế rơi xuống , miệng phát ra những âm thanh nức nở , đứt quãng :

''Kookie ... hức ... cậu làm sao vậy ? Tớ làm gì ... hức ... sai sao ? Cậu đừng giận ... hức ... tớ mà ... hức ...

Nói xong , bụm mặt khóc đến đáng thương . Nhưng gương mặt ẩn giấu đằng sau bàn tay thì lại xẹt qua tia ngoan độc cùng hả hê , khóe môi khẽ nhếch lên : "Jeon Jungkook ! Muốn đấu với tôi ? Cô thua chắc rồi ! "

Cô nhìn 1 màn trước mắt mà thầm cảm thán . Cái cô nữ chủ này không biết lấy nước mắt ở đâu ra mà hay thế ? Trông cô ta cứ như là cái ' vòi nước di động ' ấy , muốn có bao nhiêu nước thì ' xả ' ra bấy nhiêu . Chậc ! Sao cô ta không đi làm diễn viên luôn đi ? Kiểu này đoạt giải Oscar luôn chứ chẳng chơi . Thật uổng cho 1 tài năng của Nước nhà mà !
Trong lúc cô còn đang suy nghĩ thì bỗng có 1 tiếng quát to đầy giận dữ đồng thời cắt ngang dòng suy nghĩ của cô :

''JEON JUNGKOOK ! CÔ QUÁ ĐÁNG VỪA THÔI ,NANCY CÓ LÀM GÌ CÔ ĐÂU HẢ ? SAO CÔ LẠI LÀM EM ẤY KHÓC ? CÔ ĐÚNG LÀ LOẠI PHỤ NỮ TRƠ TRẼN MÀ ! CỨ TƯỞNG CÔ THAY ĐỔI , HOÁ RA VẪN Y NHƯ VẬY !

Cô giật mình , ngước mặt lên , Đây không phải là nam chủ Kim Namjoon ? Ha ! Cuối cùng cũng lên tiếng , định làm ' anh hùng cứu mỹ nhân ' à ? Cái tên nam chủ này cũng là 1 tên nguy hiểm , hắn ta là người , có chỉ số IQ cao , tính tình thì lạnh lùng , khó gần nhưng tất nhiên đối với nữ chủ thì là ngoại lệ . Trong nguyên tác , hắn chính là người ra lệnh cho mấy tên bẩn thỉu tới làm nhục ' cô ' khiến cho ' cô ' sau khi chết vẫn bị tiếng xấu muôn đời về sau .

Nghĩ tới đây , cô vừa hận vừa sợ người trước mắt này nhưng mà cô là ai chứ ? Cô là sát thủ hàng đầu thế giới đấy nhé , sao có thể lùi bước trước kẻ thù của mình được chứ .
Tự trấn tĩnh lại bản thân mình , cô ngước lên mặt đối mặt với anh rồi cất giọng nói trong trẻo lạnh lùng nhưng có phần giễu cợt :

''Kim thiếu ! Tôi nói này , hình như anh hiểu lầm chuyện gì đó rồi thì phải ! Tôi chỉ nói một câu rất bình thường và nhẹ nhàng thôi mà , cũng đâu có đánh chửi , quát tháo gì cô ta , là tự cô ta bù lu bù loa hết cả lên , chính mắt anh cũng trông thấy mà . Chẳng lẽ con mắt của anh có vấn đề nên mới không nhìn rõ ?''

_ Cô ... - Anh cứng họng . Phải ! Đúng là như thế , cô không làm gì Nancy cả , chỉ đơn giản là nói chuyện , nhưng anh thật không hiểu nổi , cô thay đổi rồi sao ? Ánh mắt mà cô nhìn anh không hề có sự si mê của lúc trước , giờ đây ánh mắt ấy cũng chỉ còn lại là sự lạnh nhạt không hơn không kém . Hơn nữa , cô cũng đã không còn gọi anh là Joonie nữa mà gọi là kim thiếu ' , cách gọi này nghe sao quá xa lạ , anh vẫn chưa thích ứng được . Anh bị làm sao thế này ? Tại sao anh lại cảm thấy mất mát khi cô trở nên lạnh nhạt với anh chứ ? Đáng lẽ ra anh nên vui mừng mới đúng nhưng tại sao lại ... Anh rối rắm suy nghĩ .

Trong lúc bầu không khí ngày càng trở nên quái dị thì bỗng có 1 giọng nói đầy kiêu ngạo cùng khinh thường vang lên :

''Jeon Jungkook Cô lại tính chơi trò gì nữa đây ? Bây giờ cô định chơi trò ' lạt mềm buộc chặt ' à ? Cô nằm mơ đi nhé vì tôi sẽ không bao giờ để mắt tới người như cô đâu .

A ! Cái giọng nói đầy kiêu ngạo đến đáng đánh đòn này không phải là nam chủ Kim Taehyung thì còn ai vào đây . Cô liếc nhìn về phía người con trai tuấn mỹ nhưng không kém phần kiêu ngạo đang từ từ đi đến . Trong dàn hậu cung của nữ chủ , cái tên này là nam chủ duy nhất cô cảm thấy không ưa nổi , biết vì sao không ? Thứ nhất , bởi vì tên này quá mức kiêu ngạo . Thứ hai , hắn cũng góp phần trong cái chết của ' cô ' .Mà cũng chính vì bản tính cuồng ngạo đó của hắn nên nữ chủ phải mất 1 thời gian dài mới lôi được hắn về hậu cung của mình , đủ để biết tên này cũng ' không phải dạng vừa đâu ' .

Nhớ lại lời hắn vừa nói , khóe miệng cô giật giật . Trời ạ ! Chẳng lẽ mấy tên nam chủ này ngoài bị bệnh ' não tàn ' ra còn bị mắc bệnh tự luyến nữa hả trời ? Mấy người này nghĩ mình là cái rốn của vũ trụ chắc ? Thật hết nói nổi mà !
Nghĩ vậy , cô bỗng mỉm cười tao nhã , nhưng lời nói ra thì lại không ' tao nhã ' tí nào :

''Kim Taehyung thiếu à , anh nghĩ nhiều quá rồi đấy ! Anh yên tâm đi , cho dù trên Trái Đất này đàn ông chỉ có 1 mình anh thì tôi cũng sẽ không chọn anh đâu , hơn nữa thời đại nào rồi mà còn chơi trò ' lạt mềm buộc chặt ' , trò đó giờ xưa rồi chẳng ai chơi nữa đâu . Chỉ có những kẻ lạc hậu , đầu óc thuộc về thập niên của những thế kỉ trước mới nghĩ ra được như vậy .

_ Cô ... -Taehyung hoàn toàn cứng họng . Cô nói như vậy khác nào là đang mắng anh là 1 tên lạc hậu ' hai lúa ' từ dưới quê mới lên ? Trời ơi ! Thật tức chết anh mà !

Trong khi anh đang định phát tác thì cô đã kịp thời chặn họng anh trước :
_ Được rồi ! Không cãi lộn với mấy người nữa , tôi về lớp trước đây ! Chào , không hẹn gặp lại !
Nói rồi cô xoay người rời đi , không thèm nhìn sắc mặt của mấy người kia như thế nào .

Nancy nhìn theo bóng cô đi , ánh mắt lóe lên tia oán hận cùng ngoan độc rồi nhanh chóng trở lại bình thường nhưng đáng tiếc là nó đã lọt vào mắt của những người nào đó.

Min Suga vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy ánh mắt đó của cô ta , anh từ trước tới giờ luôn nghĩ rằng cô ta là 1 người con gái thiện lương , tốt bụng nhưng cái ánh mắt vừa nãy không thể nào nhìn nhầm được và hơn nữa cái ánh mắt đó còn hướng về phía cô . Anh thực sự cảm thấy rất thất vọng về cô ta , cho dù anh không yêu cô ta nhưng trong lòng cũng cảm thấy tức giận vì bị lừa dối và cũng vì cô ta mà anh đã biết bao nhiêu lần hiểu lầm cô , tổn thương cô . Giờ đây anh cảm thấy rất hối hận , lần đầu tiên trong đời anh mới nhận ra 1 điều là : anh ngu quá !=))

'' Kookie à ! Bây giờ anh quay đầu lại có muộn không em ? Em tha thứ cho anh có được không ? "

Kim Soekjin nhìn thấy cũng không phản ứng gì nhiều , dù sao thì anh cũng đã sớm biết được bộ mặt thật của cô ta rồi và hơn thế nữa là anh cũng không có tình cảm gì với cô ta cả , cùng lắm chỉ là có hứng thú với tính cách của cô ta thôi . Còn bây giờ thì anh chỉ có hứng thú với 1 người thôi .

Park Jimin thì khỏi nói rồi bởi anh cũng đâu có ngu , anh tuy đào hoa nhưng cũng rất biết nhìn người nha , anh cũng không hề yêu Nancy nên không quan tâm . Điều anh quan tâm bây giờ là vật nhỏ kia , xem ra anh phải tìm cách tiếp cận vật nhỏ dễ thương kia rồi ~

Còn về Jung J-hope thì chỉ hơi nhíu mày 1 tí rồi giãn ra , ngay từ đầu thì anh cũng có thích cô ta , thích vì tính cách thiện lương , yếu đuối của cô ta nhưng chưa tới mức ' yêu đến chết đi sống lại ' vì cô ta . Cho tới tận hôm nay khi nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta thì anh thầm cảm thấy may mắn , may mắn vì anh vẫn chưa yêu cô ta nếu không anh sẽ hối hận . Vừa nãy khi thấy cô hành xử như thế thì anh nhận ra rằng cô đã thay đổi thật rồi , khi thấy cô làm cho 2 tên kia bị cứng họng thì anh bỗng cảm thấy buồn cười và cũng cảm thấy cô nàng này thật thú vị . Trong lòng anh âm thầm đưa ra 1 quyết định .

Về phía 2 tên kia thì do mải nhìn theo cô nên không biết chuyện đang xảy ra .
Còn cô thì vẫn đang tung tăng , hồn nhiên đi tìm lớp mà không hề hay biết rằng mình bị 1 vài con sói nào đó nhìn trúng.

Hiện tại Jungkook đang trên đường đi tìm lớp học của cô . Nguyên chủ này mới chỉ 17 tuổi , hiện đang học lớp 11A1 nên giờ cô phải ' còng lưng ' ra để đi tìm . Nhưng ngặt 1 nỗi là ngôi trường này quá rộng lớn nên việc tìm kiếm có chút khó khăn . CMN ! Trường học gì mà rộng dữ vậy ? Đi hoài , đi mãi mà chẳng thấy lớp học đâu , cô bây giờ chỉ cảm thấy đôi chân mình như sắp ' đứt lìa ' ra rồi vậy . Và cô cũng phải công nhận 1 điều là người xây dựng ra ngôi trường này có ' tâm ' ghê vậy đó ! Xây rộng lớn như vậy để làm gì chứ ? Chỉ tổ hành hạ đến đôi chân thôi !

Haizz , thôi không nghĩ nhiều nữa ! Bây giờ điều quan trọng nhất là cô phải tìm cho ra cái lớp học ' thân yêu ' của cô đang ở đâu trước cái đã rồi tính tiếp . Nghĩ xong , cô lại tiếp tục chuyến hành trình tìm kiếm của mình .
Đi được khoảng chừng vài phút sau , cô dần dần mất hết kiên nhẫn . Trời ạ ! Rốt cuộc cái lớp học chết tiệt ấy đang ở đâu vậy hả ? Lòng vòng nãy giờ cũng chẳng thấy , cô sắp không chịu nổi nữa rồi ! Cô âm thầm gào thét trong lòng .
Dường như ông trời cũng hiểu thấu tiếng lòng của cô thì phải nên ngay lập tức phái xuống 1 vị cứu tinh đến để cứu rỗi đôi chân đáng thương của cô .
Trong lúc cô đang dần cảm thấy tuyệt vọng thì bỗng từ sau lưng vang lên 1 giọng nói trầm ấm :
_ Em bị lạc đường sao ?
Cô giật mình , có người đứng sau lưng cô nãy giờ sao ? Là ai mà có giọng nói dễ nghe như vậy ? Mang theo nghi hoặc , cô từ từ quay đầu lại để nhìn xem chủ nhân của giọng nói ấy là ai .
Trước mặt cô bây giờ là 1 chàng trai rất tuấn mỹ . Ai da , đi đâu cũng thấy mỹ nam , đúng là thế giới ngôn tình cẩu huyết mà ! Để xem nào ,hảo cho 1 mỹ nam ấm áp ! Cô thầm đánh giá người trước mặt rồi cảm thán . Rồi cô nhìn xuống bảng tên của anh ta , ừm tên là Kim Seokjin tên đẹp mà người cũng đẹp nữa .

À mà khoan đã , cô bỗng cảm thấy có cái gì đó không đúng , Kim Seokjin sao ? Hình như là ... Bỗng nhiên mắt cô trợn to lên nhìn người trước mặt . Ê này , đây không phải là nam chính sao?Trời ạ ! Hôm nay là ngày gì vậy ? Chẳng lẽ số phận của nữ phụ cô đây được định là đi tới đâu cũng phải đụng mặt nam , nữ chủ tới đó hay sao chứ ? Cô thầm khóc ròng trong lòng .

Lại đưa mắt nhìn tên nam chủ trước mắt này , tên này là 1 người cũng khá nguy hiểm , thuộc dạng người ngoài nóng trong lạnh . Tuy bề ngoài lúc nào cũng ôn nhu , dịu dàng nhưng thực chất hắn ta là 1 con người lạnh lùng , tàn nhẫn đến đáng sợ . Là Hội trưởng hội học sinh xuất sắc và là niềm tự hào của trường , rất nhiều cô gái chết mê chết mệt vì vẻ ngoài ôn nhu , ấm áp của hắn ta . Trong nguyên tác , hắn chính là kẻ cho ' cô ' uống loại xuân dược cực mạnh hòng để biến ' cô ' thành người phụ nữ dâm đãng nhất trong mắt mọi người . Nghĩ đến đây cô thầm hừ lạnh . Hừ ! Ôn nhu , ấm áp cái gì chứ ? Toàn là giả dối ! Cũng may là cô đọc nguyên tác mới biết được , nếu không chắc chắn cô cũng bị lừa rồi .
Trong lúc cô còn đang đắm chìm trong suy nghĩ thì anh ở phía đối diện cũng đang thầm đánh giá cô .Lúc trước từng có 1 đoạn thời gian cô luôn bám theo anh và mấy người kia không rời khiến cho anh cảm thấy hơi chán ghét cô và cũng từ đó anh luôn tạo ra 1 khoảng cách với cô cho tới khi cô bị tai nạn té cầu thang thì dường như mọi chuyện đã thay đổi . Cô dường như đã biến thành 1 người khác khiến cho anh cảm thấy tò mò là vì sao cô lại đột ngột thay đổi ? Chẳng lẽ là vì bị té cầu thang hay sao ?

Đưa mắt về phía cô thì thấy hồn cô hình như đã đi chu du nơi nào rồi , anh đành bất đắc dĩ lên tiếng kéo hồn cô trở về :

''Jeon Jungkook''

_ Hả ? Hả ? Gì ? Anh nói gì ? - Cô lúc này mới giật mình hoàn hồn lại , lơ ngơ hỏi lại anh .
Anh nhìn bộ dáng ngơ ngác của cô thì bỗng phì cười . Đáng yêu thật !
Cô nhìn thấy anh bỗng nhiên cười rộ lên thì cảm thấy khó hiểu . Tên này bị cái gì vậy nhỉ ? Có cái gì đáng cười sao ? Nghĩ vậy , cô thắc mắc hỏi :
_ Anh cười cái gì vậy ?
_ À không ! Không có gì đâu ! - Nhận thấy cô đang nhìn mình khó hiểu , anh đành mỉm cười phủ nhận .
Cô thấy anh nói như vậy cũng thôi không thắc mắc nữa . Bỗng cô sực nhớ ra 1 chuyện đó là cô phải đi tìm lớp học chứ đâu có rảnh rỗi mà đứng đây nói nhảm với tên này chứ . Nghĩ vậy , cô xoay người chuẩn bị rời đi thì từ phía sau vang lên 1 giọng nói :
_ Chờ đã ! Em có biết đường đi tới lớp hay không ?
Nghe vậy , cô xoay người lại nhìn anh nghi hoặc nói :
_ Anh sẽ dẫn tôi đi sao ?
Anh gật đầu , nói :
_ Ừ ! Tôi sẽ dẫn em đi .
Tuy trong lòng có hơi nghi hoặc nhưng cô vẫn nói lời cảm ơn anh . Haizz , dù sao thì người ta cũng tốt bụng dẫn cô đi tìm lớp mà , dù có không muốn tiếp xúc với nam chủ cỡ nào đi nữa nhưng cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi .
Và thế là cô lại tiếp tục cuộc hành trình đi tìm lớp học nhưng chỉ khác ở chỗ là lần này có thêm 1 người nữa .
-------------ta là đường phân cách tuyến---------------------------
Trên hành lang dài đằng đẵng , có 2 bóng người 1 nam 1 nữ cùng nhau bước đi . Nam đi trước , nữ đi sau , cả 2 đều im lặng không nói gì nhưng bầu không khí giữa 2 người lại cực kì hài hòa đến lạ . Vâng ! Hai người này không ai khác chính là nữ phụ Joen Jungkook và nam chính Kim Seokjin sao?

Hai người cứ đi mãi , đi mãi và cuối cùng cũng đã tìm được lớp học của cô nhưng giữa đường có 1 sự cố nho nhỏ xảy ra . Do nãy giờ cô cứ mải mê suy nghĩ nên không để ý anh đã dừng lại từ lúc nào . Cứ thế cô cứ cắm đầu cắm cổ đi thẳng về phía trước nên không kịp phanh lại và thế là ...
Binh !
Vâng ! Và kết quả là chiếc mũi nhỏ xinh của cô đã ' thân mật ' va chạm với tấm lưng vững chắc của anh 1 cách ' nhẹ nhàng ' !
_ Ui da ! Đau quá đi ! - Cô ôm lấy chiếc mũi đáng thương , miệng khẽ rên .
Anh nghe thấy tiếng cô kêu lên bèn quay người lại nhìn thì thấy cô 1 tay đang ôm lấy chiếc mũi trông rất đau đớn . Anh thấy cô như thế bèn mở miệng hỏi thăm cô :
_ Em làm sao vậy ? Có sao không ?
Cô nghe vậy thì ngẩng đầu lên trừng cái tên thủ phạm vừa gây ra ' tội lớn ' giờ lại còn trưng ra cái bộ mặt ngây thơ vô (số) tội đó hỏi cô có sao không . Đúng là đồ đáng ghét mà !
Cô bực mình đáp lại anh :
_ Tôi có sao đấy ! Sao bay đầy đầu luôn rồi đây này !
Anh nghe cô nói vậy thì nhìn cô thêm 1 lần nữa , thấy bộ dạng của cô thì anh cũng lờ mờ đoán được chuyện gì vừa mới xảy ra rồi . Lúc này , 1 tay cô ôm lấy chiếc mũi , mắt đẹp nhìn trừng anh , gương mặt xinh đẹp nhăn nhó lại thành 1 đoàn trông rất buồn cười . Anh nhìn thấy cô như vậy , không kìm chế được lại bật cười .
Cô thấy anh đột nhiên bật cười thì cho là anh đang cười nhạo mình nên càng bực mình hơn . Tên khốn này ! Làm cho cô thành ra như vậy rồi mà hắn ta còn cười được ? Tức chết cô rồi !
_ Anh còn cười được hả ? Sao đang đi mà đột ngột dừng lại làm gì ? - Cô nghiến răng nghiến lợi hỏi anh .
Thấy cô thực sự tức giận rồi nên anh cũng không cười nữa nhưng khóe miệng không khống chế được lại giương lên , ánh mắt khi nhìn cô có chứa tia sủng nịch đến chính anh cũng không hề hay biết .
Nghe câu hỏi của cô , anh chỉ thản nhiên trả lời :

_ Đến nơi rồi !
Cô nghe vậy thì khó hiểu nhìn anh . Nơi ? Nơi đâu ?
Rồi cô nhìn lên . Đập vào mắt cô là cái bảng to đùng ghi là : " Lớp 11A1 " . À thì ra là tới lớp cô rồi , cô cũng nên cảm ơn hắn ta chứ nhỉ ? Nhưng mà nghĩ lại chuyện lúc nãy , cơn giận của cô lại sôi bùng lên . Hừ ! Mặc kệ hắn ta , hắn ta gây ra chuyện đó còn chưa xin lỗi cô đâu vậy thì mắc gì cô phải cảm ơn hắn ! Coi như huề đi !
Nghĩ rồi cô xoay người bước vào lớp mà không thèm nhìn mặt anh lấy 1 lần .

Anh thấy cô bày tỏ thái độ như vậy đối với mình cũng không hề tức giận mà ngược lại còn mỉm cuời vì anh biết lí do vì sao cô lại như vậy .

---Trong lớp học---
Trong lớp học bây giờ vô cùng ồn ào , rối loạn , mà nói thẳng ra thì nơi đây không khác gì ' cuộc họp chợ ' cả . Nữ thì tô son đánh phấn , ngồi bà tám trên trời dưới đất ,... Nam thì chơi đánh bài , chơi game trên điện thoại ,... Nói chung là 1 đống hỗn độn . Cô thì thở dài ngao ngán trước cảnh tượng này , không thể ngờ được cái lớp chứa toàn là nhân tài này lại là như thế này đây .
Mọi hoạt động vẫn cứ diễn ra như thường ngày cho tới khi cô bước vào ...
Im lặng .
Một mảnh im lặng .
Cả lớp dường như muốn nín thở khi nhìn thấy người bước vào .
" Thật là xinh đẹp ! "
Đây là ý nghĩ chung của tất cả mọi người .
Còn cô thì chẳng quan tâm mọi người đang nhìn mình mà dựa theo trí nhớ tìm chỗ ngồi của nguyên chủ .
A ! Đây rồi !
Chỗ ngồi của nguyên chủ từ bàn thứ 2 từ dưới đếm lên , gần ngay cửa sổ . Chỗ ngồi này , cô thích !
Mọi người khi nhìn thấy cô ngồi ngay chỗ đó thì hết hồn . Này ! Chỗ ngồi đó không phải là của ' Nữ hoàng lẳng lơ 'Jeon Jungkook sao?

Sao cô gái xinh đẹp này lại ngồi chỗ đó ? Không lẽ cô gái đó chính là ... Không ! Không thể nào đâu !

Một bạn nam trong lớp vì không nhịn nổi sự tò mò nên lấy hết can đảm hỏi cô :
_ À ... ừm ... bạn ơi ! Sao bạn lại ngồi chỗ đó vậy ?
Cô nghe vậy thì thản nhiên trả lời :
_ Chỗ của tôi , chẳng lẽ tôi không được ngồi ?
Cậu bạn đó nghe cô nói vậy thì mắt chữ A mồm chữ O nhìn cô , không chỉ riêng cậu ta mà những người trong lớp đều phản ứng y chang như vậy AOA
Thấy họ phản ứng như vậy , cô cũng không nói gì . Dù sao thì danh tiếng của cô ở cái trường này cũng chẳng còn gì nữa rồi . Haizz , thật đáng buồn mà ~
Không khí trầm lặng vẫn cứ tiếp tục diễn ra cho tới khi giáo viên bước vào thì mọi người mới tản ra và về chỗ ngồi của mình .
Trong suốt các buổi học hôm nay , cô đều chăm chú lắng nghe giáo viên giảng bài khiến cho tất cả mọi người sửng sốt , họ đồng loạt nghĩ :
" Hôm nay trời có bão hả ta ? Hay là ngày tận thế tới rồi ? "
Còn người nào đó vẫn cứ vô tư mà không hề hay biết rằng việc làm của mình có sức ảnh hưởng lớn đến như thế nào .
***
Hiện tại cô đang ngồi trên xe để chú Lương chở về nhà . Ngày hôm nay quả thật là 1 ngày mệt mỏi đối với cô , hết đụng độ với nam , nữ chủ rồi kế tiếp lại gặp bọn não cá vàng ở lớp sao? may thay không có mụ nữ chính cùng lớp nếu không chắc cô đào hố chết rồi!!

Thôi , không nghĩ về bọn họ nữa ! Càng nghĩ càng phiền lòng , bây giờ cô phải tươi tỉnh lên , cô không thể để ba mẹ cô thấy bộ dạng tiều tụy này của cô được , họ sẽ rất lo lắng cho cô .

Nhất là umma đảm bảo sẽ bắt đi lên bệnh viện khám cho coi!! bệnh viện vừa có mùi sát trùng không những vậy lỡ mà mik bị j thì mẹ cô sẽ cho cô 1 vé bệnh viện thẳng tiến ! cô thực sự chả muốn ở lại nơi có 4 bức tường trắng đó đâu.

Ôi mới nghĩ tới đó thôi là cô cảm thấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net