Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ tuần sau Ja chỉ viết vào thứ 2-4-6-chủ nhật như đã thông báo thôi nha~~ Mọi người nhớ đừng quăng bơ tội Ja ạ!

======================================================

======================================================


Cậu đánh một giấc đến tối thì không tài nào ngủ được vì bụng cứ réo rắt vì đói. Liền xuống phòng ăn tìm chút gì bỏ bụng. Các anh chắc đã ăn tối hết cả rồi nhỉ? Giờ này cũng đã hơn tám giờ rồi còn gì. Cậu thầm nghĩ.


Xuống bếp, chỉ còn một mình Jin. Cậu thấy anh đang ngồi lặng lẽ đọc sách. Dường như vì mãi chăm chú mà anh không nhìn thấy cậu. Cậu mải mê ngắm anh một lúc, càng nhìn càng bị cuốn vào cái vẻ đẹp câu dẫn kia. Sống mũi cao thanh tú, khuôn mặt đẹp tựa thần cùng thân hình đang lấp ló trước chiếc áo sơ mi trắng mỏng khiến cậu dường như bị mê hoặc, không tự chủ nổi mình. Nhìn anh khi đọc sách thật thư sinh khiến cậu hơi ngượng, mặt có chút ửng hồng.


Bốp! Cậu tự vả vào mặt mình một cái. Phải tỉnh táo lại đi Jungkook, cậu vẫn đang giận các anh cơ mà. Không thể để các anh xem thường cậu mãi được, cậu vẫn có giá trị riêng của cậu chứ! Lúc sáng chính các anh vì con mèo nhỏ mà không thèm đoái hoài đến cậu, cậu không thể nào cho qua. Thế là, quyết định đi thẳng về phía tủ lạnh không thèm liếc anh lấy một cái. Jin giật mình vì có tiếng bước chân và tiếng động vang lên. Quay lại nhìn thấy Jungkook đang mở tủ lạnh thì nở một nụ cười tươi, ân cần hỏi:

- Đói rồi phải không? Để anh làm đồ ăn cho nhé?

- ......- Im lặng.

- Nào! Em muốn ăn gì hả nhóc con?- Thấy cậu không trả lời, Jin biết cậu vẫn còn giận nên tìm cách làm hòa.

-......- Lại im lặng.


Jungkook quyết tâm rồi. Lần này đừng hòng cậu tha cho. Cậu cứ im lặng mãi thế thì các anh cũng chỉ biết bó tay. Đang theo đuổi những suy nghĩ trong đầu thì...

"Ọt ọt~~".....

Bụng cậu lại reo lên khiến anh không khỏi bật cười, còn cậu thì ngượng chín mặt.

- Rõ là em đói rồi mà. Để anh làm cơm cho ăn nhé!- Jin cười ôn nhu, còn hôn lên má cậu một cái.


 Cậu thấy anh dỗ mình thì cũng ngoan ngoãn ngồi đợi anh làm thức ăn, tuy nhiên miệng vẫn không thèm nói tiếng nào. Vì cậu vẫn còn giận. Hơn nữa trong cậu lúc này đang đấu tranh nội tâm kịch liệt (Ja: làm lố xíu hoi =))): Xem ra cái tên này cũng biết điều một chút, hay là tha cho anh ấy vậy? Nhưng mà không được! Bây giờ anh ấy chỉ dỗ ngọt mình thế thôi, chưa biết chừng sau này anh ấy còn mang cả đống mèo về nuôi ấy chứ! Không thể tha được! Nhất quyết không được! (Ja: Con má cứng quá. Cố lên con =))) 


Về phần Jin, anh quả thật nấu ăn rất giỏi. Anh bắc bếp và lấy chảo, một tay đánh trứng một tay làm nóng chảo điêu luyện vô cùng. Rồi anh rửa sạch và xắt nhỏ rau củ cho cậu dễ nuốt. Sau đó anh cho tất cả vào chảo chiên lên. Anh chiên rất khéo, mùi hương thơm phưng phức bốc ra làm ý định "bơ" anh của cậu tất nhiên bất thành (Ja: Yếu đuối quá con trai =))). Cậu dường như quá sốt ruột không thể đợi được, cứ chốc chốc lại hối khiến anh làm toát cả mồ hôi.


Cuối cùng Jin cũng nấu xong. Anh đặt đĩa cơm chiên thơm phức xuống trước mặt cậu. Vừa thấy anh đặt đĩa cơm xuống, cậu như chú mèo con bị bỏ đói nay được người tốt cứu mạng liền ăn lấy ăn để, khuôn mặt còn ánh lên niềm vui và hạnh phúc làm anh cũng vui lây. 

- Ngon không?- Anh xoa đầu cậu hỏi.

- Ưm...ưm...- Cậu gật gật đầu tỏ ý bảo anh nấu ngon lắm. Cậu không thể trả lời anh được vì trong miệng cậu giờ đây vẫn còn đầy thức ăn kia mà.


Trong lúc cậu ăn, anh còn tranh thủ làm cho cậu một vài món tráng miệng. Anh gọt dưa và cho dâu tây ra đĩa sứ trắng tinh, rải thêm chút đường và trang trí đẹp mắt. Còn rán thêm vài cái pancake từ bột còn dư lại hôm trước, vì bánh là món ăn ưa thích của cậu mà (Ja: Bánh nào em nó cũng ăn được hết đó mấy đứa=))). Xếp chồng các lớp bánh lên đĩa sứ, anh còn phủ lên lớp trên cùng một ít kem tươi và vài quả dâu tằm chín mọng nom thật ngon mắt.


Còn cậu, sau khi xử lý phần ăn của mình thì ngoan ngoãn ngồi đợi anh rán bánh. Ngồi ngắm anh làm mà cậu bị cuốn hút theo. Anh quả thật là một người đàn ông rất tuyệt vời, đặc biệt là trong khoản bếp núc.


- Cô nào lấy anh chắc sau này sướng lắm đấy!- Cậu trêu anh, cười híp mắt- Vì anh nấu ăn giỏi thế cơ mà.

- Không được nói như vậy- Chìa đĩa bánh và trái cây trước mặt cậu, anh nghiêm giọng. Lông mày nhíu lại dường như khó chịu vì câu nói cậu vừa trêu, anh có phần hơi giận- Anh chỉ yêu một mình em thôi. Trong trái tim anh chỉ có mỗi mình em, không một ai khác có thể xâm phạm được. Em có thể không tin cũng được. Nhưng tuyệt đối không được nói mấy lời như vậy.


Jungkook dường như hiểu ra anh đang giận mình, liền phụng phịu năn nỉ anh:

- Đừng giận mà.... Em xin lỗi. Sau này em không đùa như vậy nữa....- Thấy mặt anh vẫn chưa giãn ra, cậu đưa hai tay xoa xoa má anh nài nỉ- Đừng giận nữa mà....


Thấy bộ dạng như sắp khóc đến nơi của cậu, anh đành nắm hai bàn tay nhỏ nhắn đang xoa mặt mình, dịu giọng:

- Ngoan, anh không giận nữa. Nhưng vẫn phải phạt em đấy mèo con. Phạt em tối nay ngủ với anh nhé?- Jin cười, nụ cười thật đẹp.

- Vâng ạ- Cậu ngoan ngoãn đồng ý.


Tiếp tục ăn bánh và trái cây, gương mặt cậu ánh lên niềm hạnh phúc vô vàn. Trên khóe miệng cậu còn dính một ít đường sót lại của dâu tây, anh thấy vậy liền mỉm cười đầy gian tà:

- Miệng em dính đường kìa. Để anh lau cho nhé?


Nói xong, không đợi cậu trả lời, anh giữ chặt hai tay cậu rồi đưa lưỡi mình liếm khóe môi cậu đầy thích thú. Ngọt thật. Anh nghĩ thầm.  Còn cậu thì xấu hổ đỏ bừng mặt cứ đơ ra không thể phản ứng gì. Nhân cơ hội đó anh dẫn vào cậu một nụ hôn sâu. Anh liếm mút cánh môi anh đào của cậu, nhay nhay khiến nó sưng tấy cả lên. Còn tham lam cắn vào môi dưới đến muốn bật máu, làm cậu khẽ nhăn mặt vì đau. Rồi anh đưa lưỡi mình vào khoang miệng cậu. Dùng lưỡi anh tách hai hàm răng cậu ra, anh rà sát khắp miệng cậu. Cái lưỡi phấn nộn làm anh muốn phát điên lên. Nhanh chóng vồ lấy lưỡi cậu mà liếm mút đầy thỏa mãn. Cậu cũng quen dần rồi nên cũng hòa theo anh, nhắm mắt mà hưởng thụ. Hai con người cùng nhau hòa làm một, căn bếp yên lặng chốc chốc lại vang lên những âm thanh đầy ám mụi. Đến khi cậu không còn đủ sức và không khí để thở nữa anh mới luyến tiếc buông cậu ra.


Sau khi "ăn no", cậu ngủ thiếp đi trong lòng anh. Anh bế cục bông gòn nhỏ trên tay đi về phòng mình, trên môi nở một nụ cười gian xảo. Thôi rồi, không biết anh lại định làm gì cậu đây....


======================================================

======================================================

Phù~~ Cuối cùng cũng xong *thở phào nhẹ nhõm* Chap này Ja viết dở nhỉ? Thông báo trước là chap sau sẽ có H nha ạ! Lần đầu nên viết chưa hay lắm đâu. Mong mọi người ủng hộ!!!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#allkookie