Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Tránh...Mọi người tránh đường đi!"

Himuro ôm lấy Kuroko vẫn đang hôn mê trong lòng, mất bình tĩnh hô lớn giải tán đám đông, một mạch chạy thẳng vào trong lều lớn vừa dựng bên kia, bỏ mặc mọi người xung quanh vẫn nghệch ra chẳng hiểu gì sất

Theo sau là Kasamatsu vừa xuất hiện cũng hớt hải lao thẳng vào lều, chỉ có mấy đứa nhỏ mồ hôi nhễ nhại ở ngoài không dám vào, vừa cúi người thở dốc vừa thấp thỏm lo lắng

"Này...Vừa rồi có chuyện gì?"_ những thành viên khác phút này mới hồn về với xác, hướng mấy thiếu niên kia hỏi

" Có người bị sét đánh trúng...Hình như là người quen của senpai"_ một thiếu niên lau mồ hôi trên trán trả lời

"Nghiêm trọng vậy sao!?"

"Mong là không xảy ra chuyện gì"

"Eee thịt cháy rồi kìa"

"Mấy tên này giải tán hết coii, đi làm chuyện của mình đi"

.....

Cả đội vốn đã ồn ào nay vì thế lại càng nháo hơn, có tên muốn lén vào trong xem xét, vừa chui đầu vào lều đã bị đội trưởng Kasamatsu mặt mày hung tợn bước ra dọa sợ, lập tức ngoan ngoãn chờ đợi

Bàn tán được một lúc, bỗng một người hồ nghi mở miệng

"Nhưng mà màu tóc người nọ có điểm quen"_ cậu thanh niên cố lục lại mớ ký ức vào khoảng thời gian trước

" Senpai cũng biết người đó sao?"

" Hm...anh cũng không chắc, tầm 3 năm trước lúc luyện tập đấu giải, có một người là bạn của Kagami-senpai, màu tóc hệt như vậy, thường qua đội mình tập bóng"_ hồi tưởng về lúc mình còn là tân binh, chỉ có thể nhìn xa xa nhưng vẫn nhớ rất rõ hình dáng mỹ thiếu niên ngày ấy động lòng đến cỡ nào, người ta chỉ nhặt giúp mình chai nước thôi mặt đã đỏ như quả gất rồi

"Ý cậu là Kuroko-san!? Không thể nào, anh ấy chẳng phải đã..."

SOẠT

"Các...các cậu vừa nói gì!?"_ Kagami cùng Mayuzumi ban nãy ra ngoài mua đồ uống, chở về đã thấy có điểm bất thường, vừa định tiến tới hỏi chuyện liền nghe được lời nói phát ra, cả kinh đến đánh rớt túi đồ vừa mua...

___________________

Bên trong lều.....

Himuro cẩn thận đặt Kuroko xuống nệm, áp trán mình lên trán cậu đo nhiệt độ, có vẻ không bị sốt, mới bắt đầu cởi từng lớp trang phục đã lấm lem tro đen bỏ ra, mọi động tác đều làm đến nhanh gọn nhưng vô cùng cẩn trọng, sợ làm cậu khó chịu, cởi đến lớp thứ hai mới phát hiện vết thương đã động máu khô dưới cổ, sau khi sơ cứu khử trùng, lúc này nơi đó hiện lên rõ ràng hình xăm mắt mèo nhỏ màu hổ phách

"Cái này..."_ anh ngạc nhiên lên tiếng, mắt vẫn nhìn chăm chăm hình xăm, dường như cảm giác được luồng khí bức bối tỏa ra

"Chắc có chuyện gì đó, trước hết băng bó lại đã"_ Kasamatsu mang vào một thùng nước, liếc nhìn dấu vết một chút, có chút thắc mắc nhưng rất nhanh gạt qua, ngồi bên nệm chậm rãi lau sạch mấy vết bẩn trên người cậu

Sau khi hoàn tất xong xuôi mọi thứ, hai người ngồi một bên ngắm nhìn khuôn mặt đã tái nhợt đến đau lòng, chân mày cũng không an phận mà nhíu chặt lại, hai bên thái dương không ngừng thoát ra vài giọt mồ hôi

Himuro xót đến nóng ruột, không biết khi nào cậu mới tỉnh lại, từ giây phút anh ôm cậu trong vòng tay, thay vì vui mừng anh lại thấy sợ nhiều hơn, sợ rằng mọi thứ chỉ là thoáng qua, sợ một ngày nào đó cậu sẽ lại biến mất, càng sợ hơn chính là nhìn thấy cậu xuất hiện trong bộ dạng tiều tụy như vậy...Nghĩ đến đây bàn tay to lớn của anh lại run lên, bất giác chạm lên đôi gò má trắng nõn kia như muốn xác nhận độ ấm chân thật, Kuroko đã thực sự trở về

Trong đầu hiện lên vô số câu hỏi, suốt thời gian qua cậu đã đi đâu, ở đâu, làm gì ?Có sống tốt hay không? Tại sao lại bị thương?...Mọi thứ trong phút chốc cứ chạy mãi trong đầu mà chẳng có lời đáp, nhưng hiện tại chỉ mong cậu tỉnh lại là được

Kasamatsu chung quy vẫn không rời mắt khỏi thiếu niên, bàn tay mềm nhẹ chỉnh lại vài sợi tóc lam mềm bám vào hai bên má, đã dài hơn trước nhiều rồi, tâm trạng anh hiện tại cũng không khác Himuro là mấy, vui mừng đau xót lo sợ hỗn loạn, chuyện này đến quá bất ngờ, hệt như ngày đó 3 năm trước, vẫn là đột ngột cho người một nhát dao chí mạng, đau âm ỉ suốt mấy năm nay...

"Senpai, đã xảy ra chuyện gì !? Kuro cậu ấy...."

Được một lúc, hai người định ra ngoài trấn an mọi người, chưa kịp xoay bước Kagami đã hất tung màn chắn xông vào, tiếng đi trước người đi sau, gấp đến gào to, nối đuôi là Mayuzumi an tĩnh hơn nhưng vẻ mặt cũng không mấy thả lỏng

Nhìn hai người như vậy, chắc đã đoán được ít nhiều rồi, Kasamatsu thở dài một tiếng, vỗ vai Kagami một cái rồi lách ra ngoài

Himuro cũng nhìn hai người gật đầu, trầm giọng không đoán biết tâm tình

"Kuroko đã về"

Nghe xong ba chữ này, trong đầu như 'oanh' lên một cái, đứng hình giây lát, một hai ba tích tắt không thấy bóng dáng đâu mà bay thẳng vào bên trong xem xét, đến khi thấy dáng người gầy nhỏ nằm yên ổn trên nệm vải, lòng ngực dưới lớp chăn phập phồng đều đặn, hai người mới bình tĩnh đôi chút, nén lấy xúc động nhìn một hồi, Mayuzumi mới quay sang hỏi Himuro

"Em ấy bị thương? Mọi chuyện rốt cuộc là như nào?"

"Bình tĩnh đã, ngồi xuống trước rồi nói"

Sau khi tường thuật lại tất cả sự việc, Kasamatsu cũng trở lại lều, tất cả mới đồng thời bình tâm trở lại, hoàn toàn nhận thức được mọi thứ không phải mơ, Kuroko vẫn chưa chết, hơn nữa còn bình an trở về, dù vẫn chưa tỉnh lại nhưng ngũ quan có vẻ đã tốt hơn, hơi thở cũng dần bình ổn

"Mấy người kia...có lẽ vẫn chưa biết đi?"_ Mayuzumi sau hồi lâu cất tiếng

" Chắc vậy...Nếu biết thì đội tìm người của Akashi thị đã sớm rút lui rồi"_ Kasamatsu đồng tình

" Cái gì chứ? Các anh nghĩ bọn họ có tư cách sao!?...Dù cho Kuroko có tha thứ, bọn họ vẫn nên tự biết áy náy mà tránh mặt đi"_ Kagami tức giận lớn tiếng, chuyện của 3 năm trước hắn không muốn nhớ tới nhưng cục tức này hắn không thể nào quên, Kuroko đã vì họ làm những gì hắn là người biết rõ nhất, cũng nghĩ nếu giúp cậu thì bọn kia sẽ tỉnh ngộ

Nhưng không, chẳng những không tỉnh mà còn ngu muội tổn thương cậu, bỏ rơi cậu, không ở bên bảo hộ nên mới xảy ra loại sự tình 3 năm trước, tên hỗn đản kia mới có cơ hội bắt cậu đi

Ngày đó đội của SkyTR sau khi thắng cuộc cũng không đi ăn mừng hay quá vui vẻ, bởi họ biết nếu không có Kuroko bọn họ cũng chưa chắc ẵm thưởng, còn lo lắng cho cậu sẽ bị mọi người hiểu lầm quở trách, dự là sau khi tàn cuộc sẽ lên tiếng giải bày mọi thứ trước đám đông nhưng Kuroko lúc ấy lại ngăn cản, trấn an rằng cậu sẽ không sao, mọi chuyện từ từ sẽ qua với cả mấy tên kia về sau sẽ tỉnh ngộ thôi...

Sau trận đấu cả đội đầu tiên đã chạy qua hỏi xem có thể cùng cậu nói chuyện với bọn hắn hay không nhưng đều bị Kuroko đuổi về, đe dọa nếu lì lợm cậu sẽ không ghé qua trường chơi nữa, còn cười đùa nói ăn mừng chừa cả phần cậu, vậy mà đùng một cái....cậu biến mất khỏi thế gian.

Mọi người ở đây tuy tiếp xúc với Kuroko thời gian ngắn hơn Thế Hệ Kỳ Tích nhiều lắm nhưng cảm tình có thể nói không hơn không kém, nhìn một cái có thể biết lý do cậu không muốn bọn hắn giải bày mọi chuyện là vì muốn cho họ biết chiến thắng này vốn đã thuộc về họ, họ xứng đáng, không phải vì có cậu giúp đỡ hay gì mà là cách họ tận hưởng niềm vui khi chơi mới chính là bóng rổ thực thụ, nếu như nói ra, công chúng không hiểu hết sẽ nghĩ bọn họ không đủ tư cách nhận lấy phần thưởng, tệ hơn còn có thể tố cáo họ gian lận...

Bọn họ biết chứ, biết rất rõ nên mới càng đau lòng, đau vì cậu tại sao chỉ biết nghĩ cho người khác lại chẳng đoái hoài gì đến bản thân, hy sinh nhiều như vậy rốt cuộc chính mình nhận lại được cái gì, chỉ toàn là đau khổ, là bất hạnh, cả cái chết cũng xém chút tìm đến cậu...

Sau hôm xảy ra tai nạn, Thế Hệ Kỳ Tích một thân thất tha thất thỉu chạy đến hỏi chuyện, bên này cũng vì hay tin mà bầu không khí đồng cực kỳ tồi tệ, hai bên nặng nề đàm thoại một hồi thì nổ ra tranh cãi, Kagami điên tiết đến mức nhào vào đánh nhau với Aomine một trận, Takao cũng xung huyết giải phóng một phen, lúc đó phải nói hỗn loạn vô cùng, gà bay chó sủa tới tận chiều tối mới tạm hòa hoãn, thứ duy nhất còn sót lại chính là hận thù giữa hai bên xấu đến âm cực

Tất cả vì nổi giận mà điên cuồng bạo phát lên hội màu mè, đồng thời cũng tự giận bản thân nếu hôm ấy nghĩ thấu đáo hơn một chút, lén lút ở lại xem xét thì mọi chuyện đã khác hay liệu có sai khi đồng ý giúp cậu thức tỉnh mấy tên trì độn thối kia...

Ba năm qua đi, vì SkyTR là trường liên thông, nên đội bóng vẫn tiếp tục hoạt động bình thường, trở thành đội bóng có tên tuổi trong giới, người người tôn vinh nhưng trong lòng vẫn luôn đau đáu nhớ về bóng dáng thiếu niên ngày xưa cùng họ vui vẻ chơi bóng, cùng họ ăn điểm tâm, giúp họ đem khăn lạnh nước uống...

" Haizz...Mọi chuyện đã qua rồi, Kuroko cũng quay về, quan trọng hiện giờ xem tình trạng em ấy ra sao trước rồi tính tiếp đi"_ Himuro vừa tìm thêm một tấm chăn khác đắp lên cho Kuroko vừa lên tiếng xoa dịu Kagami, nếu có Takao ở đây thêm củi nhóm lửa thì dù cho lũ cuốn trôi luôn chỗ này cũng chưa chắc dập nổi...

Được một lúc lâu, bên ngoài cũng sắp nhóm lửa trại xong, mùi thịt nướng thơm phức đến muốn tràn vào trong lều nhưng không một ai trong đây có tâm tình ngửi đến, chỉ an tĩnh ngồi đó, thỉnh thoảng nói bàn luận vài chuyện, đến khi nhận thấy mi mắt người nọ khẽ động đậy, lông mày đang thả lỏng cũng chậm rãi nhíu nhíu mấy cái, bốn người kích động lộ ra mặt, mấy đôi mắt chăm chăm không rời

Kuroko sau một hồi hôn mê, tỉnh lại toàn thân tê tái nhức mỏi, đầu óc ong ong xoay tròn, mi mắt nặng nề mở không nổi, đặc biệt cổ họng khô rát khó chịu, vừa chớp mắt chưa kịp định hình xung quanh đã ho đến tối tăm mặt mày, mọi người cũng chưa kịp vui mừng đã bị dọa đến luống cuống, Himuro nhanh chóng ngồi xuống vuốt lưng để cậu thuận khí, Kasamatsu chạy đi lấy nước, Kagami cùng Mayuzumi bên cạnh cũng đứng ngồi không yên

" Kuroko em thở chậm thôi, nước đây"_ Kasamatsu một tay giữ ly, cẩn thận nâng lên giúp cậu uống từng ngụm kẻo sặc

Uống xong ly nước ấm, Kuroko mới cảm thấy đỡ hơn đôi chút, nhưng cổ họng vẫn còn cảm giác nghẹn nghẹn như mắc kẹt thứ gì, lúc này mới định hình được tình huống trước mắt, từ bất ngờ đến bất động, đưa mắt trợn to mờ mịt nhìn một loạt 4 nam nhân cao lớn quen thuộc vây quanh, nhất thời không biết nên bày ra biểu tình hay lời nói gì

Này là đã ho đến ảo giác đi...?

_____________________________

Trời, chương này ấm quá mấy má oiii

Định viết xong mới đăng nhma thiếu động lực qué nên nhá hàng miếng rồi cày tiếp nạ 🥰

Chắc còn dài lắm ah, mọi ngừi chịu khó đợi tuii dới nhoaaa




















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#allkuro