Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không phải đã nói rồi sao?" Một cái tay túm cổ áo Kuroko kéo về sau, Kuroko vừa định quay đầu lại xem là ai, liền cảm giác có cái gì sát qua chóp mũi của mình, phát ra tiếng động rất lớn. Kuroko có chút bị dọa nhìn mảnh vỡ chậu hoa bên chân, cái giọng nữ kia tiếp tục nói "Phải cẩn thận ngoài ý muốn của thế giới trước có thể xảy ra. "

Thật lớn tiếng vang, dẫn tới một ít người sáng sớm mở ra cửa sổ thăm dò, nữ sinh đối với những người đó giải thích một chút. Thừa dịp người còn không nhiều túm Kuroko rời đi, tìm được một công viên nhỏ yên tĩnh đem Kuroko đặt trên ghế, chạy đi mua hai li thức uống nóng, một li đưa đến trước mặt Kuroko. "Nột, coi như là trả lễ hồi năm mới." Nhìn thấy thiếu niên cúi đầu im lặng không nói, cô gái mỉm cười buông li trong tay.

Thôi, loại chuyện này, nhìn là tốt rồi. Nếu thực kêu cô nói cái gì thì ngược lại cái gì cô cũng không biết, dù sao đôi khi có một số việc, có chút cảm giác chỉ có chính người đó mới hiểu. Duỗi cánh tay rồi ngáp một cái, dậy sớm quá a, trở về ngủ thêm một giấc mới được ——

Này là lần đầu Kuroko Tetsuya ở gần tử vong như vậy. Tuy rằng nói cậu là sống lại một lần, chính là lần đó phi thường đột nhiên, giống như là nhắm mắt lại rồi mở to mắt ra, khiến cho cậu đối với tử vong không có cảm giác gì đặc biệt. Mà vừa rồi, chậu hoa là ở trước mặt, lướt qua sát chóp mũi cậu. Đáng nói chính là ở khoảnh khắc ngắn ngủi đó cậu nghĩ tới rất nhiều, như là bị ai nhấn truyền phát tin rất nhanh, làm cho người ta thấy không rõ nội dung. Nhưng dù như thế nào cũng không thể quên được tươi cười của họ, còn có giọng nói của bọn họ.

"A" Kuroko nhẹ nhàng thở dài, có chút thoải mái. "Cái gì a, thì ra, mình thích bọn họ sao?" Thích rốt cuộc là như thế nào? Cậu không phải thực hiểu được, nhưng trong nháy mắt, cậu nghĩ muốn nhất chính là: Không muốn cùng bọn họ tách ra.

"Kuroko-cchi ~~~~~" Thân thể bị ôm chặt lấy, cảm thụ được độ ấm quen thuộc, nhìn thấy mái tóc vàng chói gần ngay trước mắt, muốn đụng vào thân thể người nọ, bên môi tràn ra một tia mỉm cười "Ân, tớ ở đây, có chuyện gì sao? Kise-kun?"

Nói cái gì muốn biến mất, nói cái gì muốn rời khỏi các cậu. Rõ ràng người rất muốn cùng các cậu cùng một chỗ chính là tớ a

Kise gắt gao ôm Kuroko không nói gì, một hồi mới chậm rãi buông ra, dùng mỉm cười hoàn mỹ nhất của chính mình đối với Kuroko nói "Nột, Kuroko-cchi, về nhà thôi ~"

----------------------------------------------------------------------------------

Tetsuya, cậu hiểu được phải không? Bọn tớ đối với cậu là nghiêm túc, mà cậu cũng không phải không có một chút cảm giác nào đối với bọn tớ. Tuy rằng cậu luôn tự lấy thân phận trưởng bối, bọn tớ lúc nhỏ quả thật không có thành thục như Tetsuya cậu, nhưng là này không thể trở thành lí do Tetsuya trốn tránh đi? Bọn tớ sẽ trưởng thành, hơn nữa so với Tetsuya vẫn sống trong thế giới thuần khiết mà nói , bọn tớ còn thành thục hơn Tetsuya có phải không?

Hiện tại đối mặt so với bọn tớ so với cậu càng trưởng thành hơn, vì sao cậu không đối mặt với tâm tình của mình? Mà luôn lấy lí do bọn tớ còn nhỏ để trốn tránh.

Gần nhất làm cho mấy tên kia biểu đạt tâm ý dùng phương pháp mãnh liệt một chút, lại dẫn tới người nọ trốn đi. Thân là gia chủ kế nhiệm của gia tộc Akashi, làm cho một người đối với chính mình tuyệt đối trung thành, nắm giữ hành động của một người, với hắn mà nói đều dễ dàng, cho dù là phương pháp làm cho người kia hiểu được tâm ý của chính mình cũng có rất nhiều.

Giống như là hiện tại, đứng sau một cái cây nhìn Kuroko ngồi trong một công viên cũ nát, hắn có tin tưởng chỉ cần cường ngạnh một chút, là có thể làm cho người kia biết tâm ý của bản thân, hơn nữa cuối cùng sẽ không có khó chịu gì.

Nhưng là, Akashi cúi đầu nhìn tay chính mình, nâng tay che mắt, khóe miệng bừa bãi nhếch lên.

Này là cỡ nào buồn cười a. Hắn, Akashi Seijuro, được cho là người thừa kế lãnh huyết nhất của gia tộc Akashi, hiện tại khi đối mặt với người nọ lại không nỡ hành động. Chỉ vì, chịu không nổi người nọ có chút ủy khuất nào.

Dù ủy khuất đó là bởi vì người khác hay là chính mình, hắn đều không cho phép. Người, đều là động vật quần cư, dù là ai đều không rời khỏi quần thể nhân loại được. Lúc trước hắn luôn cười nhạt khi nghe, bởi vì, người không phải chính là đồ chơi của hắn sao?

Hắn muốn người khác làm cái gì, người khác sẽ dựa theo suy nghĩ của hắn mà làm, mệnh lệnh cùng phục tòng mệnh lệnh, chẳng qua là quan hệ đơn giản như vậy.

Người là yếu đuối, nhất định phải vâng theo ai đó chỉ thị hành động, bằng không sẽ không dễ dàng hành động. Đối với người như vậy, hắn từng cảm nhận được khủng hoảng, thất vọng, tuyệt vọng, đến cuối cùng biến thành thói quen. Thế giới này chính là tổng thể, không có địch thủ, chỉ có bản thân hắn là chúa tể và những người khác là quân cờ.

Nhưng là, cứ như vậy, người kia lại xuất hiện trước mặt hắn, rất nghe lời, là loại quân cờ hắn thích nhất. Nhưng dần dần hắn phát hiện người kia không phải quân cờ của hắn, cậu ấy có ý nghĩ của chính mình, sẽ đề ra ý kiến của bản thân, thậm chí sẽ đến quan tâm người thân là chúa tể như hắn, buồn cười cỡ nào a, bị một cái quân cờ quan tâm.

Nhưng người nọ lại làm cho hắn chán ghét không được, đối mặt người khác hắn là vua, nhưng đối mặt với người kia lại như là đứa nhỏ không có một chút phòng bị, làm cho người kia từng chút từng chút xông vào thế giới của hắn.

Nhưng là, trước hôm nay hắn vẫn không biết, người kia với hắn mà nói lại quan trọng đến như vậy.

Cứ như vậy là tốt rồi, đứng ở bên cạnh hắn, dù lấy cái thân phận gì, chỉ cần cậu ở bên cạnh hắn là tốt rồi. Tớ sẽ không lòng tham cầu cái gì, cho nên, Kuroko Tetsuya, không được rời khỏi.

Đừng từ trong thế giới của tớ rời đi ——

----------------------------------------------------------------------------------

"Gần đây luôn cảm thấy câu lạc bộ bóng rổ của chúng ta rất yên lặng." Lúc nghỉ ngơi Hyuga đột nhiên đối với Reiko nói "Rốt cuộc xảy ra vấn đề gì, rõ ràng cũng giống bình thường."

"Gần đây, mấy tên kia không có tới, đám kỳ tích phiền toái á." Bởi vì có tập đoàn kỳ tích phiền toái thường xuyên xuất hiện, có khi là một người, có khi là toàn bộ đều ở đây đi tới đi lui. Mọi người Serin đều thành một loại thói quen, đột nhiên như vầy ai cũng cảm thấy có chút tịch mịch.

Koganei nhìn qua "Ai? Xảy ra chuyện gì?" hỏi Kuroko. "Kuroko, em cùng nhóm kỳ tích cãi nhau sao?"

Kuroko ôm bóng nghi hoặc nhìn mọi người, nghĩ nghĩ rồi lắc đầu nói "Cũng không có cãi nhau, senpai vì sao hỏi như vậy?" Muốn nói thì, chắc là bọn họ rốt cục cảm thấy cậu nhàm chán, cho nên vứt bỏ cậu?

Sau ngày sinh nhật khi cậu bị tìm về vẫn đều là cái dạng này, thực rõ ràng bị tránh né. Khó được cậu hiểu rõ tâm ý của mình, muốn tiến thêm một bước xác nhận, nhưng bọn họ lại chán cậu rồi sao?

Đáng giận, đám hỗn đản đó đều đi tìm chết đi! (Kuroko khó được nghĩ đến hắc hóa như thế)

Koganei nhức đầu "Nha, không phải họ đã lâu chưa có tới Seirin sao? Mấy tên đó, lúc trước rõ ràng đuổi đều đuổi không đi. "

"Ân, đó là bởi vì mọi người gần nhất hình như đều rất bận rộn." Kuroko đối với Koganei mỉm cười "Như vậy không phải tốt lắm sao? Không có mấy tên đó ở bên cạnh quấy rối, có thể thoải mái chơi bóng rổ."

Koganei không ngừng lui về phía sau, một bàn tay gãi đầu. Nội tâm kêu thảm, vì cái gì, vì cái gì rõ ràng là mỉm cười lại đáng sợ như vậy TAT, là hắn làm sai cái gì sao? Nhất định là hắn làm sai cái gì rồi TAT

"Ha ha ha, Kuroko cậu đang nói cái gì a? Rõ ràng cậu cũng nhớ bọn họ đi? Cứ nhìn về phía cửa a." Kagami lấy ngón tay chuyển cầu "Nhưng là quả thật, tớ cũng nhớ bọn họ." Tay hung hăng đập bóng xuống đất , ý chí chiến đấu bốc ra hừng hực."Bọn họ không đến cũng không có người 1vs1 với tớ. "

"Tớ thật ra cảm thấy Kagami-kun nhớ Nigou nhiều hơn a, Kagami-kun không cần rất bi thương, ngày mai tớ sẽ dẫn Nigou đến câu lạc bộ." Kuroko đối với Kagami mỉm cười nói.

Kagami bình tĩnh xuống, nhìn Kuroko nói "Nga ~ nói như vậy đúng là đã lâu không Nigou đâu" nhức đầu, gật gật đầu "Ân, quả thật có chút nhớ nó."

"Ai? Bakagami, cậu chừng nào thì không sợ chó?" Reiko ngạc nhiên nhìn Kagami.

"Không có, em vẫn sợ chó a, nhưng Nigou, là đặc biệt." Xung quanh Kagami tỏa đầy hoa nhỏ mỉm cười nói "Nó đáng yêu lắm. "

Reiko có chút bị Kagami ghê tởm đến, chà xát chà xát da gà nổi trên cánh tay. "Bakagami, đừng như vậy!"

Hyuga ở một bên phun tào "Kagami hiện tại nghe được Bakagmi đều không có phản ứng gì sao? Còn nói những câu kinh khủng như vậy!"

Kuroko đáng tiếc nghiêng qua ..."Hứ!"

"Kuroko! Tớ nghe được, cậu vừa mới 'Hứ' là ý gì a! Cậu có ý gì a!" Kagami xù lông.

"Tớ cho rằng là Kagami-kun nghe lầm mà thôi." Kuroko thản nhiên nhìn Kagami "Kagami-kun không chỉ là một BAKA, giờ ngay cả thính lực cũng thoái hóa sao?"

"Kuroko, cậu dạo này có phải đặc biệt dễ tức giận hay không? Tới tháng à?" Kagami khờ dại thành thật nói ra suy nghĩ của chính mình.

Kuroko quay lại sử dụng Ignite Pass, làm bóng bắn trúng bụng Kagami, đi đến bên cạnh Kagami đang ôm bụng lăn lộn trên mặt đất nói "Bakagami-kun gần đây không phải thực rãnh sao? Muốn 1vs1 với tớ không? Tớ! Chơi! Với! Cậu!"

Kagami nhìn thấy Kuroko cả người tản ra 'Giết cậu', rất nhanh lắc đầu, ôm bụng chậm rãi lui về phía sau, lại xác định có khoảng cách nhất định liền nhanh chóng đứng lên bỏ chạy. Kuroko hắc hóa thật đáng sợ TAT, rõ ràng bình thường là thiếu niên thuần khiết, trong sáng mà! Rõ ràng chính là Kuroko ngoại trừ chuyền bóng thì cái gì cũng không làm tốt! ! ! ! Ô ô ô... ——

---------------------------------------------------------------------------------------

"Nột, Atsushi, sao dạo này không thấy em đi qua chỗ Kuroko?" Himuro lấy khăn mặt lau mồ hôi, đối với Murasakibara đang miễn cưỡng ngồi dưới đất nói.

"A, em cũng không phải rất rõ ràng, nhưng đại khái là Kuro-chin cấm đi?" Thật muốn nhìn thấy bộ dáng người kia cố gắng nhón chân đưa tay vuốt ve tóc mình a, nhìn cậu ấy ngoan ngoãn, sẽ cười, còn có vẻ mặt hạnh phúc khi ăn đến thích khẩu vị yêu thích.

Nhưng là, Aka-chin nói lần này Kuro-chin thực tức giận thực tức giận. Hơn nữa hình như còn là bởi vì cha mẹ nhà mình gây ra, cho nên gần nhất tuyệt đối cấm hắn đi tìm Kuro-chin. Murasakibara buồn bực đem maibou nhét vào miệng, nhàm chán nhai nhau, a, đây là cái khẩu vị gì a "Khó ăn quá..."

Thật muốn, thật muốn, nhìn thấy người kia.

"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Himuro nhìn thấy Murasakibara cái dạng này.

"Haizz, hỏi Atsushi chỉ sợ cũng hiểu không cái gì." Himuro xoay người lấy điện thoại gọi cho Kagami "Taiga, gần đây Kuroko có cái gì kỳ quái không?"

"Có cái gì kỳ quái sao? ! ! Tên kia hiện tại tuyệt đối rất không bình thường? Chỉ đơn giản là một chuyện nhỏ như vậy liền tức giận như vậy! !" Kagami oán giận tràn đầy, nói liên miên cằn nhằn thiệt nhiều, cuối cùng không được tự nhiên khụ một tiếng. "Cái kia, khi nào thì anh đem Murasakibara mang lại đây, Kuroko như vậy tuyệt đối có liên quan tới biệt đội cầu vòng này mà!"

Kiên nhẫn nghe xong, Himuro mỉm cười nói "Cái gì a, anh cũng thực lo lắng cho Kuroko." Nhưng là, luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy? Quay đầu nhìn về phía Atsushi "Nột, Atsushi, anh muốn đi tới Seirin tìm Taiga, cậu muốn đi cùng hay không?"

"Ai? Seirin, em muốn đi! ! !" Murasakibara hưng phấn nói, sau đó như là nghĩ đến cái gì liền chậm rãi buông tay. "A, Muro-chin, em vẫn là không đi." Còn hơn là dục vọng nhất thời, hắn càng sợ hãi chính là người kia rời đi.

Người kia sẽ rời đi, giống như hồi sơ trung, rời đi đột nhiên và quyết tuyệt như vậy. Vào sinh nhật Kuro-chin hắn liền hiểu được, Kuro-chin có ý nghĩ muốn rời khỏi bọn họ.

Tuy rằng không biết bởi vì sao, nhưng quả nhiên là do cha mẹ nhà mình nói chút gì đó đi? Nhưng bọn họ là bọn họ, hắn là hắn a. Cho dù là cha mẹ, bọn họ cũng không có khả năng thay thế cuộc đời hắn a.

Hơn nữa, tớ không phải là của Kuro-chin sao? Kuro-chin cũng không phải đã nói tớ là của cậu sao? Như vậy rốt cuộc là vì cái gì làm cho cậu muốn rời khỏi bọn tớ?

"Nột ~ Muro-chin, lúc gặp Kuro-chin, có thể giúp em nhìn Kuro-chin nhiều chút được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net