Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại Kuroko của chúng ta đang cực kì háo hức luôn, cậu vừa hoạt động xong trong câu lạc bộ, trời vẫn còn sớm, ba mươi phút nữa lớp bóng rổ của Aomine mới tan, hôm nay là lớp của đám nhóc con thì phải.

Kuroko trên đường về tay ôm quả bóng rổ, vừa đi vừa xoay xoay bóng trên ngón trỏ, thể hiện tâm trạng đang rất tốt, cậu dùng tốc độ đi nhanh nhất để về nhà.

Về tới nhà, Kuroko nghe thấy tiếng ồn ào cũng tiếng bóng va đập với sân từ sân sau nhà, cậu quăng luôn cặp sách ra sofa rồi chạy ra sân bóng.

"Aomine-kun!"

"A Tetsu về rồi đấy à?" Aomine đang đứng chống nạnh quan sát, nghe tiếng cậu liền quay phât đầu lại tới nỗi suýt vẹo cổ.

"Buổi tập hôm nay thế nào?"

"Rất tốt, bọn nhỏ rất ngoan."

"Như vậy thật tốt. Hôm nay Murasakibara-kun có nhà nhỉ, cậu ấy đâu rồi?" Kuroko hỏi.

"Đang đi mua đồ ăn vặt cho lũ nhóc này, chậc, Murasakibara hắn cũng chu đáo phết đấy." Aomine gãi gãi đầu, không ngờ tên tím đó còn biết dụ dỗ trẻ em.

Lúc đó ngoài cửa vọng vào tiếng gọi: "Tớ về rồi!"

"A Murasakibara-kun! Tớ ra đón cậu ấy."

Kuroko nói rồi chạy ra cửa, thấy Murasakiba đang tháo dày, trên tay còn cầm một bịch bánh kẹo lớn, cậu nhanh tay cầm đỡ lấy cho hắn, sau đó liền được Murasakibara xoa xoa đầu, Kuroko được bàn tay to lớn của hắn vuốt vuốt tóc dễ chịu hưởng thụ.

"Kuro-chin tốt quá à, tớ phải xếp hàng mệt chết đi được~" Murasakibara dựa dựa vào người cậu tìm an ủi, làm nũng kể lể với cậu.

"Cực khổ cho Murasakibara-kun rồi, cố gắng làm một đàn anh tốt nào"

"Ừm~ vào trong thôi"

Kuroko dẫn Murasakibara vào sân, vừa thấy hắn vào, trên tay đều là bánh kẹo, bọn trẻ con nhanh chóng bu lại, ríu ra ríu rít bấu víu lấy cánh tay lực lưỡng của hắn, đáng yêu vô cùng.

Kuroko nhìn đám trẻ, vui vẻ bật cười, cậu cầm lấy túi bánh kẹo của Murasakibara, rồi phân phát cho bọn trẻ, chúng nó rất hồn nhiên nói "em cảm ơn anh, anh cực kì đáng yêu!"

Kuroko khóe môi giật giật, sửa lại giúp cậu bé "là đẹp trai nha, không phải đáng yêu!"

"Vâng! Anh trai đáng yêu!"

"Em..."

"Nào nào Tetsu, không nên đôi co với thằng bé chứ" Aomine vỗ vỗ đầu cậu, liền bị Kuroko gạt ra, cậu nói: "đừng vỗ đầu tớ, sẽ không cao lên"

"Được được a"

Murasakibara phát bánh kẹo xong, đứng nhìn tụi nhỏ tự chơi một lúc, rồi nói "mấy nhóc, tới giờ về nhà rồi nha, hẹn gặp lại các em vào buổi sau~"

"Vâng ạ, chào các anh tụi em về! Hôm nay tập vui lắm ạ!"

...

"Hôm nay Mido-chin về muộn ghê à~ tớ đói" Murasakibara nằm trên giường phòng Kuroko, xoa xoa cái bụng của mình, tiếng nước xả trong phòng tắm của cậu thu hút sự chú ý của hắn, hắn đảo mắt dán lên cái bóng mờ trên cánh cửa.

"Kuro-chin..." Murasakibara khẽ lầm bầm, gần đây hắn cảm thấy hắn đối với Kuro-chin thật khác. Muốn chiều chuộng cậu thật nhiều thật nhiều, hắn vốn không phải người thích làm nũng, nhưng cứ ở bên cạnh Kuroko, hắn đều muốn dựa vào người cậu lăn một trận để được cậu an ủi, nhìn thấy Kuroko thì sẽ muốn ôm laya cái thân hình nhỏ bé này, người Kuroko ôm thật mềm thật thích, hắn không muốn rời. Hồi trước hắn vẫn luôn chiều cậu, ôm cậu, nhưng nó cứ như hiển nhiên, chứ không phải kiểu ham muốn được làm thế.

Murasakibara cảm thấy hân thật lạ, có phải bị làm sao rồi không?

Đợi Akashi về rồi hỏi cậu ấy vậy.

...

Hôm nay Midorima về muộn, nên cả đám phải ăn đồ ăn liền, chỉ có Kuroko đuọce Midorima làm riêng thêm cho hai quả trứng và pha cho cậu cốc sữa đậu nành. Mấy người còn lại đều phóng cho Midorima cái nhìn như muốn tẩn chết hắn vậy.

Kise giận dỗi nói: "Midorimacchi thật là phân biệt, xem xem xem bát mì của tớ không có thức ăn a."

Midorima: "ăn thì ăn không ăn thì đổ đi"

Thế là Kise của chúng ta đành phụng phịu ăn tiếp.

Aomine cũng định lên tiếng, lại thấy Midorima nói vậy lại ngoan ngoãn húp nước mì tôm.

Murasakibara hôm nay ăn xong liền nghiêm túc bê bát vào chậu, hôm nay sao đột nhiên hắn ăn thật ít a, sau đó ra nói gì đó với Akashi chỉ thấy hắn gật gật đầu rồi bảo đợi Akashi trên thư phòng.

Nếu yêu thích truyện của mình thì vote cho mình nha cả nhà iuuu.
02/10/2020
#Bông

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net