Chương 10: Có hận hay không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phòng tập không chỉ có nhóm người F2, nhóm F3 cũng ngày ngày phải luyện tập gấp rút chờ đợi cho sự ra mắt của bản thân. Thời Đại Phong Tuấn đã đưa ra một quyết định cuối cùng, từ F2 và một số thành viên F3 cho ra mắt một nhóm nhạc nam gồm bảy thành viên, các thành viên còn lại hoặc là trở thành diễn viên hoặc ra debut solo.

Dù sao thì tuổi tác của bọn họ cũng không có quá nhiều chênh lệch, các thành viên trong một nam đoàn thường có thể cách nhau đến năm tuổi là chuyện thường tình.

"Tại sao vẫn chưa thuộc động tác?"

Lão sư mới đến là một người nghiêm khắc, trong giới vũ đạo cực kì có tiếng, tên gọi là Từ Tử Nguyệt. Đối mặt với cô, nhóm ba người bao gồm Lưu Diệu Văn, Chu Chí Hâm cùng Nghiêm Hạo Tường hoàn toàn chẳng khác nào cún con cúi gằm mặt nghe cô trách mắng. Quả thực cũng không thể trách Từ Tử Nguyệt, yêu cầu của cô với mấy đứa trẻ này rất cao, tất cả động tác tập ra phải đạt tới độ hoàn mỹ, huống hồ tất cả bọn trẻ ở đây đều là những Idol được đánh giá cao.

Từ Tử Nguyệt mím môi, cô day hai huyệt thái dương, có chút mệt mỏi lên tiếng: "Hạ Tuấn Lâm, em lại đây đi."

Đây không phải lần đầu tiên Từ Tử Nguyệt gọi Hạ Tuấn Lâm, mỗi một động tác vũ đạo có cấp độ cao cô đều để đứa nhỏ này xem và thử tập trước, đối với nàng mà nói thì khả năng vũ đạo của Hạ Tuấn Lâm thuộc hàng top những người ở đây, thậm chí nhỉnh hơn một chút.

Hạ Tuấn Lâm vốn là đang ngồi cạnh Đặng Giai Hâm giúp thằng bé cầm quạt, lúc bị gọi thì lập tức chạy tới: "Chị, em đây."

Từ Tử Nguyệt ưu ái Hạ Tuấn Lâm, vừa đến đã để thằng bé gọi mình là chị, dù sao cô cũng mới chỉ hai mươi bảy tuổi, không tính là quá già: "Tập lại một lượt các động tác của nhóm này đi."

"Nhưng không phải anh ấy ở nhóm khác sao?", Chu Chí Hâm nhướn mày, có chút không tình nguyện khi để một thành viên nhóm khác nhảy vũ đạo của bọn họ, nhưng cậu chàng vừa lên tiếng thì đã ngay lập tức bị Lưu Diệu Văn kéo lại: "Để tớ nói cho cậu nghe, Hạ nhi nhảy rất giỏi, chắc chắn lão sư đang muốn anh ấy dạy chúng ta đó."

Tiếng nhạc vang lên, Hạ Tuấn Lâm bắt đầu động tác, trên nền nhạc 'Please' không ngừng nhún nhảy, mỗi một động tác đều uyển chuyển mượt mà, lúc tựa nhẹ lông hồng nhưng lại mạnh mẽ hữu lực không làm mất tinh thần ca khúc.

Khi nhảy Hạ Tuấn Lâm đặc biệt an tĩnh, cơ thể dẻo dai thu hút vô số ánh nhìn của những người xung quanh. Từ Tử Nguyệt mỉm cười hài lòng, không chút keo kiệt cho cậu một tràng pháo tay: "Làm tốt lắm, rất đẹp."

Mồ hôi theo thái dương chảy xuống cằm, tí tách nhỏ xuống mặt sàn lạnh lẽo. Hạ Tuấn Lâm kết thúc bài nhảy, Đặng Giai Hâm ngay lập tức mang theo nước cùng khăn ướt đến bên cạnh cậu: "Lâm ca, nghỉ ngơi chút đi."

Từ Tử Nguyệt cũng để cậu về nghỉ ngơi, lúc này cô quay mặt về phía nhóm ba người, nói: "Thấy kĩ động tác vừa rồi chưa?"

Chu Chí Hâm gật đầu: "Đã thấy rõ ạ. Eo cần dùng thêm lực, động tác chân cũng phải thoải mái hơn, lúc đó thì đầu phải nghiêng về phía sau."

Tiếp thu không tồi, Từ Tử Nguyệt lại để ba người tiếp tục tập luyện.

Lúc này, cô chợt nhận được thông báo. Thấy lão sư vừa rời đi đám trẻ trong phòng tập lập tức mệt mỏi nằm xuống sàn, cường độ luyện tập này quả thực giống như địa ngục vậy, ngay cả trước khi debut TNT bọn họ cũng không liều mạng đến mức như thế.

Cảm giác lạnh lẽo khiến Lưu Diệu Văn mở mắt, vừa thấy dung nhan Hạ Tuấn Lâm cúi xuống nhìn mình thì bật cười, Lưu Diệu Văn nhận lấy chai nước mát lạnh, tiện thể bao lấy bàn tay nhỏ của Hạ Tuấn Lâm: "Anh không mệt sao?"

"Có.", Hạ Tuấn Lâm kéo Lưu Diệu Văn dậy, cậu ngồi xuống bên cạnh cậu nhóc, cũng không quản trên người cả hai đầy mồ hôi mà dựa vào nhau: "Chân tay anh sắp rụng ra hết rồi đây."

Lưu Diệu Văn nghe vậy bật cười, cánh tay ôm vòng qua vai người kia: "Vậy mà còn nhận lời dạy nhảy cho bọn em, chỉ sợ lát nữa ngay cả sức lết về phòng anh cũng không có."

"Anh không lết được thì em không cõng anh về sao?", Hạ Tuấn Lâm trừng mắt nhìn, rồi lại vì tức giận nhéo má Lưu Diệu Văn, nhưng ý định còn chưa được thực hiện thì một tay của Hạ Tuấn Lâm đã bị bắt lấy, cẩn thận mang về một phía khác.

Nghiêm Hạo Tường bắt lấy tay Hạ Tuấn Lâm kéo về phía mình, mặc kệ ánh mắt sắc như dao của Lưu Diệu Văn phóng tới, hắn cẩn thận nắm lấy cổ tay nhỏ bé, kiểm tả nhiệt độ của Hạ Tuấn Lâm, có chút nóng. Nghiêm Hạo Tường lại dời tay lên cổ cậu, nhiệt độ khiến hắn phải nhíu mày: "Cậu sắp phát sốt rồi."

Hạ Tuấn Lâm yên lặng không nói, Nghiêm Hạo Tường thường nhận định rất chuẩn về cơ thể cậu, thậm chí còn hiểu rõ hơn cả cậu, biết lúc nào cậu sẽ khó chịu, sẽ chuẩn bị thuốc cho cậu ngay cả khi cậu vẫn chưa thấy bản thân bị gì.

Lần này cũng vậy, Nghiêm Hạo Tường chạy tới hỏi staff thuốc hạ sốt, Hạ Tuấn Lâm lại nghiêng đầu dựa vào vai Lưu Diệu Văn, chậm rãi nhắm mắt.

Lưu Diệu Văn cũng chỉ có thể thở dài, trong phòng tập trừ ba bọn họ chỉ có Đặng Giai Hâm cùng Chu Chí Hâm, mà hai người kia đã cùng nhau ôm điện thoại, vì vậy cậu nhóc có thể thoải mái xoa đầu anh bé.

Hạ Tuấn Lâm ngoan ngoãn uống thuốc, Nghiêm Hạo Tường lấy ra một viên kẹo, khi đối phương vừa bỏ chai nước xuống thì lập tức nhét vào miệng cậu, đầu ngón tay chạm đến bờ môi lành lạnh ướt át khiến đáy lòng hắn run rẩy. Nghiêm Hạo Tường ngồi ngay bên cạnh Hạ Tuấn Lâm, nhưng ngay cả dũng khí đoạt người từ trong tay cậu nhóc Lưu Diệu Văn cũng không có.

"Cậu nghỉ ngơi một lát đi, mình sẽ xin phép lão sư cho cậu."

Nghiêm Hạo Tường vẫn vậy, lo được lo mất như vậy, nếu không phải trước khi Lý Phi muốn push CP thì có lẽ hắn cũng sẽ không có dũng khí đến gần Hạ Tuấn Lâm, chỉ bởi hắn hiểu, kể từ ngày hắn quay trở về đây thì cả hai người vĩnh viễn cũng sẽ không thể trở về như trước.

Chẳng mấy chốc Từ Tử Nguyệt đã quay trở lại, nhưng cô lại không để những đứa trẻ này tiếp tục tập luyện, sau ba tháng, cô bước vào đây để báo với chúng một tin: "Các em tới phòng họp đi, chúng ta chào đón thêm hai thành viên mới."

Ba người nhìn nhau, cùng che giấu tâm tình phức tạp của bản thân mà rảo bước đến phòng tập.

Trong phòng đã có hai người, đều là người quen cả, một Trần Tứ Húc, một Diêu Cảnh Nguyên. Hạ Tuấn Lâm nhìn hai người rồi cười chào hỏi: "Xin chào."

Năm người lần lượt vào phòng họp, ở phía trong bàn gỗ thật dài rồi yên lặng. Cuối cùng vẫn là Nghiêm Hạo Tường lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: "Không biết hai người sắp tham gia sẽ bao gồm những ai đây, chắc không phải là người chúng ta quen biết đâu nhỉ."

Tự nói rồi tự cười, nhưng dáng vẻ này hoàn toàn không hợp với một rapper một chút nào, nhớ đến trước kia nếu là Hạ nhi thì mọi chuyện sẽ khác, không khí sẽ vui vẻ hơn như vậy rất nhiều. Nghiêm Hạo Tường nghiêng đầu nhìn Hạ Tuấn Lâm, trong lòng tràn ngập chua xót, đối phương từ lúc nào trở nên yên lặng như vậy?

Từ khi TNT tan rã, hợp rồi lại ly, Hạ Tuấn Lâm đã phải chứng kiến quá nhiều lần như vậy rồi, đến mức hiện tại cả tâm trí đều đã nguội lạnh. Nhiệt tình với ước mơ đã sớm bị bào mòn, Hạ Tuấn Lâm cũng không biết bản thân đến cùng là phải cố gắng đến mức nào nữa.

Dùng quá nhiều tình cảm lẫn đau khổ để đổi lấy ánh đèn nơi sân khấu.

Hạ Tuấn Lâm thấy mệt rồi.

Diêu Cảnh Nguyên đột nhiên lên tiếng: "Quả thật là có người quen đấy."

Có người tiếp lời, không khí trong phòng bớt căng thẳng hơn hẳn, Chu Chí Hâm lên tiếng: "Có thể là F3 không? Tả Hàng sao?"

"Cũng không biết nữa.", Trần Tứ Húc cười một cách thoải mái, cánh tay tùy ý vòng ra sau gáy: "Cũng có thể là F2 đó, sự trở lại của cựu thành viên TNT."

Cả ba người đều ngơ ngẩn, không khí trong phòng lại một lần nữa vì vậy mà đông cứng. Trần Tứ Húc nhìn mấy người em, đột nhiên có xúc cảm muốn đập chết chính mình, TNT hiện tại chính là một chủ đề nhạy cảm. Sau khi rã đoàn thì trở thành mục tiêu công kích của fan.

Tống Á Hiên bị đóng băng.

Mã Gia Kỳ debut với vị trí diễn viên.

Trương Chân Nguyên đi theo con đường ca sĩ solo.

Đinh Trình Hâm đang cố gắng nhờ những show thực tế cứu lại lưu lượng của bản thân, dù kết quả có hơi khó khăn, mà cũng chẳng bao lâu nữa cậu ấy cũng sẽ sớm trở thành một diễn viên. Có lẽ Đinh Trình Hâm là người may mắn nhất, khi cậu ấy có một bộ phim sắp khởi chiếu.

Cả căn phòng căng thẳng đến mức ngay cả tiếng kim rơi cũng sẽ khiến thần kinh những người ở đây bị đẩy đến đỉnh điểm. Lúc này cửa phòng mở, người đầu tiên tham gia với bọn họ sẽ xuất hiện.

Cựu thành viên thời đại thiếu niên đoàn...

... Tống Á Hiên...

Hô hấp Hạ Tuấn Lâm cứng lại, giờ phút này cả người cậu như đang ngâm trong băng lạnh, ai nấy cũng bàng hoàng, nhưng đối diện với một Tống Á Hiên mang gương mặt nhu hòa bọn họ lại chẳng biết nói cái gì cho đúng.

Lý Phi vẫn chưa hết hi vọng với cậu ấy, và rồi giống như năm đó của Triển Dật Văn, cuối cùng vẫn là cùng nhau quay lại.

Tống Á Hiên có chút do dự nhìn Hạ Tuấn Lâm, cả bàn tay đã bị hắn nắm đến trắng bệch, vết móng tay in lên tỏ tươi tưởng chừng như đã đổ máu. Tống Á Hiên đã tưởng tượng ra vô số viễn cảnh khi hắn cùng Hạ Tuấn Lâm gặp lại, sẽ thấy cậu tức giận, sẽ thấy cậu lạnh lùng nhìn hắn, giận dỗi đau lòng như ngày ấy thấy Nghiêm Hạo Tường quay lại.

Chỉ là vĩnh viễn hắn lại không thể tưởng tượng ra Hạ Tuấn Lâm cười với hắn, cậu nâng khóe môi, là một nụ cười dịu dàng và bình thản.

"Á Hiên, chào mừng cậu về nhà."

Hạ Tuấn Lâm thường bị mang ra làm bia đỡ đạn, và cái tên luôn khiến cậu phải đánh đổi để bảo vệ chính là Tống Á Hiên, nếu không phải vì hắn có lẽ Hạ nhi đã không phải âm thầm khóc nhiều lần như vậy, sẽ không phải đối mặt với làn sóng dư luận đầy tính công kích ấy.

Tống Á Hiên đã từng nghĩ Hạ Tuấn Lâm sẽ hận hắn, cậu có lẽ sẽ vui vẻ khi hắn biến mất khỏi nơi này. Sau khi thừa nhận tất cả, Tống Á Hiên đã nghĩ bản thân và cậu sẽ không bao giờ gặp lại nữa, miễn cho Hạ Tuấn Lâm sẽ chán ghét sẽ căm hận.

Thế nhưng khi Lý Phi đến tìm hắn, Tống Á Hiên lại đồng ý trở về.

Tống Á Hiên không buông bỏ được, hắn nhịn không được lại muốn đứng bên cạnh Hạ Tuấn Lâm, chỉ cần đứng bên cạnh cậu ấy một lần nữa mà thôi.

"Mình về rồi."

Đến cuối cùng Tống Á Hiên nghĩ, có lẽ Hạ Tuấn Lâm cũng không hận hắn như vậy.

==================================================================

25/03/2022.

Thật ra tôi cũng không nhẫn tâm đến mức chia cắt tụi nhỏ đâu. Chương sau sẽ có bất ngờ nhó :>

Get được đường trong chương này không các tình yêu của tôi?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net