[Nivannedy] Gửi tới vị chúa vô tình rời bỏ thế gian (2/3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.lần đầu tiên trong đời, Piers thấy Leon cầu nguyện
Rating: M
——
Tác giả: tirsynni | Dịch: Cá mực hoa
Paring: Piers Nivans x Leon S. Kennedy.
BG Setting: hậu RE6
Tag: đề cập đến tự tử, tôn giáo tượng trưng.

.
.

.

[1]

Âm thanh của những lời cầu nguyện nhẹ nhàng và nhiệt thành tương phản một cách kỳ lạ với tiếng súng gầm thét, tiếng BOW rít gào và tiếng la hét của những người bị thương hay sắp chết.

Hoặc có lẽ, Piers Nivans nghĩ theo một cách nghiệt ngã, tìm đến chỗ giọng nói quen thuộc, khẩu súng trong tay sẵn sàng, đó là âm thanh thích hợp nhất.

Piers biết giọng nói đó, yêu giọng nói đó, đã nghe thấy chúng rên rỉ và thở dài, hét lên trong đau đớn hay khoái cảm, trong thơ thẩn như mộng hay dung tục như một gã lái tàu. Chỉ một giờ trước — hai? hay ba? Thời gian trôi qua một cách kỳ lạ giữa vùng chiến sự, quá nhanh và quá chậm —

Leon Kennedy nổi tiếng với nhiều điều. Những lời gọi châm biếm, những bình luận cợt nhả, những ý tứ cay đắng. Nhưng đôi khi, phía sau cánh cửa khép lại sự riêng tư của họ, là cả những thỏ thẻ ngọt ngào và tiếng mời mang tên cậu.

Chưa bao giờ trong suốt quãng thời gian Piers biết Leon, với tư cách một đồng minh, một người bạn và rồi là người yêu, cậu nghe thấy Leon cầu nguyện.

Một nửa tòa nhà chìm trong biển lửa, nhưng khu vực này lại thật tối tăm, ánh đèn nhập nhoè nháy lên những vết máu trên tường và sàn nhà. Nhiệm vụ của Leon - hay một cái gì đó khác, 'một cái gì đó' làm dậy lên cơn lạnh lẽo, làm nỗi ghê sợ bò dọc sống lưng chàng trai trẻ- đã đẩy người đặc vụ ra xa khỏi trung tâm của trận chiến. Khi âm thanh của đạn mạc hay quái vật trở nên nhẹ nhàng hơn và những lời cầu nguyện của Leon ngày một rõ ràng.

"—Đức Mẹ Chúa Trời, cầu cho chúng con là kẻ có tội—"

Sự tuyệt vọng mang theo sức nặng trong giọng nói thân thương nơi anh. Piers bước qua xác một con BOW vẫn còn mặc bộ đồng phục của vòng an ninh đã thất thủ từ lâu. Hành lang dẫn lối đến Leon tối om và xác người bắt đầu chất đống. Cựu nhân viên an ninh, cựu nhà khoa học, quái vật, vũ khí sinh hóa,... Piers không phân biệt được. Những bộ phận cơ thể và dấu tay đẫm máu điên cuồng kéo theo một manh mối rùng rợn về người thương.

" —-cầu cho chúng con—"

Bên ngoài một văn phòng với tấm biển tên bị đập vỡ, vũng máu lan ra khắp sàn nhà, nhuộm đỏ chân cửa và trượt ra hành lang. Ở đó, Piers có thể nghe thấy Leon thật to và rõ ràng.

Anh nghe có vẻ không sợ hãi. Nghe có vẻ như anh đã đau buồn đủ rồi.

Lời cầu nguyện thật lạ lẫm và đau thương là cố nhân chẳng hẹn.

Tim cậu thắt lại, Piers đặt tay lên tay nắm cửa. Cậu biết mình nên báo cáo lại rằng mình đã tìm thấy Đặc vụ Kennedy, rằng có điều gì đó không ổn. Ít nhất cậu nên báo cho Chris —Piers biết có rất nhiều việc mình nên làm, thay vào đó, cậu nuốt khan và mở cửa.

Piers đã trông đợi một cuộc thanh trừng. Cậu tưởng tượng, thi thể ở khắp mọi nơi, máu bắn tung tóe trên tường, lên đồ đạc đã vỡ vụn. Nhưng thay vào đó, chỉ có một cái xác nằm trên tấm thảm đắt đỏ phía trước chiếc bàn làm việc lớn bằng gỗ gụ. Cái xác dường như vẫn còn mang dáng vẻ của con người, nhưng cái cổ đã bị kéo dài đến dị dạng, phải đến 1 mét, và cái đầu be bét máu trông giống loài bò sát nào đấy hơn là một con người. Một nửa hộp sọ của nó đã bị thổi bay. Piers biết dấu đạn từ khẩu súng yêu thích của Leon  —đó là một phát bắn từ cự ly gần.

Leon ngồi trên bàn, đôi chân dài đung đưa yếu ớt qua mép bàn, đôi bốt thấm đẫm máu của con quái vật. Anh không nhìn lên khi Piers bước vào, đầu cúi gằm và mái tóc vàng sẫm mềm mại che khuất khuôn mặt. Anh vẫn không ngừng cầu nguyện. Giọng anh quấn quanh những ngôn từ ấy, đẹp đẽ và khủng khiếp trong cùng một khoảnh khắc, bị đe dọa bởi sức nặng của chính chúng.

Trên đùi Leon, khẩu súng vẫn còn đó, siết chặt trong đôi bàn tay như một điệp khúc tàn bạo — hoặc có lẽ là một lời nhắc thậm chí còn ám ảnh hơn bản thân lời cầu nguyện.

Hơi thở của Piers nghẹn lại trong lồng ngực. Cậu cảm thấy mình không nên ở đó. Nhưng cậu biết mình không thể ở đâu khác được. Im lặng, cậu đóng lại cánh cửa sau lưng. Ánh mắt cậu lướt từ khẩu súng của Leon lên trên, qua vai anh, dừng lại trên cái đầu cúi gằm của Leon.

Lời cầu nguyện của Leon kết thúc trong tiếng "Amen" nhẹ nhàng. Sự im lặng rơi tõm xuống văn phòng ngột ngạt. Mùi kim loại, mùi máu tanh lan tràn lấp kín căn phòng nhỏ, một mùi hương rùng rợn và quỷ dị. Với cánh cửa đóng lại sau lưng và trận chiến đã ở rất xa, cảm giác như chỉ còn lại mình Piers và Leon trên thế gian này, mắc kẹt trong thánh địa đổ vỡ của chính họ.

"Anh đã không cầu nguyện kể từ thành phố Raccoon," Leon nói thật nhỏ, đầu vẫn cúi xuống.

"Sau khi họ ném bom thành phố, cảm giác như thể, nếu một vị thần nào đó ở đấy, ông cũng sẽ không thể hoặc không giúp đỡ. Điều gì khác có thể xảy ra được chứ? Tất cả những cuộc chiến, tất cả những hy vọng về những người sống sót, tất cả đều —vô nghĩa. Thậm chí chả phải vì virus hay quái vật, mà là lũ chính phủ chó chết." Nụ cười của anh thật trống rỗng. "Có vẻ cầu nguyện chẳng còn nghĩa lý gì nữa rồi."

Piers lại nuốt khan, cơn đau ở ngực dữ dội như một cơn đau tim. "Chúng có nghĩa," cậu nhẹ nhàng đáp lại. Cậu không nói là cậu hiểu. Cậu không thể. Cậu không phải Leon, không bị đức tin của chính mình tước đi từng lớp một như cuộc đời đã làm với Leon.

Dù không thể nhìn thấy khuôn mặt Leon nhưng Piers vẫn biết chính xác anh đang nhìn gì. Máu vẫn loang lổ trên sàn, nguội đi và khô lại trong cái lạnh của máy điều hòa, nhưng khẩu súng trên tay Leon còn kinh khủng hơn. Piers muốn lao tới và giật nó khỏi tay anh.

Khẩu súng còn đáng sợ hơn cả đôi vai đẫm máu của Leon. Quần áo xung quanh bị xé rách, lộ ra những đường máu đen lan rộng. Thứ virus mới này đang làm ô uế cơ thể người cậu yêu.

Leon nở một nụ cười, ướt át và kỳ lạ. Chúng vẫn khàn khàn nhưng thật xa lạ, có điều gì đó xa lạ trong giọng điệu của anh, điều gì đó nghe không còn giống một con người. Tim Piers thắt lại, mép nó nứt ra, tứa máu.

"Anh còn không thấy nóng nữa rồi, Piers."

Cẩn thận và chậm rãi, Piers bước qua cái xác của con BOW. Miệng nó vẫn há ngoác, những cái răng nanh lớn ướt đẫm, từng nhúng trong máu Leon. "Càng có lý do để chúng ta đi tìm bác sĩ phải không Leon? Anh còn đi được chứ?"

Lại một tiếng cười nữa, vỡ vụn và chua chát. "Anh nghĩ là mình đã ở hơi xa rồi, Piers." Cuối cùng, Leon ngẩng đầu lên. Piers hít một hơi thật mạnh nhưng không hề nao núng, giống như Leon chưa bao giờ nao núng trước cậu hay những vết sẹo của cậu.

"Quá muộn rồi," Leon thấp giọng, mắt anh vẫn đẹp như mọi khi, chúng có thể xanh, có thể đỏ ngầu, nhưng lần này, một trong số chúng nhìn vào cậu theo cái cách tàn nhẫn nhất, con mắt màu vàng và đồng tử dại đi những nhân tính. "Nói tạm biệt chứ, Piers?"

.

—Đức Mẹ Chúa Trời, cầu cho chúng con là kẻ có tội,
khi này và trong giờ lâm tử.
Amen.

______

.
.
.
[2]

Piers Nivans không lớn lên trong một gia đình theo đạo. Mẹ cậu thích đi nhà thờ và luôn cố gắng mang Piers, cha và em gái đi cùng. Piers không chắc liệu đó là vì tín ngưỡng hay cộng đồng, nhưng vì niềm thích thú của bà với những bữa tiệc potluck và các cuộc thi làm bánh, cậu đoán là chúng thuộc về vế sau. Bà không đi lễ Chúa Nhật, không phải với phần lớn. Cậu không bao giờ tìm ra lý do hay bất cứ quy tắc nào. Vài Chủ nhật, bà đánh thức mọi người dậy, thúc giục mọi người sắm sửa tươm tất, còn bố cậu thì ngáp ngủ suốt cả chặng đường đến nhà thờ. Đó là một tòa nhà nhỏ, và giáo dân ngày một thưa thớt qua mỗi năm.

Dẫu vậy, ngay cả khi Piers thấy chúng thật nhàm chán, đôi lúc cậu tìm thấy những mảnh thú vị nhỏ bé. Cậu luôn âm thầm nhìn mẹ mỗi khi bà cất lên khúc thánh ca, bà hát vang như một thiên thần giữa nhà nguyện của Chúa, cuốn cậu theo mọi lời nguyện mà chẳng cần liếc nhìn sách kinh lấy một lần.

Nếu việc đến nhà thờ đã hiếm thì cầu nguyện thực sự còn hiếm hơn. Piers không thể nhớ nổi lần cuối cùng cậu cầu nguyện là khi nào. Nhìn chằm chằm vào Leon, với con mắt đột biến nhìn ngược lại cậu trong vũng lầy đen thẳm và khẩu súng nằm trong đôi bàn tay thân thương, Piers ước gì mình cũng biết những lời cầu nguyện như mẹ mình. Cậu ước gì mình biết cách cầu xin Chúa, làm ơn, không, làm ơn.

Piers đã chứng kiến ​​người cậu yêu khi anh quẫn trí, tức giận hay đau buồn, đủ loại cảm xúc khủng khiếp mà sự nghiệp của họ mang lại, nhưng rồi chính những hy vọng vắng bóng trong đôi mắt kia lại đang đe dọa Piers đến bên bờ vực sụp đổ.

Lạy Cha, Đấng ở trên Thiên Đàng... đó thậm chí có phải một lời cầu nguyện?

"Vẫn chưa đến lúc, Leon," Piers nói đều đều, bước chậm về phía trước. Tấm thảm đẫm máu trải ra một cách kỳ lạ dưới đôi giày của cậu, âm thanh ướt át bệnh hoạn vang lên, dớp dưới chân còn to rõ hơn cả đáng lẽ ra chúng nên. Piers không nhìn xuống, không cho phép mình nhìn vào bất cứ thứ gì khác ngoài người cậu yêu. "Vẫn còn thời gian. Chúng ta--"

"Không còn thời gian đâu, Piers," Leon ngắt lời, anh nghe có vẻ kiệt sức. Có vẻ vô vọng. Ngay cả những khi đau khổ nhất, lặng lẽ khóc trong vòng tay Piers giữa đêm đen, Leon cũng chưa bao giờ nói như vậy. "Đi khỏi đây đi. Gửi... gửi người khác đến. Không phải Chris. Anh không quan tâm, ai cũng được. Chỉ. Chỉ là không phải em hay Chris."

Một lời nhắc nhở Leon rằng danh sách bạn bè của anh nhỏ bé đến nhường nào. Đó từng là chủ đề quen thuộc trong khắp những cuộc cãi vã vui vẻ nhưng chân thành. Như thể rằng những thứ này chưa cướp đi quá nhiều những người lính của họ...

Đưa...đưa con yên nghỉ trên giấc đồng xanh...? Không. Không, không phải vậy. KHÔNG.

Tim Piers đập thình thịch, dội vào cả xương sườn, nghe đến cả từng tiếng mạch đập, tiếng lồng ngực quặn thắt, tiếng gầm thét ngày càng lớn trong tai và mọi thứ khác yên tĩnh đến nhường nào. "Vẫn còn thời gian—" Piers lặp lại, mong Leon nghe thấy điều đó, tin điều đó. "Anh đã bị nhiễm nhưng vẫn chưa cố giết em. Anh vẫn có thể kiểm soát. Chúng ta vẫn còn có thể cứu được." Em vẫn có thể cứu anh.

Tay Leon co giật quanh khẩu súng. Piers yêu đôi bàn tay đó. Cậu biết từng vết chai trên chúng, biết những ngón tay ấy, biết cảm giác chúng chạy trên cơ thể cậu. Biết chúng đẹp đẽ, kỳ diệu và chết chóc biết bao. Biết chúng nhanh nhẹngiàu kinh nghiệm đến mức nào và biết rằng cậu sẽ chẳng có cơ hội nếu Leon thực sự muốn kết liễu đời mình.

"Đây là một loại virus hoàn toàn mới, Piers," Leon nói. "Chưa có phương pháp chữa trị --ai biết được sẽ mất bao lâu chứ. Anh chỉ... muốn chết trong khi vẫn là chính mình. Em biết mà, Piers. Chúng ta đã nói về điều này."

Lạy Chúa trên cao, xin ban cho con niềm thanh thản -- Không.

"Không," Piers quyết liệt phản đối. Một bước nữa. Máu thấm vào ủng của cậu, nhiều hơn. "Chúng ta đã nói về việc nếu không còn hy vọng. Vẫn còn hy vọng. Vẫn còn thời gian. Anh dám bỏ cuộc, Leon Scott Kennedy. Sao anh dám—."

Con mắt xanh của Leon ánh lên ướt át. Nhưng con mắt đột biến kia vẫn ráo hoảnh. Ngay cả đồng tử cũng giãn ra theo những cách khác nhau, đáp lại những tín hiệu khác nhau. "Anh không muốn trở thành thứ đó, Piers," anh đáp lại, hất cằm về phía con quái vật dưới chân Piers. Piers từ chối nhìn. "Anh sẽ không."

Ngón tay khẽ co giật, trong một chuyển động tinh tế của cơ bắp. Piers căng thẳng, sẵn sàng lao về phía trước, nhưng lúc này, khẩu súng vẫn ở trên đùi Leon.

Chúa là Đấng chăn giữ con, con sẽ chẳng mong gì hơn... Chỉ trừ một điều. Xin Người.

"Anh sẽ không làm vậy," Piers thề. Lại một bước chân ướt át, dớp người nữa về phía trước. "Ngay cả khi em phải tự mình bắn anh." Làm ơn, Chúa ơi, không. "Nhưng chúng ta vẫn chưa đến đó. Anh thấy mà, chúng không kiểm soát tất cả. Chúng ta còn thời gian để chiến đấu với thứ này."

Lời cầu nguyện đó hẳn là còn nhiều hơn nữa nhưng Piers không nhớ nổi. Những câu chữ cứ trượt qua trượt lại trong đầu, nhưng cậu chẳng thể nhớ được bất kỳ lời cầu nguyện nào khác. Cậu đã nghe mẹ cầu nguyện: khi cha cậu khuỵu xuống và mọi người đều lo sợ đó là một cơn đau tim, khi chị gái cậu chuyển dạ sớm... Bà đã nói gì? Bà đã cầu xin điều gì?

Lạy Chúa xin thương xót cho chúng con là kẻ có tội.

Không. Không phải là cái đó.

Lạy Cha chúng con ở trên trời, nguyện danh Cha cả Thánh...

"Đi đi, Piers," Leon nói. Piers nhìn anh, nhìn thấy răng nanh lóe lên bên dưới cánh môi mấp máy. Piers biết đôi môi ấy, biết mùi vị của chúng, biết chúng mềm mại và dịu dàng, cảm giác khi chúng nứt nẻ và khi Leon dùng thỏi son dâu tây mà Piers mua cho anh, cảm giác ẩm ướt và ấm áp khi tắm xong, hay khi chúng di chuyển trên môi cậu mỗi lúc Leon cười trong nụ hôn của họ. "Anh thà tự bắn mình còn hơn bắt em làm điều đó—- Anh thà tự bắn mình còn hơn là phát điên trong một căn phòng đổ nát nào đấy và cố xé nát họng em. Đi đi, Piers."

Piers nuốt như đang cố nuốt xuống một tảng đá mắc nghẹn trong cổ họng. Cậu muốn bước thêm một bước nữa, nhưng những cú giật nhẹ trên tay Leon khiến cậu tê dại. Cậu không muốn đẩy Leon vào cảm giác như thể anh phải tự bắn mình còn hơn là mạo hiểm với Piers.

Cả hai đều từng bị nhiễm. Họ đã gắn bó với nhau vì điều đó, như một chất xúc tác kéo họ lại gần nhau sau Lanshiang. Nhưng trải nghiệm của họ vẫn rất khác nhau. Sự biến đổi thật khủng khiếp đối với Piers, cậu đã cố để giữ kiểm soát trong suốt ngần ấy thời gian. Thế còn Leon? Còn những điều không được đưa vào những bản Báo cáo khét tiếng của Kennedy? Chẳng có gì ngoài những lời thỏ thẻ bên tai Piers, về cảm giác khi chứng kiến chính tay mình vòng quanh cổ Ada Wong và trong mọi nỗi bất lực để ngăn chặn chúng.

Làm sao Piers có thể thuyết phục Leon rằng anh không phải là mối đe dọa đối với cậu khi Leon biết chính xác anh có thể làm những gì khi là một mối đe dọa?

Em yêu anh, Em yêu anh, Em yêu anh...

Piers nói: "Không quan trọng đó có phải em hay không..." Giọng cậu khàn đi sau mỗi tiếng cất lên. Cậu hít một hơi thật sâu, chỉ có mùi máu và cái chết. Chúng tràn vào căn phòng nhỏ, ngột ngạt và bệnh hoạn. Piers sẽ đốt sạch quần áo sau khi cậu -- khi họ -- rời khỏi nơi này.

Cậu vẫn không nhớ được những lời cầu nguyện của mẹ mình, nhưng cậu nhớ Chris đã cầu xin cậu trong phòng thí nghiệm dưới nước. Cậu không nhớ những lời của anh ấy nhưng Piers nhớ giọng điệu đó, sự tuyệt vọng trong đôi mắt của đội trưởng —của bạn cậu, giọng nói ấy vỡ ra khi chúng nhận ra mép vực chênh vênh giữa họ. Piers không cần súng để tự sát: cậu chỉ cần chờ đợi.

Leon sẽ không chờ đợi. Leon Scott Kennedy rất tệ trong việc chờ đợi.

"Nếu em bỏ đi," Piers tiếp tục, nhìn chằm chằm vào đôi mắt loạn sắc, "Em cũng có thể tự mình bóp cò, không quan trọng đó là anh hay em. Kết quả vẫn sẽ giống nhau, phải không? Máu anh sẽ vẫn còn trên tay em, vậy nên ít nhất hãy để em cố gắng cứu anh."

Leon không hay khóc. Ngay cả sau ngần ấy thời gian ở bên Piers, anh vẫn do dự khi cho phép bản thân bộc lộ nhiều đến thế, phơi ra ngần ấy những tổn thương. Và khi anh làm vậy, một phần nào đó trong Piers luôn ghen tị, bất luận phần còn lại trong cậu vẫn xót xa, bởi vì Leon Kennedy, đương nhiên, thực sự là một người đẹp trong nước mắt (trong khi Piers luôn là đứa nhăn mặt khỉ với mũi nhãi tèm lem). Một vệt ửng hồng làm nổi bật gò má đáng yêu và những giọt nước mắt chỉ khiến đôi mắt xanh tỏa sáng. Ngay cả lúc này đây, khi nước mắt bắt đầu chảy dài trên khuôn mặt, anh vẫn đẹp tuyệt vời. Hoặc đơn giản là anh luôn đẹp trong mắt Piers, dù cho có bị thứ virus chết tiệt biến đổi.

Làm ơn, Chúa ơi... con yêu anh ấy. Làm ơn.

"Làm ơn," Piers nói khẽ. Cậu dám tiến thêm một bước nữa. Cậu đưa tay ra. Những vết sẹo từ sự biến dị vẫn dai dẳng trên những ngón tay cậu. "Hãy để em thử."

Leon có thể sẽ có nhiều vết sẹo hơn sau chuyện này, nhưng không sao cả. Hơn cả những vết sẹo, là những cuộc chiến của họ với virus, đã ràng buộc họ và Piers đang đặt cược tất cả vào điều đó:

Hơn hết thảy, cả hai đều bị ràng buộc bởi niềm hy vọng không thể chối từ.

Piers nghĩ giờ cậu đã nhìn thấy chúng, tỏa sáng trong con mắt xanh ướt át đó. Con mắt của loài bò sát vẫn lạnh lùng và xa lạ.

"Để em thử đi, Leon," Piers cầu xin, đưa tay ra. Leon nhìn chằm chằm vào nó. Nước mắt cắt qua cả máu và bụi bẩn trên mặt anh.

Chúa ơi. Đừng cướp anh ấy khỏi con.

Làm ơn.


.Còn tiếp


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net