Tức giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sẵn sàng chưa nào, cún con?"

Jeongin không khỏi đỏ mặt trước cái biệt danh đó, tai nhóc giật giật và mũi chun lại khi nghe tiếng cười khúc khích trầm ấm ngay sau đó.

"Anh thật phiền phức, hyung," Jeongin càu nhàu, nhìn lên khi khuôn mặt tươi cười của Felix xuất hiện trước mặt cậu, "Anh không nên gọi em như vậy."

"Nhưng em là một con cún con!" Felix bĩu môi với nhóc, đưa một tay lên vò vò hai cái tai khá nhọn trên đỉnh đầu của Jeongin, "Một người-cún con!"

"Chính xác là một người-cáo," Jeongin sửa lại, đảo mắt khi Felix chỉ cười một lần nữa, "Mặc dù mọi người đều nhầm em là người sói."

"Đó là bởi vì tai của em vẫn đang phát triển và mái tóc đen của em che mất chúng," Felix nói, khuôn mặt của em sáng lên khi em lại vươn tay lên để vén một vài sợi tóc của Jeongin, "Em sẽ sớm có bộ lông màu cam, nhưng rồi em vẫn là cún con của anh thôi."

Cùng lúc, Jeongin rên lên một tiếng, Felix cười lớn hơn khi em quay người lại và dứt khoát kéo Jeongin ra khỏi cửa, tay kia xách chiếc giỏ của họ.

"Em có thể rên rỉ và gầm gừ tuỳ ý em trên suốt quãng đường đến chợ, anh không bận tâm đâu," Felix nói, định khoác tay nhau khi họ đi cùng nhau, "Em không ngăn nổi anh đâu, cún con."

"Anh là hyung duy nhất mà em nghĩ rằng em có thể thoát khỏi chuyện này," Jeongin quay lại bĩu môi với em, "Bọn họ cưng chiều anh còn hơn cả cưng chiều em nữa."

"Điều đó không có nghĩa rằng em không phải là em bé của anh," Felix cười rạng rỡ với nhóc, lần này gương mặt của Jeongin còn đỏ hơn nữa, ngầm thừa nhận rằng nhóc thích những từ đó, "Đúng là cún con của anh!"

Jeongin lắc đầu bất lực, cố gắng che mặt lại. Dù cảm thấy xấu hổ, nhóc vẫn không rời mắt khỏi Felix. Đó là một ngày yên bình đối với họ, Jeongin và Felix hơi làm ồn trong nhà và Chan quyết định cử hai đứa đi chợ cùng nhau để đốt cháy bớt năng lượng và lấp đầy cái tủ bếp của họ.

Felix đã vô cùng hạnh phúc khi được giao nhiệm vụ, Jeongin thì chỉ đơn giản là hạnh phúc vì có một chuyến phiêu lưu nhỏ. Nhóc ấy và Felix đã dành nửa tiếng trước gương trước khi họ rời đi, cảm xúc của Felix đã đủ ổn định để em có thể thay đổi gương mặt và mái tóc của mình theo ý muốn, thử qua một loạt các ngoại hình khác nhau mà suýt chút nữa Jeongin đã cười bò lăn ra sàn nhà. Chan lại xuất hiện một lần nữa và kéo họ đến cửa trước bằng tai của cả hai.

Felix cuối cùng đã chọn màu tím sáng cho mái tóc của mình và một chút kim tuyến trên mí mắt. Đôi mắt của em có ánh bạc nhẹ, gò má lấp lánh và khoé môi cong cong.

Jeongin đôi khi không thốt thành lời, nhưng Felix trông quá đẹp.

Jeongin nhìn chằm chằm vào em trong suốt quãng đường đến chợ, Felix nhận ra nhưng không nói gì mà chỉ bắn cho Jeongin những nụ cười khe khẽ và vài cái nháy mắt ngẫu nhiên. Lần nào Jeongin cũng cười đáp lại, thừa nhận rằng biết ơn Chan vì đã cho cả hai một khoảng thời gian bên nhau, ngay cả khi đó có lẽ là khoảng thời gian để nghỉ ngơi của nhóc hơn bất cứ điều gì khác.

Thật không may, việc Jeongin nhìn chằm chằm vào Felix trở nên khó khăn hơn rất nhiều khi họ đến khu chợ sầm uất.

Có người ở khắp mọi nơi, con người và các sinh vật siêu nhiên giống họ đang bận rộn hối hả di chuyển từ gian hàng này sang gian hàng khác. Felix kéo Jeongin lại gần hơn, đưa cả hai băng qua đám đông để tới được tất cả những chỗ cần đến.

Felix và Jeongin đã kết hợp cùng nhau rất tốt, xoay xở để mua được hầu hết những thứ trong danh sách của họ và tránh tai nạn khi di chuyển. Tay của Felix không bao giờ rời khỏi tay Jeongin, cuối cùng cả hai cũng xách một giỏ đầy quay về nhà.

Khi họ quay về thì mặt trời đã đáp xuống những nốt tàn nhang của Felix một cách hoàn hảo. Nó tạo ra một thứ lấp lánh quá đỗi lộng lẫy, mê hoặc đến nỗi Jeongin như quên cả lối về.

Nhóc không còn đòi hỏi gì hơn nữa.

Một tiếng ư ử thoát ra từ miệng Jeongin khi một cơ thể bất ngờ va vào người nhóc, lồng ngực hai người đập vào nhau và chân nhóc loạng choạng lùi lại, Jeongin nhận ra tiếng Felix đang thở gấp ngay bên cạnh.

Phải mất một giây sau, Jeongin mới nhận ra rằng nhóc đã xoay xở để đứng vững được trên đôi chân của mình, nhóc thở phào nhẹ nhõm trước khi đôi mắt kịp mở to vì hoảng sợ.

"Ôi chúa ơi, tôi rất xin lỗi!" Jeongin cố gắng cúi xuống, nhặt cái giỏ của người đã đánh rơi mọi thứ khi va chạm.

Nhưng rồi mặt đất biến mất khỏi tầm nhìn của Jeongin.

"Con chó đần độn!" Con người nhổ nước bọt vào nhóc, bàn tay vẫn giơ lên ​​ở vị trí mà gã đẩy Jeongin ngã ngửa ra.

Jeongin mất một giây để xử lý hành động đó, chớp mắt một cách kinh ngạc, miệng há hốc và lồng ngực co thắt đau đớn khi cố gắng hiểu chuyện quái quỷ gì vừa xảy ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

"Những sinh vật như mày nên được nhốt trong lồng!" con người tiếp tục, và sau đó Jeongin thực sự đã hoàn hồn, khuôn mặt của nhóc nhăn lại khi tiếp nhận những từ ngữ đang bị ném vào mình.

Nhưng trước khi Jeongin kịp suy nghĩ để đáp lại thì đã có một giọng nói khác cất lên, một giọng nói trầm và đáng sợ nhưng lại vô cùng thân thuộc.

"Sao ngươi dám?!"

Jeongin gần như không nhận ra Felix, người đã bước ra phía trước nhóc, mái tóc mềm mại của em giờ đã trở thành một màu đen tuyền và nắm đấm cuộn tròn ở hai bên. Jeongin tròn mắt nhìn vào lưng em, thấy con người kia đang tái mặt qua vai của Felix.

"Sao ngươi dám nói với em ấy như vậy?" Felix gầm gừ, giọng em nhả ra từng chữ với sự đáng sợ gần như tuyệt đối. "Sao ngươi dám coi thường sinh vật-lai như vậy? Sao ngươi dám đối xử với họ như vậy?"

"T-Tôi xin lỗi!" con người ngay lập tức cố gắng nói, lùi lại một bước vụng về khi Felix tiến lên. Jeongin cuối cùng quyết định làm gì đó khi con người bật khóc thút thít.

"Hyung," Jeongin đứng dậy, ôm lấy Felix và đặt cả hai tay lên ngực em, buộc em phải lùi lại. Felix nhấc tay lên chạm vào khuỷu tay của Jeongin, nhưng em vẫn không ngừng nhìn vào con người mà giờ đây Jeongin đã sẵn sàng để bảo vệ.

Nhưng điều đó không quan trọng, bởi vì Jeongin không thể rời mắt khỏi Felix.

Felix... Felix, người mà chỉ vài phút trước vẫn trông khác hoàn toàn.

Đôi mắt sáng của Felix giờ đây là một màu đen tuyền, thậm chí không có ánh mặt trời phản chiếu trong chúng khi chúng thu hẹp lại thành một đường thẳng. Những vết tàn nhang của em đã mờ đi, thay vào đó là những đường gân đen mỏng vươn ra trên gương mặt em, phân nhánh trên gò má và lan ra như những mũi kim nhỏ.

Cảnh tượng thực sự khiến Jeongin kinh hoàng, nhưng nhóc không thể rời mắt được.

Giận dữ, Jeongin nhận ra, Felix đang tức giận.

Jeongin gần như không có chút thời gian nào để xử lý rằng đây là lần đầu tiên nhóc thấy Felix tức giận đến mức tác động đến ngoại hình của em, giận dữ đến mức khiến em mất kiểm soát khả năng biến hình của mình.

"Hyung," Jeongin nói trước khi kịp suy nghĩ về điều đó, siết chặt lấy áo sơ mi của Felix, "Hyung, không sao đâu."

"Không, nó không ổn," Felix nói, đôi mắt của em bằng cách nào đó càng trở nên tối hơn, "Gã không nên nói với em như vậy."

Jeongin thừa nhận không thể phủ nhận điều đó vì bản thân nhóc cũng tức giận vì những gì con người đó nói. Vì vậy, thay vào đó, nhóc hít một hơi thật sâu và quay lại đối mặt trực tiếp với con người, hoàn toàn chặn tầm nhìn của Felix khi nhóc nhìn chằm chằm vào gã.

"Tôi đề nghị anh rời đi," Jeongin mở miệng để răng nanh lộ ra, con người gật đầu lia lịa khi Jeongin đưa tay ra sau để nắm lấy cổ tay Felix, "Tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa."

Con người cố gắng lắp bắp để thốt ra một lời hứa, gật đầu với Jeongin một cách điên cuồng trước khi xoay người và bỏ chạy, thậm chí không thèm nhặt lại cái giỏ mà gã đã đánh rơi.

Một lát sau Jeongin mới xoay người trở lại, cơn giận của nhóc dần nguội xuống và thay vào đó là một chút nhẹ nhõm lướt qua mặt nhóc. Nhóc thở hắt ra một hơi khi cuối cùng cũng giao tiếp bằng mắt với Felix, đan tay họ vào nhau.

"Hyung, anh có sao không?" Jeongin nói, nhìn Felix chớp mắt và tròng trắng của mắt em đã trở lại, đồng tử của em vẫn đen nhưng nó không còn đen tối và đầy áp bức như trước.

"Anh mới là người nên hỏi em câu đó," Felix cúi đầu, giọng em trầm thấp và đè nén khi Jeongin nhìn những đường gân đen trên cổ em bắt đầu rút đi.

"Em không sao," Jeongin nói, đặt tay lên má Felix để em nhìn lên, "Tên đó là một tên ngốc, nhưng em không sao."

"Được rồi," Felix ngay lập tức nói, đặt tay mình lên tay Jeongin, "Anh... anh rất xin lỗi. Đáng lẽ ra anh phải giúp em hay sao đó chứ không phải phản ứng như vậy."

Jeongin không thể kìm được mà bật cười, bóp vào mặt Felix, "Đừng xin lỗi, hyung, điều đó thật tuyệt!"

"Anh thực sự không nên khuyến khích hành vi đó," Felix nói, nhưng Jeongin có thể thấy em đang cố giấu nụ cười của mình, "Nhưng doạ sợ gã đó thực sự rất vui."

"Hắn hoàn toàn xứng đáng với điều đó," Jeongin đưa tay ra khỏi má Felix và di chuyển tới mái tóc dài ngang vai của Felix, ngón tay quấn vào những lọn tóc đen, "Và, ngoài ra, anh trông thật nóng bỏng với mái tóc đen."

"Được rồi, đủ rồi nha!" Felix gạt tay Jeongin ra, "Tốt hơn chúng ta nên bắt đầu về nhà nếu không Chan-hyung có thể sẽ thực sự giết chúng ta đấy."

"Không sao đâu, hyung," Jeongin đưa tay xuống nhặt một trong những chiếc giỏ của họ, "Em biết anh sẽ bảo vệ em nếu có ai đó cố gắng giết em."

Felix vỗ vào đầu Jeongin.

Jeongin phá lên cười, rướn người rúc mũi vào vai Felix khi cả hai bắt đầu bước đi cùng nhau. Felix càu nhàu suốt cả quãng đường, nhưng Jeongin có thể nói rằng em ấy thích nó vì vành tai đỏ ửng đã tố cáo em.

"Anh đẹp quá, hyung," Jeongin không thể ngăn mình thì thầm bên cổ Felix, đủ yên tĩnh để không ai khác có thể nghe thấy họ, "Ngay cả khi anh tức giận."

Felix im lặng, nhưng bàn tay còn lại của em vươn tới siết chặt thêm Jeongin, mái tóc của em vẫn màu đen nhưng sáng bừng dưới ánh nắng và những đốm tàn nhang của em lại sáng lên.

"Anh sẽ luôn bảo vệ em, cún con," Felix cuối cùng cũng lên tiếng khi họ đã đi xa khỏi đám đông, "Dù em ở hình dạng nào, anh sẽ không bao giờ để bất cứ ai làm tổn thương em."

"Em biết," Jeongin dùng răng nanh cắn cổ Felix một cách tinh nghịch, "Và em cũng sẽ không bao giờ để bất cứ ai làm tổn thương anh."



Angry Felix >w<


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net