2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyến trở lại phòng tập nhảy diễn ra nhanh chóng và tốt đẹp, và hai người không đụng phải bất kỳ ai. Khi họ quay lại, chỉ có những người bạn trai của họ đang ở đó – những người khác, như quản lý hay Minsoo, dường như đều đã về nhà hết. Ngay khi cậu bước vào trong, mọi người ngay lập tức chạy ùa đến.

"Sao em đi lâu thế?"

"Có chuyện gì với Felix vậy?"

"Em ấy có sao không?"

"Felix?"

Vì lý do nào đó, Felix có phản ứng với giọng của Hyunjin. Đầu em ngay lập tức ngẩng lên và, ngay khi em chạm mắt với người kia... em lại bật khóc, tiếng nức nở của em nhanh chóng chuyển thành tiếng rên rỉ hoàn toàn chỉ trong vài giây.

"Mama!"

Felix quá vặn vẹo để Jisung có thể giữ được, em vươn tay ra và túm lấy Hyunjin. Mọi người trố mắt nhìn cậu bé tàn nhang trong vài giây, nhưng khi nhận ra tiếng khóc của em ngày càng to hơn, Hyunjin cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái bối rối và nhanh chóng bước tới.

"Suỵt, suỵt, không sao đâu, anh đây rồi, cục cưng," cậu thì thầm dỗ dành và bế Felix lên, em nín khóc ngay khi được ôm. "Được rồi, em không sao rồi – mọi thứ đều ổn, cưng à."

Hyunjin đến ngồi trên sô pha, điều chỉnh Felix thoải mái hơn trong vòng tay anh. Cậu bé tàn nhang cuối cùng cũng ngừng khóc, chỉ thỉnh thoảng sụt sịt, ôm lấy Hyunjin bằng tất cả sức lực của mình. Sau khoảng một phút im lặng, Chan cuối cùng cũng lên tiếng.

"Được rồi. Có ai ở đây biết Felix là một little không?"

"Một cái gì cơ ạ?" Seungmin trả lời, có chút bối rối.

"Về cơ bản, đó là khi tinh thần ai đó thoái lui về một không gian đầu trẻ hơn như một cơ chế đối phó với căng thẳng, lo lắng hoặc chấn thương – hoặc đôi khi chỉ để giải trí," Changbin giải thích, nghe có vẻ hơi e sợ khi anh nhìn chằm chằm vào Felix. "Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ... Hừm. Rất nhiều thứ đột nhiên trở nên có ý nghĩa hơn rất nhiều."

"Đợi đã, ý anh là anh Felix bây giờ giống như một đứa trẻ sao?" Jeongin chớp mắt.

"Chà, ít nhất thì em ấy cũng trẻ hơn về mặt tinh thần. Không có cách nào để biết tuổi tinh thần của em ấy trừ khi chúng ta hỏi," Chan nhún vai.

Hyunjin không nhịn được nhìn xuống Felix với một nụ cười. "Và anh nghĩ rằng em không thể dễ thương hơn được nữa~."

"Làm sao anh biết về không gian đầu này vậy, hyung?" Jisung tò mò hỏi.

"Có rất nhiều thần tượng trong ngành sử dụng Không gian nhỏ như một cơ chế đối phó. Anh đã từng trông trẻ rất nhiều khi còn là thực tập sinh," anh thừa nhận.

"Một vài người bạn thân của anh cũng là little," Changbin mỉm cười nói thêm.

"Anh biết về nó vì mấy thứ kỳ lạ mà đôi khi STAY sáng tạo nên," Minho thừa nhận, trông như thể anh ấy sắp cướp lấy Felix khỏi vòng tay của Hyunjin. "Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ Lixie thực sự là một... Em ấy chưa bao giờ nói với anh – hay bất kỳ ai trong chúng ta, theo những gì anh thấy."

"Nhưng tại sao anh ấy lại giấu chúng ta những chuyện như thế này?" Jeongin tự hỏi, nghe có vẻ hơi buồn.

"Em nghĩ đó là vấn đề cần giải quyết sau," Jisung cắt ngang, cắn môi dưới. "Có chuyện gì đó đã xảy ra trước đó – chuyện gì đó đã khiến cậu ấy đi vào khoảng không gian đó—"

"Trượt vào," Changbin cung cấp một cách hữu ích.

"Vậy thì có gì đó khiến cậu ấy trượt vào. Và em nghĩ mình biết chính xác lý do là gì."

Tất cả mọi người đều nhìn Jisung bước đến bên đi văng. Hyunjin giờ đã hoàn toàn trấn tĩnh được Felix, và em nhắm mắt lại, cứ vài giây lại ngậm lấy cổ Hyunjin trong khi cậu nhẹ nhàng xoa đầu em. Cẩn thận để không quấy rầy Felix, Jisung nhẹ nhàng kéo ống tay áo lên, để lộ vết bầm tím trên da.

Toàn bộ căn phòng ngay lập tức cảm thấy lạnh hơn gấp mười lần so với trước.

"Cái đé—"

"Anh, không! Đừng có nói bậy trước mặt em bé!" Jeongin đỏ mặt.

Minho hơi lườm sang, nhưng vẫn sửa lại. "Cái quái gì vậy? Cái này từ đâu ra?"

"Hyung, đây không phải tai nạn đâu – vết bầm có hình bàn tay."

Thành thật mà nói, không cần phải là một thiên tài để kết nối các manh mối. Felix không bị thương sáng nay, không ai trong số bọn họ túm tay em như vậy, và lần duy nhất họ không ở bên em là khi em rời đi để gặp Minsoo hàng ngày.

Chan nghiến răng, lửa bùng cháy trong mắt anh. "Ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện với Minsoo-ssi. Nhưng trước tiên, chúng ta hãy đưa em bé của chúng ta về nhà đã."

.

Khi tỉnh dậy, Felix vẫn nằm trong vòng tay của Hyunjin – ngoại trừ họ không còn ở trong phòng tập nhảy nữa, mà là trong phòng của em, ở ký túc xá. Lúc đầu em hơi mất phương hướng, nhưng không mất quá nhiều thời gian để những chuyện đã xảy ra quay trở lại, những ký ức mờ ảo từ từ hiện về, và nỗi kinh hoàng lấp đầy ruột gan em.

Ngay khi hơi thở của em bắt đầu trở nên dồn dập, em cảm thấy vòng tay của Hyunjin siết chặt lấy em.

"Suỵt, cục cưng. Không sao đâu, mọi chuyện vẫn ổn."

Thành thật mà nói, nếu mắt em đang không rất đau vì lần khóc trước đó, có lẽ em sẽ lại bật khóc một lần nữa. Tuy nhiên, em chỉ đơn giản thả lỏng bản thân trong vòng tay của người yêu em, buộc cho hơi thở của mình phải chậm lại. Dù có sợ hãi đến đâu, thì việc Hyunjin vẫn đang ôm lấy em đã giúp em phần nào bình tâm hơn.

Anh ấy không ghét mình. Mọi thứ đều ổn.

"Em cảm thấy thế nào, Lix?" Hyunjin dịu dàng hỏi, luồn những ngón tay vào mái tóc rối sau gáy của Felix.

"Mệt," em rên rỉ, giọng khàn khàn và cổ họng đau rát. "Em xin lỗi-"

"Suỵt, không xin lỗi gì cả. Vào bếp kiếm gì đó cho em ăn nhé? Những người khác cũng muốn gặp em nữa."

Felix chỉ có thể đồng ý, và Hyunjin đứng dậy. Cảm giác đau khổ kinh khủng gần như ngay lập tức quét qua cậu bé tàn nhang, cảm giác bị bỏ rơi khiến sống lưng em lạnh buốt – nhưng trước khi em có thể nói bất cứ điều gì, Hyunjin đã vòng tay qua người em và bế em lên, theo bản năng, Felix quấn chân quanh thắt lưng cậu để ổn định bản thân.

Em đỏ mặt khi bắt gặp ánh mắt của Hyunjin – chúng chứa đầy sự mê mẩn.

"Em dễ thương quá, Lix."

Mặt em lại càng đỏ hơn, Felix ngay lập tức vùi mặt vào cổ Hyunjin. Người lớn hơn cười khúc khích, vỗ nhẹ vào mông em và đi ra ngoài. Cả hai đến nhà bếp trong chưa đầy một phút và khi đến nơi, họ thấy những người bạn trai còn lại của mình đã ở đó, ngồi ở bàn hoặc dựa vào quầy.

Khoảnh khắc họ bước vào bếp, tất cả các gương mặt của mọi người đều sáng lên.

"Lixi!" Jisung hớn hở kêu lên. "Lại đây nào, em bé!"

"Yah! Nãy anh được ôm anh ấy rồi, bây giờ đến lượt em!" Jeongin phản đối.

"KHÔNG! Nếu bọn anh đưa em ấy cho em, em sẽ không bao giờ thả em ấy ra nữa!"

"Làm như anh thì có đấy!"

Mặc dù cuộc tranh luận của họ rất vui vẻ, nhưng não bộ Felix vẫn ở trong tình trạng chao đảo, có nghĩa là em khá nhạy cảm. Em không thể ngăn những giọt nước mắt nhanh chóng trào ra mặc dù trong thâm tâm em biết rằng những người bạn trai của em không thực sự cãi nhau.

"Thôi đi, hai đứa," Seungmin cảnh báo, ngay lập tức bước đến và xoa đầu em. "Không sao đâu, Lix, bọn họ không thực sự tức giận đâu."

Với một cái bĩu môi nhỏ, Felix dang tay với Seungmin. Hyunjin phát ra một tiếng phản bội nghẹn ngào, nhưng anh ấy vẫn giao em cho người kia, và Seungmin đắc thắng quay trở lại chỗ ngồi của mình với Felix giờ đang ngồi trên đùi cậu ấy. Mọi người chưa kịp nói gì thì Minho đã đặt trước mặt họ một ly sữa ấm và một bát cháo.

"Em không đói," em lầm bầm, đảo mắt sang chỗ khác.

"Em cần ăn gì đó, em yêu," anh thúc giục, xoa nhẹ mái tóc của Felix. "Em đã trở nên quá nhẹ cân nên mọi người mới có thể bế em dễ dàng như vậy. Hãy ăn vì anh nhé?"

Felix sẽ không bao giờ có thể từ chối một yêu cầu như vậy, vẫn hơi xịu môi, em gật đầu và cầm lấy chiếc thìa để bắt đầu ăn. Sự im lặng bao trùm căn phòng... dễ chịu một cách đáng ngạc nhiên. Mọi người đều chờ đợi em bắt đầu chủ đề, và em đánh giá cao việc họ để em làm chủ tốc độ của cuộc nói chuyện đã bị trì hoãn quá lâu này.

Cuối cùng, em đã tìm thấy động lực để lên tiếng.

"... chuyện xảy ra ngày hôm qua... là em trượt vào cái gọi là không gian đầu," em bắt đầu, không chắc lắm về khái niệm của mọi người về chủ đề này.

Nhưng tất cả đều nhanh chóng gật đầu, như thể đã đoán trước được điều đó, và em nhìn Chan một cách hơi bất lực, anh chỉ đơn giản trao cho em một nụ cười khích lệ.

"Bọn anh biết. Binnie, Minho và anh biết về Không gian nhỏ, vì vậy bọn anh đã nhanh chóng hiểu ra – và những người khác đã đọc về nó trong khi em đang ngủ."

Chà, điều đó chắc chắn đã giúp em đỡ phải giải thích mọi chuyện. Và, với cách mà tất cả mọi người nhìn em với tình yêu không khác gì trước đây, thì em thực sự không có gì phải lo lắng cả. Nhận ra rằng bản thân đã chịu tổn thương quá lâu, rằng mình đã không thể tin tưởng mọi người trong khi em thực sự nên tin, khiến trái tim em thắt lại với cảm giác tội lỗi.

"Em xin lỗi," em thì thầm, mắt cụp xuống. "Em không- em không có ý giấu giếm. Hoặc- hoặc em đã, em không muốn bất cứ ai biết khi chúng ta debut vì em không- không muốn mọi người thấy nó kỳ lạ hay- hay rời xa em, nhưng sau đó em bắt đầu trốn tránh vì- bởi vì em sợ mọi người sẽ ghét em vì đã nói dối hay vì- vì mọi người có thể nhận ra rằng em không phải là người mà mọi người yêu và- và- em xin lỗi."

"Không sao đâu, Lix-hyung," Jeongin trấn an, nắm lấy tay em. "Mọi người đều hiểu. Em chỉ ước rằng anh có thể nói với cả nhóm sớm hơn để anh có thể bớt căng thẳng, nhưng mọi người đều không tức giận hay gì cả."

"Thật sao?"

Jeongin cười toe toét, hếch mũi lên. "Thật."

"Felix, headspace của em bao nhiêu tuổi?" Changbin tò mò hỏi.

"À, em..." Felix cắn môi dưới. "Em... thực sự không biết. Em- em đã không thực sự hồi quy trong nhiều năm nên em không biết nữa."

"Không sao đâu, cưng à – mọi người sẽ giúp cậu tìm ra," Jisung trấn an. "Giờ thì mọi người đều đã biết chuyện, không đời nào bọn tớ để cậu giải quyết chuyện này một mình. Tất cả mọi người sẽ chăm sóc cậu thật tốt, Lix!"

Felix hơi đỏ mặt, những người khác thổn thức trước vẻ mặt bối rối của em. Tuy nhiên, ngay khi sự căng thẳng cuối cùng cũng tan biến, Chan lên tiếng.

"Nói về việc che giấu mọi thứ, anh nghĩ còn một điều nữa chúng ta cần thảo luận." Chan cúi người xuống một chút để có thể nhìn thẳng vào mắt Felix, vẻ mặt hơi buồn nhưng kiên quyết. "Felix, Minsoo-ssi bắt nạt em bao lâu rồi?"

Hơi thở của Felix đứt quãng, và em ôm cánh tay bị đau vào ngực theo bản năng. Bây giờ em mới để ý đến miếng băng quấn chặt quanh vết bầm tím, điều đó có nghĩa là mọi người đã nhìn thấy nó, nghĩa là con mèo không chỉ chui ra khỏi túi - chúng đã xé toạc nó ra theo đúng nghĩa đen.(*)

"... kể từ ngày đầu tiên," em thừa nhận, giọng em gần như thì thầm.

"Đó có phải là lý do thực sự tại sao em không về nhà đêm đó?" Minho nhíu mày.

Felix lặng lẽ gật đầu, co người lại một chút vào lòng Seungmin khi em cảm thấy cơn giận của những người bạn trai của em dâng lên rõ rệt. Nhưng Chan chỉ đơn giản xoa đầu em với một nụ cười trấn an, và Felix không thể nhịn được mà dụi đầu vào cái chạm đó.

"Không sao đâu, Lix. Ông ta sẽ không thể làm tổn thương em nữa – bọn anh hứa."

.

Felix rất ngạc nhiên khi những người quản lý cùng họ thảo luận về tình hình vào ngày hôm sau đã tin em vô điều kiện. Rõ ràng là thái độ của Minsoo đã khiến nhiều nhân viên khó chịu, và một vài người quản lý thậm chí còn tình cờ nghe thấy ông ta chửi bới Felix qua điện thoại với ai đó.

Chỉ sau gần một giờ tìm kiếm, họ phát hiện ra rằng Minsoo thực ra là bố của một cựu thực tập sinh ở JYP, một người tình cờ cùng đợt với cả nhóm. Rõ ràng, cậu ta đã bỏ cuộc sau khi Stray Kids ra mắt với lý do "thằng ngoại quốc ngu ngốc đã đánh cắp vị trí đáng lẽ thuộc về cậu ta" và bố cậu ta đã tin nó ngay lập tức – sự lạm quyền lan truyền trong gia đình, và ông ta đã biến nó thành nhiệm vụ của mình để biến cuộc sống của Felix trở thành địa ngục trần gian cho đến khi cuối cùng em sẽ tan nát và bỏ đi, như thể sau đó con trai ông ta sẽ có thể thế chỗ em.

(Đó là một kịch bản hầu như không thể xảy ra cho dù thế nào đi chăng nữa, nhưng Minsoo và con trai của ông ta quá ngu ngốc để nhận ra điều đó.)

Ngay khi sự thật được phơi bày, Minsoo đã bị đuổi đi khi thậm chí còn chưa được đặt chân vào tòa nhà công ty – thực sự, ông ta rất may mắn khi làm việc với các quản lý trước bất kỳ thành viên SKZ nào vì nếu đó là Changbin, Minho hay Jeongin, ông ta có lẽ sẽ không rời khỏi đây mà không bị thương.

Nhưng Minsoo đã biến mất, và Felix đã được an toàn. Và bây giờ, khi bí mật được bảo vệ cẩn thận nhất của em bị lộ ra, cuối cùng em cũng cảm thấy mình có thể thở phào nhẹ nhõm.

"Ai là em bé dễ thương đáng yêu nhất của tui nào?" Jisung xuýt xoa, bẹo má em.

Felix đỏ mặt, hất tay ra. "Sungie, dừng lại! Bây giờ tớ không nhỏ!"

"Vẫn là em bé dễ thương đáng yêu nhất của tớ!"

Cậu bé tàn nhang đảo mắt, nhưng em không thể từ chối cái ôm mà Jisung đang đòi hỏi, và em hạnh phúc đắm mình trong hơi ấm của người bạn lớn hơn một ngày khi Jisung không ngừng xuýt xoa bên cạnh. Em thực sự yêu tất cả những người bạn trai của em, và em đã thề với bản thân rằng em sẽ không bao giờ giấu giếm họ điều gì nữa.





(*) let the cat out of the bag: để lộ bí mật









T/N: chính thức lấp hết tất cả các hố. còn có đào hố mới nào nữa ko thì... ờm... toi suy nghĩ đã

biết sao dạo này toi chăm thế ko, tại sắp tới chắc ko có thời gian dịch fic đâu á :)))))

anyway, iu tất cả những reader đáng iu của toi *big big hug*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net