Chap 7 - Changbin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Năm nhất của Felix


"Trời mưa." Changbin cau có và khoanh tay nhìn ra cửa sổ. Đó thực sự là một khung cảnh buồn bã. Mưa rơi phủ kín bầu trời tối tăm và u ám. Khi Changbin kiểm tra thời tiết trên điện thoại của mình, anh phát hiện ra nó đã hết pin và lớn tiếng chửi rủa. "Thật không thể tin được."

"Uhm... anh có cần ô không?" Changbin thở hắt ra và quay lại để trừng mắt với người đã cắt ngang tâm trạng chán nản của anh, nhưng lại cảm thấy do dự khi nhìn thấy người nọ.

Cậu bé nhỏ nhắn với gương mặt đầy tàn nhang và mái tóc nâu xoăn rũ ngang mắt. Cậu bé mặc một chiếc áo hoodie lớn mà Changbin thấy hơi quen quen, quần jean rách và đi đôi bốt chiến binh. Em thấp hơn Changbin vài inch (điều mà Changbin ghét phải thừa nhận là một cảnh hiếm gặp) và em ấy dường như đang cố gắng làm cho mình trông càng nhỏ hơn nữa.

"Em có thừa một cái sao?" Changbin nghiêng đầu hỏi khi tiếp tục nghiên cứu về đứa trẻ. Em ấy trông rất... ngây thơ.

"Không, nhưng," em nâng cái trong tay lên cao hơn một chút và cười ngượng ngùng, "chúng ta có thể dùng chung cái của em ạ?"

Changbin nghĩ nhanh trong một giây trước khi nhún vai và ra hiệu cho cậu bé đi trước. Khi họ bước ra ngoài trời cũng không mưa to lắm, nhưng vẫn đủ để làm anh ướt sũng nếu anh cố gắng đi bộ đến trạm xe buýt.

Khi cậu bé bung ô ra, Changbin không thể không thốt lên một tiếng ngạc nhiên. Nó được phủ kín bởi những chú gà con nhỏ.

Sao mà đáng yêu đến thế.

"Anh đến trạm xe buýt phải không ạ?" Cậu bé đặt câu hỏi và Changbin gật đầu. "Hoàn hảo."

Cả hai chen chúc cùng nhau dưới chiếc ô và đếm đến ba để bắt đầu chạy về phía trạm xe buýt. Họ vấp ngã một vài lần, nhưng cả hai chỉ cười trừ và tiếp tục với tốc độ ổn định. Khi đến bến xe buýt, họ đã hơi hụt hơi nhưng may mắn vẫn đến kịp ngay trước khi cánh cửa đóng lại.

Khi leo lên xe buýt, họ tìm thấy hai ghế trống và ngồi xuống.

"Không thể tin được khi gặp hai đứa ở đây cùng nhau." Cả hai đồng thời ngước lên và thấy Bang Chan đang ngồi ngay kế bên. Anh ấy cầm một chiếc tai nghe trong lòng bàn tay và điện thoại của anh ấy được cầm lỏng lẻo ở tay còn lại. Anh cũng đang ngồi cạnh một người đang cúi xuống với chiếc mũ trùm đầu che khuất gương mặt. "Lixie, anh không biết là em quen Changbin đấy."

"Em không ạ. Anh ấy đang đứng hờn dỗi về cơn mưa trước cửa sổ và em nghĩ anh ấy có thể cần một chiếc ô nên em đã đề nghị." Changbin hét lên một tiếng đầy đau thương và khẳng định mình không hề hờn dỗi gì cả. "Gì cơ? Nó là sự thật."

"Anh thậm chí còn chưa biết tên em và em đã kịp gia nhập hội nói xấu Changbin rồi." Người nhỏ hơn há miệng kinh ngạc và lắc đầu nguầy nguậy, khiến cho một vài giọt nước văng lên má Changbin.

"Tên em là Felix và em thậm chí còn không biết có một cái hội như vậy tồn tại!"

"Có đấy," Chan nói, và Felix tròn mắt nhìn anh. "Ít nhất, Changbin nghĩ là nó có tồn tại. Thực sự chỉ có Minho và anh. Thỉnh thoảng bọn anh trêu chọc chiều cao của cậu ấy, nhưng đó đều tại vì cậu ấy lùn thôi."

"Em không lùn!"

"Tí hon?"

"Không!"

"Trời mưa chết chìm trước?"

"Chan!"

"Chưa dậy thì?"

"Felix, anh cao hơn em," Changbin rên rỉ trong khi hai người kia cười lớn. "Và em đã nói rằng em sẽ không gia nhập hội nói xấu cơ mà!"

"Em nói hồi nào cơ?" Felix pha trò giữa những tiếng cười khúc khích. "Em chỉ nói rằng em không biết nó tồn tại, chứ có phải là em sẽ không tham gia nó đâu!"

Changbin cáu kỉnh và ngoáy mũi. "Ít nhất thì Minho hyung không có ở đây."

"Ai đó gọi tên anh à?" Người đang ngủ say bên cạnh Chan cựa mình, thả con quỷ trong anh ra. "Ồ, chào chú lùn."

Changbin rên rỉ và đảo mắt lên trời.


Năm thứ hai của Felix


"Felix, đây là lần thứ ba em khóc trong tuần này đấy." Felix nghẹn ngào khóc nức nở trong khi dọn dẹp mớ hỗn độn mà em đã gây ra. "Ý anh là, em thực sự đang khóc chỉ vì sữa bị đổ sao."

Felix ngước lên, chờ đợi sự chỉ trích nhưng chỉ nhìn thấy sự quan tâm thuần túy trong đôi mắt của người lớn hơn. Đó là điều đặc biệt về Changbin. Mặc dù lời nói của anh ấy có vẻ thẳng thừng hay thô lỗ, nhưng bạn có thể đọc được tất cả cảm xúc thực sự trên gương mặt anh ấy. Anh ấy không phải là người giỏi trong việc kiểm soát biểu cảm của mình.

"Gần đây em đã phải trải qua rất nhiều chuyện," Felix thì thầm với một nụ cười ngập nước mắt. Đó không phải là một lời nói dối. Đó chỉ là một trong những tuần đằng đẵng mà em cảm thấy mình giống như một thứ rác rưởi không hơn không kém. Toàn thân em không ngừng đau nhức, bố mẹ cứ không ngừng lo lắng quanh quẩn bên em, và các chị gái cũng không dám nhìn vào mắt em.

Một ngày của em bắt đầu với một mùi chua chát khi em nôn sạch bữa sáng của mình. Sau đó, em nhìn vào cơ thể mình trong gương và nhận ra rằng em có thể đếm được xương sườn của chính mình. Da em trở nên tái nhợt một cách đáng sợ và dưới mắt em là hai bọng mắt thâm quầng.

Tóm lại, trông em thật kinh khủng.

"Em thực sự rất mệt, hyung," Felix thì thầm, ngồi thụp xuống. "Mệt mỏi vô cùng."

Em nhớ lại hai ngày trước, khi Minho tìm thấy em trên cầu. Em rùng mình với ký ức ấy và cố gắng rũ bỏ nó. Có lẽ em sẽ gọi cho Minho sau.

Một đôi tay khiến em giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ và đôi mắt em mở to khi xung quanh em đột ngột được bao trùm bởi mùi của Changbin. Em tan chảy trong vòng tay ấy và thở dài mãn nguyện. Em đã không nhận ra mình cần một cái ôm đến nhường nào.

"Em xin lỗi vì em là một đứa nhóc mít ướt." Changbin cười khúc khích và Felix cảm nhận được điều đó khi em ngả đầu vào vai người lớn hơn.

"Mm, có thể, nhưng em là bé mít ướt của anh." Họ cười đùa một lúc sau đó Changbin thu dọn sữa và giặt sạch khăn. Anh di chuyển cả hai ra ghế dài và bật TV lên.

Lý do Felix đến nhà Changbin là để chơi game trên dàn máy mới của anh ấy, nhưng trong khi làm chocolate nóng, em đã làm đổ bình sữa và kinh hoàng nhìn nó tràn ra khắp mặt kính nhà bếp sạch sẽ.

"Nhà của anh đẹp thật đấy, hyung," Felix nói khi nhìn Changbin vật lộn với mấy sợi dây kết nối với TV. Anh ấy có một phòng khách rất lớn với phòng ăn và nhà bếp ngay cạnh. Ngôi nhà đã qua hai thế hệ và được lưu giữ rất tốt. Những bức tranh nghệ thuật và ảnh gia đình được treo trên tường, tạo nên một cảm giác giản dị nhưng vẫn có phần trang nhã.

"Cảm ơn. Gia đình anh mới chuyển đến đây không lâu, anh vẫn thích nó." Cuối cùng, khi mọi thứ đã kết nối xong, anh ngồi phịch xuống cạnh Felix và đưa cho em một chiếc điều khiển. "Em biết là em có thể tâm sự với anh, đúng không?"

Anh ấy khởi động trò chơi và Felix suy nghĩ một lúc, dán mắt vào màn hình ngay cả khi cuối cùng em cũng trả lời.

"Chính xác thì em không biết phải diễn tả thế nào nữa. Đã một năm kể từ khi em chuyển đến đây và đối với em mọi thứ vẫn như một giấc mơ. Đôi khi em thức dậy và không biết mình đang ở đâu, nhưng sau đó em lại nhớ ra và cảm thấy hơi buồn. Mọi người đã giúp đỡ em rất nhiều nhưng chắc là em vẫn cảm thấy buồn." Càng nói Felix lại càng thu mình vào chiếc ghế dài. Changbin có thể thấy đôi mắt của em lại một lần nữa ầng ậc nước.

"Chắc em sẽ có dịp về thăm nhà sớm thôi nhỉ?" Felix thở dài và co đầu gối lên trước ngực. Em muốn lắm chứ, em và Chan thậm chí đã từng vô tình nói chuyện về việc cùng mọi người đi du ngoạn bằng ô tô hay gì đó tương tự, nhưng đối với em đó chỉ là chuyện viển vông.

Sự thật là tình trạng của Felix không hề cải thiện. Bố mẹ em sẽ không bao giờ cho phép em đi máy bay đến một đất nước khác chứ đừng nói đến việc lái xe một mình và em cũng không chắc cơ thể mình có thể chịu được sức ép hay không. Vì vậy, thật đáng buồn, em đã phải dập tắt ước mơ được về nhà và giấu kín nó vào góc sâu nhất trong tâm trí mình. Nếu em cho phép bản thân chìm vào nỗi buồn dù chỉ trong giây lát, em e rằng mình sẽ không bao giờ thoát ra khỏi nó mất.

"Em không chắc nữa. Em rất muốn, nhưng giờ chưa phải lúc." Changbin ậm ừ, nhưng Felix biết rằng anh ấy không hoàn toàn hiểu. "Em thực sự chỉ muốn một lần nữa được ngắm nhìn những ngôi sao ở Úc. Bầu trời ở đấy trong xanh đến mức đôi khi em có cảm giác như có thể với tay lên và chạm vào nó. Em sống ở một khu vực ít dân cư nên em đã dành rất nhiều thời gian để ngắm sao."

"Mhm." Changbin lộ ra vẻ mặt đầy suy tư và Felix biết đây chính xác là thời điểm mà anh ấy nảy ra ý tưởng gì đó. Lông mày anh nhướn lên và mắt anh mở to, nở một nụ cười toe toét. "Anh có ý này. Mang giày vào đi, chúng ta sẽ đi dạo."

Felix gãi đầu và cau mày, vô cùng bối rối. Em không có nhiều thời gian để giải quyết sự bối rối của mình trước khi Changbin kéo em ra khỏi chiếc ghế dài và đi ra cửa. "Chúng ta đang đi đâu vậy ạ?"

"Bí mật," Changbin ngâm nga và Felix quyết định cứ làm theo. Đôi khi Changbin nảy ra những ý tưởng trong đầu mà bạn không thể cản nổi và tốt nhất là hãy thuận theo nó. Nếu bạn cố gắng nói bất cứ điều gì hoặc phản đối, bạn sẽ chỉ cảm thấy như đang nói chuyện với một bức tường gạch mà thôi.

Khi họ ra ngoài và bắt đầu đi bộ, Felix nhận thấy rằng mặt trời đang bắt đầu lặn. Em kéo áo khoác của mình chặt hơn và rùng mình. Changbin nhận ra và nắm lấy tay em. Điều đó khiến Felix mỉm cười và cảm thấy ấm áp. Em không thể tin được mình đã có được nhiều bạn bè như vậy chỉ trong một thời gian ngắn ở một đất nước xa lạ.

Mỗi ngày em đều bối rối bởi có rất nhiều người (và vẫn đang tiếp tục nhiều thêm) giúp đỡ em như vậy. Một ngày nọ, mẹ em đã thực sự bật khóc khi em mở lòng với bà về những người bạn mà em đã có được. Bà nói với em rằng bà đã rất lo sợ việc chuyển đến Hàn Quốc là một quyết định tồi tệ, đặc biệt là khi họ thậm chí còn không nhận được câu trả lời mà họ đang tìm kiếm.

Đêm đó, cả hai đã ngồi trên trường kỷ và tâm sự với nhau về nỗi sợ hãi và hy vọng vào tương lai. Bà nói với em rằng bà đã được an ủi phần nào khi được trở lại nơi bà sinh ra và bà hy vọng đất nước này sẽ mang lại niềm an ủi tương tự cho em. Em thú nhận với mẹ rằng việc chuyển nhà đã từng thực sự rất khó khăn đối với em, nhưng em biết cuối cùng đó là một quyết định đúng đắn. Nếu em ở lại Úc, chắc chắn em sẽ chết ngộp dưới sự thương hại và ánh mắt của những người xung quanh.

"Nào." Felix bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ của mình khi Changbin dừng lại ở lối vào của một tòa nhà rất cao và rút ra một chiếc thẻ nhựa. "Chúng ta sẽ vào đây."

Felix do dự, liếc nhìn quanh con phố vắng. "Hyung, giờ chúng ta sẽ đột nhập vào đây sao?" Changbin cười khúc khích và lắc đầu, kéo em qua cửa và bước vào sảnh. Anh dẫn cả hai đến thẳng một chiếc thang máy và quẹt thẻ.

"Đây là công ty của bố anh. Đôi khi ông ấy cho anh đến đây để làm việc cùng ông ấy hoặc mẹ anh sai anh đến để kéo ông ấy ra khỏi văn phòng." Felix gật đầu với lời giải thích nhưng vẫn hơi bối rối.

Changbin nhấn một nút trên bảng điều khiển và nó đi lên trên một cách trơn tru. Felix đã rất ngạc nhiên khi họ bỏ qua tất cả các tầng thấp hơn và đi thẳng đến tầng cao nhất. Em bắt đầu nhận ra điều gì sắp xảy ra và trái tim em đập loạn nhịp hơn.

Cánh cửa mở ra trên một tầng trống và Changbin ngay lập tức kéo em về phía cầu thang. "Chúng ta phải đi bộ nốt quãng đường còn lại."

Phải mất vài phút để cả hai đi hết hai tầng lầu, Felix như muốn tắt thở. Em lau trán và Changbin nhìn em đầy lo lắng. Felix cố gắng mỉm cười, nhưng sự mệt mỏi vẫn hiện lên qua nét mặt của em vì vậy Changbin đã dừng lại và để em nghỉ ngơi.

"Chỉ cần qua cánh cửa này nữa thôi." Sau khi để Felix lấy lại hơi thở, Changbin rút chìa khóa ra và mở cửa.

Felix ngay lập tức lại quên thở thêm một lần nữa, nhưng lần này vì một lý do khác.

Họ bước ra sân thượng của tòa nhà và Changbin cười toe toét trước vẻ mặt ngạc nhiên trên khuôn mặt của người nhỏ hơn. Anh kéo em về phía rìa của tòa nhà và hít một hơi thở thật sâu bầu không khí trong lành.

"Wow." Đó là tất cả những gì Felix có thể lẩm bẩm khi nhìn qua lan can. Em phải thừa nhận mình đã hơi rớt tim một chút khi nhận ra cả hai đang ở vị trí cao như thế nào. Những chiếc ô tô và con người bên dưới trông như những chấm tròn nhỏ xíu. Tuy nhiên, rất khó để nhìn thấy vì họ đang ở quá cao và có một vài đám mây che khuất mặt đất.

"Đó chưa phải là phần tuyệt nhất đâu." Felix bối rối quay sang và Changbin chỉ ngón tay lên trời.

Felix ngước lên và cảm thấy muốn bật khóc. Những ngôi sao không rõ như ở Úc, nhưng chúng vẫn hiện hữu. Chúng tỏa sáng và lấp lánh đến nỗi Felix không thể không đưa tay về phía chúng. Em ngã xuống đất và bật ra một tiếng nấc nghẹn ngào.

"Nó đẹp lắm, hyung." Changbin khẽ khúc khích và lắc đầu.

"Đúng là một bé mít ướt, Lix." Felix liếc sang và mỉm cười khi nhận thấy những giọt nước mắt cũng đang đọng trên mắt người anh lớn.

"Vâng, em là bé mít ướt đấy." Changbin trêu chọc, hờn dỗi, nhưng một vài giọt nước mắt đã ứa ra khi anh ngồi xuống.

"Anh không khóc, chỉ là có cái gì trong mắt anh thôi."

"Cái gì cơ?"

"Là nước mắt được chưa." Cả hai cùng bật cười và ngồi xuống để ngắm nhìn bầu trời. "Đôi lúc anh thích đến đây để suy nghĩ. Ước gì anh đã chỉ cho em sớm hơn."

"Không đâu, thế này là quá hoàn hảo rồi ạ," Felix thở hắt ra và dựa vào vai anh. "Em chưa bao giờ nghĩ mình lại được ngắm nhìn chúng một lần nữa như thế này. Cảm ơn anh."

Changbin ậm ừ và kéo em xích lại gần. Felix đã cao hơn nhiều, tỉ lệ thuận với sự thất vọng của người lớn hơn, nhưng em ấy vẫn trông nhỏ bé như cũ. Changbin chỉ muốn nhét em vào túi và đưa em đi khắp mọi nơi.

"Anh mừng vì em thích nó."

Cả hai dành cả tiếng đồng hồ tiếp theo để ngắm sao và không nói về điều gì cụ thể. Gánh nặng được nhấc bỏ khỏi vai Felix và em cảm thấy tự do. Căn bệnh của em không còn hiện hữu trong tâm trí em nữa và cơn đau gặm nhấm cơ thể em đã giảm đi đáng kể như thể đây chính là liều thuốc mà em cần.

Lần đầu tiên sau hàng năm trời, Felix cảm thấy mãn nguyện.


Năm thứ ba của Felix


Changbin nghịch con diều trên tay với vẻ cau có. Nó bị uốn cong một cách ngớ ngẩn và anh biết nếu anh thả nó lên trời thì nó sẽ chỉ rơi xuống đất một cách vô ích. Anh thở dài ngao ngán, đang định bỏ cuộc thì một bàn tay đặt lên vai khiến anh giật mình.

"Anh có cần giúp một tay không, hyung?" Felix đứng trước mặt anh, mặc một chiếc áo len dệt kim lớn mà Changbin chắc chắn thuộc về Minho, và quần jean tối màu. Tóc em đã được nhuộm vàng và rũ xuống lộn xộn đằng trước mắt. Da em hơi nhợt nhạt hơn bình thường và Changbin chợt nhớ đến chàng trai rám nắng, tàn nhang đã giúp anh tránh mưa năm nào.

Tại sao em ấy thay đổi đến như vậy?

"Hyung?" Giọng nói của cậu bé kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ và anh lại hậm hực chọc chiếc diều như thể nó sẽ tự sửa một cách thần kỳ.

"Anh không biết nó bị làm sao nữa," anh bĩu môi thừa nhận. Felix cười khúc khích và cúi xuống giúp, vuốt thẳng dây ra và cố định miếng nhựa.

"Không sao đâu, chỉ cần xử lý một chút là được." Changbin nhìn cậu bé làm việc với chiếc lưỡi hơi lè ra và mỉm cười. "Được rồi đó!"

Changbin nhìn xuống chiếc diều đã được sửa và cười rạng rỡ, nhặt nó lên và nới sợi dây ra một chút. "Cảm ơn, Lixie!"

Em đỏ mặt và nhún vai, đưa tay lên vò tóc một chút. "Không có gì ạ." Em bước đi và cầm lấy con diều của mình, nó có màu tím khá đẹp, và bắt đầu thả dây ra.

"Hyung nhìn này! Cái của em bay rồi!" Changbin nhìn sang Jisung, người đang cười rạng rỡ với chiếc diều của mình khi nó từ từ bay cao hơn. Cậu ấy đang chạy cùng nó và Changbin lo lắng rằng cậu ấy có thể bị ngã.

"Cẩn thận, Jisungie!" Người nhỏ hơn vừa cười khúc khích vừa chạy mà không cần quan tâm đến thế giới xung quanh. Changbin cười trìu mến và nhìn sang Minho, người đang nhắm mắt và ngửa mặt lên trời. Cảnh tượng khiến Changbin nhớ lại cái đêm mà anh và Felix đã trải qua trong tòa nhà công ty của bố anh. Anh cười tủm tỉm với kỷ niệm đó và thực tế là họ đang có kế hoạch đi tới đó một lần nữa sớm thôi. Kể từ lần đó, cả hai thường xuyên lên đấy để ngắm sao và có một đêm họ thậm chí còn có một buổi dã ngoại nhỏ.

Changbin giật mình thoát khỏi hồi tưởng vì giọng nói của Chan.

"Lix? Felix? Lixie?" Anh nhìn sang và thấy Chan ở bên cạnh một bóng dáng đang nằm trên mặt đất. Anh loạng choạng khi nhận ra con diều màu tím bên cạnh thân ảnh đó và mái tóc màu vàng. Đó là Felix.

Felix đã ngã xuống.

Có một loạt chuyển động khi mọi người đổ xô về phía Chan để xem có chuyện gì. Minho đến đó đầu tiên, theo sau là Jeongin. Changbin nhìn Chan đặt tay lên ngực Felix và bắt đầu ấn xuống.

Tay anh vô thức ấn gọi dịch vụ cấp cứu.

"Xin chào, trường hợp khẩn cấp của bạn là gì?"

"Bạn của tôi, em ấy... em ấy vừa ngất đi! Tôi không biết phải làm sao, làm ơn gửi ai đó đến đây!"

Phần còn lại của cuộc gọi trôi qua một cách mờ mịt và trước khi anh hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh đã đang ở trong xe của mình và bắt đầu khởi động xe. Seungmin và Jeongin đang ngồi ở ghế sau, cả hai đều trông tái nhợt và anh biết rằng bản thân mình cũng trông không khá hơn là mấy.

Khi anh phóng nhanh về phía bệnh viện, với đôi mắt ứa lệ, tất cả những gì anh có thể nghĩ đến lúc này là một cậu bé với nụ cười như ánh mặt trời dưới bầu trời đêm đầy sao.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net