Ruồng bỏ (phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Scaramouche x Lumine]

Hắn vẫn luôn thắc mắc liệu cô có thứ gì khiến cái tên Childe lơ đễnh suốt ngày như thế. Hỏi thì tên ấy chỉ nói là cô có thứ gì đó rất đắc biệt còn lại thì tên ấy không chịu nói. Cũng phải thôi tên này lúc nào cũng bày ra cái vẻ như đang trêu chọc người khác như thế. Để rồi sự tò mò trong hắn trỗi dậy, hắn theo sau cô bước trên con phố ngập sắc anh đào của Inazuma

" Paimon à! Bạn có cảm giác thấy ta đang bị ai đó dõi theo không!?"

" Ý...ý bạn là có kẻ xấu sao!?" Quay ngang dọc vẻ rất lo lắng

" Không không! Tôi chỉ linh cảm thế thôi nhưng nếu là thật thì tôi sẽ đánh bay hắn!"

" Nhà lữ hành hôm nay bạn có vẻ tự tin ghê!"

Quay về phía bên này thì hắn vẫn chẳng thể hiểu thứ đặc biệt mà Childe nói là gì. Rõ ràng là một cô gái rất bình thường mà.

" Này Scaramouche ngươi làm gì ở đây thế!!?"

Childe ở đâu xuất hiên đặt tay lên vai hắn làm hắn giật bắn người

" Ngươi từ đâu ra thế hả!?"

" Hửm...Ngươi là đang theo dõi tiểu thư của bổn công tử sao!?"

" Thật là ngu xuẩn! Ta không có lý do gì phải làm như thế cả"

Nói rồi hắn đùng đoàng bỏ đi. Có lẽ là bị đoán trung tim đen rồi chăng!? Hắn xảm thấy bản thân lúc này thật khó hiểu. Tại sao hắn phải tò mò về cô trong khi bản thân hắn có rất nhiều việc để làm ở Fatui. Nhiều việc là thế nhưng mỗi lúc rảnh hắn vẫn dõi theo người con gái ấy. Đôi khi sự tò mò cũng có sức hút gì đó to lớn lắm. Còn một điều nữa, đó là Gnosis của Lôi Thần. Hắn cần nó để hoàn thiện lại bản thân. Hoàn thiện lại như lúc mà hắn được tạo ra như một công cụ.

Một khoảng không mờ ảo bao quanh bởi sương mù,

" Cậu ta không phải con người sao? Thật đáng sợ!!"

" Hay là cậu ta là quái vật?"

" Tốt nhất là nên đuổi cậu ta đi"

" Rời khỏi nơi này đi!! Nơi đây không tiếp đốn nhà ngươi"

" Đúng đấy!! Hãy rời khỏi đây nhanh lên"

Những lời đàm tiếu cứ thế chà đạp lên tâm hồn của cậu thiếu niên tóc tím, đôi mắt vô hồn nhìn mọi người đang ruồng bỏ hắn, những bước đi chập choạng, hơi thở yếu ớt như sắp đổ gục. Cậu ta từng bước rời khỏi đó dưới tiết trời mưa rơi nặng hạt.

" Đừng....tại sao lại.... " Với bàn tay theo hình bóng kiệt quệ ấy rồi chợt nó dần lu mờ đi bởi tiếng gọi

" Lumine!! Lumine!! Bạn sao thế!? Lumine!!"

Choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng, cô ngồi bật dậy nhìn người bạn lơ lửng đang khẩn thiết gọi tên cô

" Paimon...."

" Bạn sao thế!! Sao khóc thế kia!?" Paimon lo lắng hỏi han

Cô sờ lên khoé mắt mình. Quả thật là nó ướt đẫm mà đến cô cũng chẳng nhận ra là tại sao lại như thế

" Bạn vừa gặp một cơn ác mộng nào tồi tệ lắm sao!!"

" Nó....hình như không đơn thuần chỉ là một cơn ác mộng"

" Hể!!? Chẳng lẽ là hồi ức hay chuyện gì đó tồi tệ đã từng diễn ra với bạn"

" Có thể lắm chứ! Nhưng hình như nó là câu chuyện của người khác chứ không phải của tớ"

" Người khác sao? Hừm....thật khó hiểu"

" Thôi chúng ta đi kiếm gì bỏ bụng rồi nhận uỷ thác ngày hôm nay nhé!"

" Ừm!! paimon đói lắm rồi!!"

Cả ngày hôm nay giấc mộng ấy cứ làm cô phân tâm không ngừng đến nỗi bị thương trong lúc làm uỷ thác tuy Paimon có vẻ lo lắng nhưng cô thì không bận tâm đến nó lắm cho đến khi

" Vết thương có vẻ nặng đấy!"

" Tớ đã nói khống sao rồi mà.....khoan giọng Paimon đâu giống vậy!"

Cô ngước nhìn lên thì thấy hắn, tròn mắt trước sự xuất hiện của người trước mặt. Chính hắn còn không biết hắn lấy đâu ra thứ được gọi là can đảm để đứng trước mặt cô nữa

" Cậu là..... "

" Hiên tại vẫn chưa đến lúc tôi tiết lộ danh tính nhưng cậu sẽ biết sớm thôi!!"

" Cậu có vẻ.....rất quen có phải là đã gặp ở đâu rồi không?"

" Chưa! Chưa từng gặp! Chưa từng quen biết cũng chưa từng có khả năng sẽ trở thành bạn bè!"

" Nhưng....có chút quen thuộc"

" Đến lúc rồi!" Dứt câu hắn quay lưng rời đi dưới cái nắng tàn của buổi chập tối. Bóng lưng ấy dần khuất đi dưới sương mù còn cô thì lại chìm đắm trong những dòng suy nghĩ rối ren.

" Rốt cuộc thì cậu ấy là ai?!Tại sai lại vội vã rời đi như thế !?"

" Mái tóc tím ấy giống Raiden Shougun ghê!! Là em trai sao?"

" Bạn nói mới để ý nhưng tôi nghĩ chắc không phải đâu."

" Chà! Nhà lữ hành bạn đang có khúc mắc gì sao?"

Yea Miko chậm rãi bước đến gần cô, hình như cô ấy biết điều gì về người con trai bí ẩn xuất hiện lúc nãy

" Yea Miko!! Bạn biết người con trai tóc tím hồi nãy sao?" Paimon nhanh nhảu hỏi

" Tóc tím? À đúng rồi!! Tôi biết chút ít đấy!"

" Vậy cậu ta là ai?"

" Cách đây một khoảng thời gian khá lâu cậu ta ngất xỉu trước đền Narukami. Tôi vô tình nhìn thấy nên đã đem vào đền chăm sóc. Mới đầu cậu ta có vẻ đề phòng và muốn rời đi nhưng với tình hình sức khoẻ đó thì đến đứng cũng khó mà làm được"

" Thế tại sao cậu ta lại lang bạt khắp nơi đến nỗi ngất xỉu vì kiệt sức thế kia!" Paimon cau mày khó hiểu

" Phải chăng là bị ruồng bỏ!?" 

" Ruồng bỏ sao? Nhà lữ hành bạn nhạy bén thật đấy!! Đúng là cậu ta đã bị Lôi thần ruồng bỏ đấy!"

" Thật sao? Nhà lữ hành bạn biết gì về tên tóc tím kia sao?"

" Không!! Chỉ là suy đoán thôi nhưng tại sao Lôi Thần lại...."

" Chắc hẳn bạn cũng đã biết Lôi Thần thực sự là người ở trong không gian kì ảo kia, Raiden Shougun thực chất chỉ là con rối được tạo ra với mục đích thực thi sự 'vĩnh hằng' và bảo vệ Gnosis của Lôi Thần. Người lúc nãy cũng được tạo ra với mục đích tương tự nhưng cậu ta không đủ sức mạnh để làm được việc đó. Thế nên mới bị vứt bỏ như thế"

" Bị vứt bỏ như một công cụ sao? Dẫu sao cậu ta cũng có ý thức như một con người mà. Sao phải cô lập cậu ấy như thế!!" Từng hình ảnh trong giấc mơ kia hiện về. Những lời đàm tiếu, mỉa mai, cảm giác như cả thế giới đang vứt bỏ chính bản thân vậy. 

" Tôi chỉ biết đến đây thôi! Những thứ còn lại tôi nghĩ bạn phải tự đi tìm hiểu thêm rồi! Vả lại...tôi nghĩ chuyện này có vẻ sẽ cứu rỗi được tâm hồn của người đang chìm trong bóng tối như cậu ta đấy!"

" Ừm!! Nhất định phải hỏi rõ mới được!!"

" Limine à!! Paimon đói lắm rồi! Chúng ta kiếm gì ăn trước nha!!"

" Haizz! Thật bó tay với cậu!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#alllumine