Chapter IV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trước cổng trường, Amber vẫy tay tạm biệt Lumine rồi chạy đi về. Cô đứng đấy, liên tục lướt chiếc điện thoại của mình,  đọc những dòng tin nhắn giữa cô và...sếp của công việc làm thêm.

Hôm nay là ngày đầu tiên làm và cũng là lần đầu làm thêm của Lumine, cô khá lo lắng liệu mình có thể làm việc tốt mà không gây ra hoạ hay gì không.

Lúc này, thông báo tin nhắn mới bỗng vang lên, đó là tin nhắn của Aether:

"Em hãy tin vào bản thân mình nhé! Món cơm rang trứng sẽ đợi em vào tối nay."

Nhìn dòng tin nhắn mà người anh gửi cho cô khiến cô bật cười, và cũng giúp cho cô phấn chấn hơn.

Cô đi bộ một mình trên đường phố, con đường tấp nập đầy xe cộ đi lại, đôi lúc cô còn nghe thấy những tiếng còi phát ra từ những chiếc xe ấy, nhưng cô không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại còn rất vui vẻ đi qua những con đường lớn. Cô cứ đi mãi, đi mãi, nhảy nhót trên đường như một chú chim nhỏ.

Lumine đứng trước một cánh cửa một quán cà phê, vừa mở cửa bước vào, tiếng chuông đã vang lên, và một giọng nói cũng cất lên cùng tiếng chuông đó:

"Chào mừng quý khách"

Ở quầy có một anh chàng cao to đang đứng ở đó, anh liên tục lau đi lau lại những chiếc cốc trông rất chuyên nghiệp.

Thấy anh ấy nhầm mình là khách, Lumine mới nói:

"Tôi là Lumine, hôm nay là ca làm việc đầu tiên của tôi, xin được chỉ giáo."

Nghe những lời nói của cô, anh chàng mới nhìn lên và nhìn thằng vào đôi mắt cô với một cặp mắt rực đỏ. Điều đó làm cho Lumine lại quay trở lại với sự lo lắng, cô nuốt nước bọt mà quay sang nhìn đi nơi khác.

"Vậy bạn là người đã nhắn tin hồi nãy với tôi phải không?"

Lumine lại quay mặt lên nhìn anh chàng đó với cặp mắt khó hiểu, anh lại hỏi cô tiếp:

"Bạn có phải là chủ tài khoản Lumine_Teyvatxx trên Twitter không?"

"Vâng ạ!"-Lumine đáp

"Vậy anh là...sếp của tôi sao?"

"Tên tôi là Diluc, là chủ của quán cà phê này."

Lumine thở dài, cố gắng bình tĩnh lại.

Diluc từ từ bỏ chiếc cốc xuống, lấy cái khăn bên cạnh lau tay của mình. Anh rời khỏi quầy và bảo Lumine đi theo anh, cô cũng nhanh nhẹn bước đi đằng sau lưng Diluc.

Không khí trở nên căng thẳng, cả ngày hôm nay điều đó đã xảy ra với Lumine, cô nghĩ là sau này bản thân nên tập làm quen dần với nó.

Họ đi đến trước một cảnh cửa, trên cửa có một cái bảng ghi "phòng của nhân viên quán, không phận sự miễn vào"

Diluc quay ra đằng sau, nhìn Lumine và bảo cô:

"Có một vài cái tủ ở trong đó, bạn hãy tìm một cái tủ gỗ nhỏ ở bên tay trái, trong đó có đồng phục của nữ nhân viên, sau đó hãy thay đồ ở trong đấy luôn, tôi sẽ đợi ở quầy."

Lumine vào bên trong, tập chung luôn vào việc tìm chiếc tủ gỗ đó. Cuối cùng cô cũng tìm thấy, nó lại ở trên cao, cô không thể với tới. Cô phát hiện ra là có một chiếc ghế, cô ghế lại gần tủ và đứng lên đó để lấy đồng phục.

Khi đã lấy được, cô cảm thấy khá vui vẻ và nghĩ việc còn lại chỉ là xuống và thay đồ. Lúc cô định bước chân xuống, cô lại bị trượt trên và ngã xuống. Lumine nhắm mắt lại, chờ đợi sự đau đớn mà cú ngã sắp mang lại cho mình, nhưng tự nhiên cô không hề cảm thấy đau đớn tí nào, mà cô có cảm cơ thể mình như đang...lơ lửng.

Lumine mở mắt ra, thứ đầu tiên cô thấy lại là khuôn mặt của Diluc đang nhìn mình chằm chằm, cô nhận ra là anh ấy đã đỡ mình lúc mình suýt ngã. Lumine nhanh chóng đứng dậy, vừa phủi người vừa cảm thấy xấu hổ. Diluc đứng đó nhìn cô rồi nói:

"Lần sau bạn có thể nhờ tôi lấy đồ vật ở trên cao, không cần phải lấy ghế đâu."

"Cảm ơn vì đã đỡ tôi và xin lỗi đã làm phiền anh."-Lumine cố gắng không tỏ ra là mình đang ngại

"Vậy thì bạn hãy thay đồ nhanh lên nhé, tôi đi ra ngoài đây."

"Khoan đã! Làm sao anh biết là tôi sắp ngã?"

"À, thật ra đó chỉ là linh cảm của tôi thôi. Tôi lắp chiếc tủ gỗ đó ở vị trí khá cao, có lẽ lần sau tôi sẽ sửa lại để nó bên dưới."

Lumine đứng đó nhìn Diluc bước ra khỏi căn phòng, cô cảm thấy thán phục người sếp của mình, và cô có cảm giác an toàn một cách lạ thường.

Sau khi thay đồ xong và bước ra khỏi căn phòng, Lumine thấy Diluc vẫn đang đứng đó, lau những chiếc cốc. Ánh mắt của Diluc lại chuyển về hướng Lumine:

"Bộ đồ đó hợp với bạn đấy."

"Cảm ơn anh."-Lumine đáp

Tiếng chuông ở cửa bất ngờ vang lên, Lumine vào luôn tư thế làm việc.

Một cậu con trai trạc tuổi cô bước vào trong, cô cũng không để ý gì nhiều vì trước khi làm việc ở đây, cô đã tìm hiểu hết thông tin về quán và biết rằng quán khá nổi với học sinh, sinh viên.

"Chào mừng quý khách ạ!"-Lumine nhiệt tình chào hỏi vị khách

Cậu con trai đó có một nụ cười tươi vui, hồn nhiên, cậu chọn một bàn gần chiếc cửa sổ để ngồi. Cô đến gần cậu và đưa cho cậu chiếc thực đơn.

Trong lúc cậu ta đang xem thực đơn, Lumine thấy cậu ta có đôi mắt xanh lá long lanh trông rất ngây thơ, nhưng tự nhiên...cô lại cảm thấy có ai đó đang nhìn về phía này với đầy sát khi. Quay ra nhìn mới thấy Diluc đang nhìn cậu con trai đó với vẻ mặt khó chịu, cô lại tưởng mình đã làm gì sai nên Diluc mới có vẻ mặt như thế.

"Tôi sẽ uống một cốc nước chanh ăn kèm lát bánh táo nha!"

Cậu bé lại vui vẻ quay về hướng Lumine để đặt món, cô ghi món của cậu ta lên thực đơn rồi đưa cho Diluc, anh chỉ thở dài quay mặt đi làm món mà cậu ta gọi.

Lúc cậu ta rời đi, cậu ta đã đến gần quầy, Lumine nghĩ là cậu ta đến để thanh toán thôi, nhưng cậu ta lại nói một câu mà làm cô sốc tại chỗ.

"Cứ cho tiền đồ lần này vào danh sách nợ của tôi."

Diluc tỏ ra vẻ mặt bất lực, Lumine thì đầu trống rỗng. Cô thực sự không nghĩ là một đứa cấp ba có cả một danh sách nợ.

"Chắc giờ bạn đang thắc mắc về cậu thanh niên đấy lắm phải không?"

"Thật ra là vâng ạ."-Lumine đáp

"Cậu ta là khách quen của quán đấy, nhưng mà quen theo kiểu không tốt cho lắm. Cậu ấy hay nợ quán tiền món mà cậu ta gọi, nhưng thật ra thì đôi lúc cậu ấy cũng trả, nên danh sách cũng không dài."

Nghe thế, Lumine cũng bình tĩnh hơn biết bao, trong giây lát cô còn tưởng cậu ta là dạng côn đồ không bao giờ trả tiền


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net