Chapter IX

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thấy Lumine chiều hôm nay làm việc hăng hái hơn hẳn, cô cũng cười nhiều hơn mọi khi rất nhiều.

Diluc để ý thấy sự thay đổi nhanh chóng của cô, anh vẫn còn nhớ ngày hôm qua cô như một hồn ma vất vơ quanh quán, bây giờ thì Lumine đã lật mặt lại rồi.

"Có chuyện gì vui lắm sao?"-Diluc hỏi cô

"À không, không có gì đâu ạ."

Tiếng chuông cửa vang lang, người mở cửa chính là Venti đang từ từ bước vào quán. Khi cậu ta thấy Lumine, cậu liền nở một nụ cười to chào hỏi cô:

"Buổi chiều tốt lành nha Lumine!"

"Cậu cũng vậy, Venti. À mà sao cậu lại biết tên tớ?"-Lumine thắc mắc

"Thì chả phải cậu có bảng tên đeo trên đồng phục quán sao?"

"À thì ra là vậy!"

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Từ khi nào hai người họ trông thân thiết với nhau đến thế? Diluc vẫn nhớ tuần trước cô vẫn còn bị doạ sợ khi biết danh sách nợ của Venti mà. Sự thay đổi của cô lại làm cho anh thêm bất ngờ và cả đau đầu nữa.

Lumine và Venti vẫn nói chuyện thân mật với nhau ở bàn, Diluc nhìn hai người họ như thế cũng thấy khó chịu. Anh liền gọi cô quay lại làm việc.

Nhưng cho dù có cố gắng tách họ như thế nào, Venti vẫn cố gắng để tìm cách tán chuyện với cô, khiến Diluc còn tức điên hơn nữa. Hai người cứ như là đang có cuộc chiến vô hình mà không ai biết tới.

Khi Venti rời đi, Diluc mới thở phào nhẹ nhõm, Lumine thì chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, vẫn ung dung lau đi lau lại một chiếc cốc.

Nhưng vấn đề chỉ là thời gian, một lúc sau cô mới thấy Diluc trông rất mệt mỏi, dù sao thì cả hai cũng chưa ăn tối, anh ta thì đã làm việc quần quật suốt chiều nay. Lumine nghĩ rằng ít nhất mình có thể nấu một món gì đó để động viên anh, Diluc cũng đã giúp đỡ và quan tâm cô rất nhiều lần, đây chính là một cơ hội để cảm ơn anh ấy.

"Tôi có thể dùng bếp của anh một lúc được không?"

"Cũng được, nhưng tại sao tự nhiên bạn lại muốn dùng đến nó?"-Diluc hỏi cô

"Anh sẽ biết thôi ạ!"

Cứ thế Lumine chạy thẳng vào bếp để lại Diluc vẫn đang rất khó hiểu.

Chỉ một vài phút ngắn, anh ta ngửi thấy mùi thơm nồng của trứng. Khi định vào bên trong kiểm tra, Diluc lại ngần ngại, anh vẫn quyết định đứng đợi Lumine.

Cô cuối cùng đã bước ra, Lumine đã làm anh bất ngờ với món cơm cuộn trứng, bên trên còn có tương cà được vẽ thành hình một ngôi sao khá dễ thương.

"Anh chưa ăn tối phải không? Tôi làm cho anh món cơm cuộn trứng đấy! Anh ăn rồi lấy sức hai ta cùng làm việc tiếp nha!"-Lumine vừa cười vừa nói.

Diluc bị xấu hổ một chút, anh đã để nhân viên của chính mình nhận thấy rằng anh đang mệt mỏi và để cô ấy phải lo lắng cho anh, nhưng ngược lại, anh cũng rất vui.

"Bạn đừng lo lắng quá, tôi ổn mà. Bạn cũng đã làm việc cả chiều nay, có lẽ bạn mới là người nên ăn nó để lấy sức."

"Tôi làm món này dành riêng cho anh đấy ạ! Diluc cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều, coi như đây là một lời cảm ơn từ tôi."

Diluc để ý bàn tay Lumine có một vài vết trầy xước cùng với vài vết bỏng được băng bó cẩu thả, chứng tỏ rằng cô thực sự đã bỏ tâm huyết của mình vào trong món cơm trứng này. Anh cũng không dám từ chối nữa mà lấy thìa ra để ăn thử một miếng.

Lumine đứng đó nhìn anh ăn mà đôi mắt đầy sự hi vọng.

"Vị nó thế nào ạ?"-Cô hào hứng hỏi anh

"Nó có hơi chín quá, nhưng ăn cũng rất ngon, cảm ơn bạn."

Nhận được lời nhận xét từ anh, Lumine thấy rất hạnh phúc. Trong suốt quá trình Diluc ăn nốt chỗ cơm đó, cô cứ ngồi cười tươi như hoa.

Dưới ánh đèn vàng, Lumine đang ngồi ăn tối với Aether, khuôn mặt vui vẻ đó vẫn chưa kết thúc. Aether cũng vui khi em gái mình lúc nào cũng trông vui vẻ như vậy, anh tự tin nghĩ rằng mình đúng là một người anh tốt vì đã giúp em mình làm bạn với Xiao.

Sáng hôm sau trên trường, Lumine phải trực nhật nên đến sớm hơn mọi khi. Công việc của cô đơn giản chỉ là lau dọn bảng, sắp xếp lại bàn ghế, lau quanh sàn lớp học,...

Bình thường trực nhật là làm theo cặp, nhưng người trực nhật chung với cô vẫn chưa tới làm Lumine rất bối rối, còn tưởng rằng cậu ta trốn không muốn làm nên bắt đầu tỏ ý nổi giận.

Tiếng mở cửa phát ra, Lumine tin rằng đó chính là người đó, vì chả ai rảnh mà đến sớm như thế cả.

Lúc cô định quay mặt ta mắng cậu ta một trận, nhưng nhìn thấy khuôn mặt của cậu ấy, cô lại giật nảy mình.

Đó là một khuôn mặt cô chưa từng gặp bao giờ, một cậu con trai với mái tóc trắng được buộc túm lại đằng sau, cậu ta còn có khuôn mặt khá hiền lành.

Khi cậu ấy nhìn thấy Lumine, cậu liền mỉm cười hỏi cô:

"Cho hỏi, đây có phải là lớp 1-C không?"

"Đúng rồi ạ, đây là lớp 1-C."

Cứ thế, cậu ta cảm ơn rồi bỏ đi luôn, Lumine thì vẫn đứng đó hoang mang, chẳng hiểu chuyện vừa rồi là sao nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net