End.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo OOC!

Truyện được lấy ý tưởng từ 1 cp khác tôi đu.

Truyện cổ tích trá hình.

________________

Lance Crown là một bị hoàng đế tài ba của đế quốc Slyvia.

Ngài nổi tiếng anh minh lỗi lạc, dung mạo hơn người.

Tuy nhiên hoàng đế đến bây giờ vẫn chưa lập thê dù rằng ngài đã qua ngưỡng 26. Dù nhiều người đồn đoán khá nhiều về việc này thì cũng chẳng ai dám ý kiến trước mặt ngài cả.

Cho đến một hôm, vị hoàng đế sau khi tiễn công chúa Anna - tức em gái ngài về nhà chồng thì thẩn thờ ngồi bên cửa sổ nhìn trời sao sáng.

Nói ngài không muốn yêu là không đúng nhưng là một người đứng đầu một nước, hôn nhân của ngài lấy đâu sự chân thành.

Và ngài thì không phải loại người coi trọng hôn nhân chính trị, bắt ép một người con gái không yêu ngài về làm vợ, ngài không làm được.

Đang chán nản ngồi trên ghế, chợt vị hoàng đế trẻ nhìn thấy một ngôi sao từ bầu trời đêm rơi xuống khu rừng gần hoàng cung.

Sau một hồi đắn đo, ngài cuối cùng cũng quyết định đến đó xem xét.

Đến nơi, ngài nhìn thấy một chàng trai với mái tóc đen đang ngồi gặm bánh bên cạnh mảnh thiên thạch to lớn.

Thiếu niên tên Mash Burnedead, cậu ta đến từ ngoài vũ trụ, trong lần dạo chơi đã bị rớt xuống Trái Đất.

Ngài ngỏ ý mời cậu về lâu đài của mình, thiếu niên chấp nhận.

Cuộc sống của ngài như có thêm màu sắc, thiếu niên khá ngốc ( nếu không muốn nặng lời là ngu), cậu ta thậm chí còn không có kỹ năng xã hội thông thường như giao tiếp ( có thể nói nhưng khá vô tri khiến người khác á khẩu) và khá dễ dụ khi chỉ cần là su kem thì cái gì cậu ta cũng làm ( trừ những hành vi vi phạm đạo đức xã hội ).

Ở với cậu ta cũng không tệ, ngài nghĩ.

Bỗng một hôm, ngài thấy trăng sáng cả vùng trời liền chợt nhớ ra một điều ngài đã day dứt bao lâu nay.

Vị hoàng đế liền hỏi thiếu niên:" Khi nào cậu về? "

Thiếu niên ngơ ngác:" Thường thì vào đêm sao. "

Ngài mỉm cười vỗ vai cậu:" Ta sẽ giúp cậu trở về. "

" Cảm ơn ông anh. "

Ngài đặc biệt làm cho thiếu niên một con búp bê cầu nắng, nói ngày cậu trở về nếu treo cái này lên thì trời hôm ấy sẽ rất đẹp.

Tất nhiên cậu thiếu niên tin tưởng không chút nghi ngờ.

Ấy vậy mà hôm đó lại không như mong đợi, trời mưa tầm tả, cả đế quốc như chìm trong màu trắng của mưa nặng hạt.

Ngài ngồi trên bàn làm việc nhìn thiếu niên đang buồn bã, thất vọng liền an ủi: "Tháng này không được thì tháng sau. "

Nhưng bất kể có trôi qua bao lâu, cứ đến ngày đêm sao trăng sáng thì trời cũng sẽ mưa, khiến thiếu niên không thể về được.

Sau đó ngài liền tâm sự với thiếu niên, ngài mong thiếu niên ở lại bầu bạn với ngài.

Một mình ngài một cõi, chỉ sợ khi chết đi cũng không có nổi một người bạn.

Thiếu niên như tỉnh ngộ, cậu ta vỗ vai ngài:" Tưởng gì, hoá ra ông anh muốn kết bạn à. Nếu vậy thì tôi cũng có thể ở đây chơi với ông anh đấy. "

Ngài mỉm cười, một cách thỏa mãn.

.
.

.
.
.
Từ đó, vị hoàng đế trẻ tuổi cùng với người " bạn thân " của ngài sống hạnh phúc bên nhau.

Đâu đó phía sâu khu rừng, nơi thiếu niên rơi xuống có một căn nhà gỗ nhỏ bên cạnh.

Cất giấu sau cánh cửa là những con búp bê cầu nắng bị treo ngược được nối với nhau bằng sợi dây màu đỏ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net