day7 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


chifuyu gục đầu ở bàn làm việc. anh mệt quá, không muốn động đậy hay di chuyển đi đâu cả. nguyên một ngày dài vật lộn với công việc khiến anh không còn chút sức lực nào, thêm vào đó nỗi nhớ em cứ lan tràn chảy khắp mọi nơi trong tâm trí anh, làm anh đã mệt càng thêm mệt.

nghĩ về em luôn khiến anh đau nhói. các cảm xúc tiêu cực liên tục ập đến nhấn chìm anh, chifuyu cũng để kệ điều ấy xảy ra, dù sao hơn một năm nay không có điều gì làm anh vui cả. thậm chí anh còn nghĩ có khi mình bị bệnh rồi.

và đúng thật, anh bị bệnh...

"rối loạn cảm xúc. " _ bác sĩ đã nói thế.

anh đã nghe sơ qua về nó, thật ra thì đây là căn bệnh tâm thần khá phổ biến ở thời điểm hiện tại mà, không xa lạ gì lắm. vị bác sĩ khám cho anh đã nói rõ ràng, rối loạn cảm xúc được chia thành hai loại, trầm cảm và hưng cảm. anh mắc phải loại một, rối loạn trầm cảm.

anh không chắc từ lúc đó trở đi mình có nghe bác sĩ nói gì nữa không, hoặc có thì anh cũng không nghe nổi, đáng tiếc là anh quá chán nản để có thể tiếp thu những gì bác sĩ nói.

sau đó chifuyu đã về nhà. anh thấy vợ anh lo lắng không thôi, cô ấy còn bỏ cả công việc của mình để chạy về xem anh có ổn không. đáng lẽ anh nên thấy cảm động vì chuyện này, dù sao hai người cũng không có tình cảm gì với nhau cả, cuộc hôn nhân này chỉ là liên hôn mang lại lợi ích kinh tế thôi, nhưng anh, một lần nữa, không hề cảm thấy vui vẻ hay bất cứ sắc thái cảm xúc tích cực nào.

những ngày sau đó, sự hứng thú đối với mọi thứ xung quanh anh không còn, ngay cả với bé mèo anh nuôi từ nhỏ anh cũng không quan tâm đến. anh ngủ ít hẳn, một ngày được 3-4 tiếng, hầu như lúc nào cũng trong trạng thái mệt mỏi. anh dễ kích động hơn, và mất tập trung cao độ.

vợ anh lo đến phát bực. cô ấy từ khuyên răn anh hãy nghỉ ngơi chuyển sang bỏ bê anh. đi sớm về khuya vì công việc, thậm chí ngủ lại công ti hay khách sạn để tiện làm việc.

chifuyu cũng kệ, vốn anh có thiết tha gì cô ta đâu. anh cũng không coi người đó là vợ mình. người anh muốn rước về ngay từ đầu đã chẳng phải cô ta.

mặc cho chứng bệnh ngày càng nặng, chifuyu lao đầu vào công việc. anh biết mình không thể cảm thấy vui vẻ với chuyện gì hay ai đó nữa rồi, ngay cả là em, bây giờ nhắc đến cũng chỉ khiến anh thêm buồn. vì thế chifuyu chọn lo cho sự nghiệp của mình, ít nhất anh vẫn sẽ có thứ để làm thay vì nghĩ đến cách để tự tử.

chifuyu thấy mình thật quá đáng thương. anh từ một người đàn ông lịch lãm, chín chắn, hết sức chu đáo và dịu dàng trở thành một người chỉ nghĩ đến cách làm sao để giết chết mình đi. anh chán đời và không có lấy một chút để tâm nào đến bản thân hay mọi thứ quanh mình. quá thảm hại.

rồi một ngày kia, hôm ấy không có nắng, trời ảm đạm và âm u, nhìn như sắp có bão. nhưng giữa đông thế này chắc không có gì quá nguy hiểm xảy ra đâu, anh mong vậy.

chifuyu ở lại công ti, anh mệt, và không muốn về nhà. nơi đó không giống mái ấm mà anh muốn, cũng không có người anh thương. à không, phải nói là từng thương mới phải. em ấy không còn khiến anh muốn yêu thương nữa rồi, dù em không thay đổi gì cả, em vẫn là em thôi...

mưa tí tách rơi, dần dần nặng hạt.

"vừa mưa vừa tuyết thế này..." _ anh lẩm bẩm.

chifuyu ngồi thần người ra đấy, anh nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ. gió mạnh tạt vào mang theo mưa và hơi lạnh, nó làm xáo trộn hết cả đống giấy tờ trên bàn, làm chúng ướt nước và bay lả tả khắp nơi, cuối cùng nằm đầy đất. một mớ hỗn độn.

chifuyu ngắm nhìn chúng, đống giấy trắng phau in chi chít chữ ấy. anh đột nhiên muốn được giống như thế. rơi xuống đất, và nằm im ở đấy.

gió lại tiếp tục thổi tới, cánh cửa sổ đập ầm vào, do quá đột ngột mà kính vỡ toang ra. anh im lặng nhìn, đôi mắt từng trong vắt đầy ý cười nhu hoa giờ trống rỗng, vô hồn và không còn tỉnh táo nữa. không biết khi mọi thứ của mình vỡ bung ra như thế sẽ có cảm giác ra sao nhỉ, có đau không, hay sẽ vui sướng vì không còn phải tiếp tục chịu đựng nữa?

chifuyu nhặt lấy một mảnh thủy tinh to bằng bàn tay, anh chậm rãi cứa nó dọc cánh tay mình. máu túa ra, rớt tong tỏng xuống nền nhà. anh nghĩ mình nên cứa sâu hơ...

"này! làm gì thế hả!"

cánh cửa văn phòng bật mở, nhân viên của anh vừa tiến vào đã hoảng đến mức phải hét lên rồi nhanh chóng chạy đến ngăn anh lại. anh ta cướp lấy thứ trong suốt dính đầy máu kia ra, ấn chifuyu ngồi xuống ghế còn bản thân đi tìm hộp thuốc sơ cứu tới.

cả quá trình chifuyu vẫn ngơ ngẩn. anh lặng thinh nhìn người kia băng bó cho mình, trong đôi mắt không hề có lấy một tia cảm xúc.

rồi người kia bảo anh đi về nghỉ ngơi, chỗ này sẽ có người đến dọn. chifuyu cầm chìa khoá xe, không nói gì đi thẳng xuống garage. anh muốn ra ngoài, muốn thoát ra ngoài ngay bây giờ.

mưa to, rất to. cả con đường đại lộ rộng lớn trắng xoá mờ mịt. gió thổi mạnh tới nỗi mấy thứ không được cố định như thùng rác, bàn ghế đều đổ ngã. chifuyu ngồi trong xe, đột nhiên lại cảm thấy hưng phấn. ý nghĩ lái xe đâm thẳng vào đâu đó hiện lên trong đầu anh, nhưng rồi anh bỏ nó đi, như thế sẽ còn gây hại cho người khác nữa. thật lạ là anh vẫn còn đủ tỉnh táo để không liên lụy tới ai.

chifuyu lái xe đến cây cầu gần trung tâm thành phố. cây cầu bắc ngang qua một cái hồ, không quá lớn nhưng lại khá sâu. mưa to khiến nước dâng lên, cả hồ nước vào đêm tối nhìn như một cái hố sâu thẳm, sẽ nuốt trọn bất cứ thứ gì vô tình xảy chân rơi xuống.

anh đứng ngay mép cầu, mưa nện vào người rát buốt. chifuyu không nghĩ gì cả. bản thân chỉ đơn giản muốn bước một bước nữa mà thôi, anh sẽ rơi vào cái hồ bên dưới, chìm nghỉm và không bao giờ nổi lên nữa. ý nghĩ đó lớn mạnh tới nỗi anh đã tưởng tượng ra cái viễn cảnh bản thân ngập ngụa trong làn nước kia, cứ chìm xuống dần rồi chạm đến đáy, xung quanh là rêu và bóng tối dày đặc.

chifuyu cho tay vào áo khoác, anh muốn bỏ lại mấy thứ không cần thiết như chứng minh thư và các giấy tờ. chết rồi thì mang theo chúng làm gì, có dùng được đâu.

tay anh chạm vào một mảnh giấy nhỏ trong túi trong của áo khoác, đã thấm nước nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là một phong thư được gấp lại làm bốn. bên trên có con tem màu vàng xen kẽ xanh trời, được dán cẩn thận và tỉ mỉ.

chifuyu siết tay, anh quay vào trong xe. bàn tay nắm cái phong thư kia như bị điện giật, anh mở vội nó ra.

'gửi manjirou,

.
.
.
.
.
.
.

chifuyu yêu em rất nhiều.'

phong thư trống hoác. nó chỉ có một tờ giấy nhỏ, bên trên viết được bảy chữ, nội dung chỉ có anh yêu manjirou.

chifuyu đột nhiên lại không muốn bỏ thứ này lại, mặc dù anh biết mình mang theo nó cũng chẳng để làm gì. nhưng, anh muốn mang theo cái tên của em, tên người anh thương, hoặc từng thương.

...

mikey giật mình tỉnh dậy, mặt em thấm đẫm nước mắt. em mơ thấy chifuyu, như một giấc mơ xưa cũ toàn kỉ niệm.

em muốn gặp anh ấy.

mikey cầm vội điện thoại, em ấn nhanh dãy số mình đã thuộc từ lâu, nhưng chưa kịp gọi cửa nhà đã vang lên tiếng chuông liên hồi. to và nhiều đến nỗi át cả tiếng mưa.

em bất an, sự lo sợ trào ra ngoài. cả người căng cứng. ai lại đến tìm em vào giờ này chứ, mới hơn 2 giờ sáng.

em cầm theo cái gậy bóng chày, tay run run mở cửa.

...

chifuyu của em...

anh yêu dấu của em...

mikey ôm chầm lấy anh, em khóc nấc lên. sao lại ướt hết vậy, da thịt anh lạnh quá, hơi ấm đâu rồi?!

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net