Allmikey - Kisami

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Manjirou này, trong dàn hậu cung của em cũng nên có chủ rồi. Em không tính chọn ai làm lãnh chúa phu nhân hết à? "

Manjirou cảm thấy việc lập một ai đó lên làm chính thất quá là nhàm chán, như vầy vui đùa bên phi tử không phải thú vị hơn sao? Rồi việc đấu đá trong hậu cung, lãnh chúa ở phía Bắc kinh thành đang khó xử với chính thất và phi tử kia, rắc rối lắm nên bỏ đi

" Nhưng... "

" Shinichirou! Đây là chuyện của ta, ngươi lui xuống là được rồi đó "

Từ khi lên làm lãnh chúa thì em trai càng hỗn xược! Shinichirou đứng dậy nắm tay Manjirou kéo em lại, đè chặt vai em xuống sàn

" Shinichirou!!! "

" Ngươi đến tìm ta luôn nhắc nhở ta tìm phu nhân, không phải là do ngươi muốn lên vị trí đó ngồi chứ? "

Shinichirou vuốt tóc Manjirou ra sau, nó quá dài và vướng víu rồi, nhưng nó rất đẹp lại thơm lắm. Hắn nâng tóc Manjirou lên ngửi mùi hương, mê mẩn nhìn em

" Phải "

Manjirou bật cười. Nực cười thật, đường đường là anh trai lãnh chúa bây giờ lại hạ thấp mình muốn tranh sủng với hậu cung của lãnh chúa. Nực cười! Hết sức nực cười ha ha ha

Manjirou nghiêng đầu treo tay mình trên cổ Shinichirou, ngón tay thon thả lả lướt trên môi Shinichirou, miết nhẹ rồi nói, " Không thể, hôm nay đến lượt Haruchiyo rồi, ngươi để sau "

Manjirou cảm thấy anh trai rất đẹp, từ trên xuống dưới không chỗ nào chê được, nhưng mãi đến giờ chưa tìm được cho riêng bản thân một thê tử. Vốn dĩ với nhan sắc này và xuất thân cao quý thì Shinichirou cũng sẽ có một dàn hậu cung giống Manjirou nhưng Shinichirou lại luôn từ chối nữ sắc, rõ ràng là một lòng hướng về vị lãnh chúa thân yêu này mà

Em đặt tay lên mặt Shinichirou, kéo anh xuống để hôn một lúc. Bởi vì Shinichirou thẳng thắn thừa nhận mục đích cho nên cái hôn này sẽ là phần thưởng, cũng như bù đắp vì không thể cùng với anh ân ái đêm nay

" Xin lỗi, đến giờ ta phải làm việc rồi, hẹn ngươi hôm khác "

Shinichirou gục xuống hõm vai Manjirou, cọ mũi lên cổ em, lén lút để lại ấn ký của mình. Bàn tay vuốt ve đùi non Manjirou, tranh thủ tất thảy thời gian ngắn này để chiếm đoạt một chút

Manjirou nhíu mày, đẩy Shinichirou ra ngồi dậy, kéo y phục lại, trừng mắt với Shinichirou rồi thẳng thắn đuổi người đi. Chỉ buông lỏng một chút đã làm ra bao nhiêu chuyện vô lễ, đúng là không nên đánh đồng Shinichirou và dàn hậu cung của mình. Bọn họ ngoan ngoãn bao nhiêu thì Shinichirou lại nguy hiểm bấy nhiêu

Shinichirou đi rồi em mới đi làm việc, rất nhiều văn kiện của dân chúng gửi đến khiếu nại và em phải dùng hết sức để giúp đỡ. Nhưng cũng không nên mãi cho họ con cá, ít nhất lúc nào đó Manjirou phải cho họ cái cần câu để họ không còn ỉ lại vào mình mãi như vậy

" Lãnh chúa "

" Vào đi "

Kisaki lại mang đến rất nhiều văn kiện, hôm nay đúng là quá nhiều việc rồi

" Ngươi thấy sao về việc xây thêm cầu? "

Hắn cần suy nghĩ một chút. Đa số trong văn kiện khiếu nại mọi người đều nói rằng cầu đã cũ kỹ và muốn xây cầu mới, mùa mưa bão đến chắc chắn sẽ sập cầu thêm vào đó sông chảy rất siết, thiệt hại mạng người là rất cao

Manjirou muốn bắt cầu mới nhưng Kisaki lại hoãn lại. Đây chỉ mới là khiếu nại từ phía người dân, bọn hắn cần phải đi điều tra mới có thể đưa ra quyết định. Tạm thời không phê duyệt văn kiện này

" Vùng Kanto này thực sự đang xảy ra việc quan tham sao? Ngươi cùng với Tướng quân Kakuchou sắp xếp chia nhau đi điều tra, thực sự có chuyện này nhất định trừng trị không tha! Sau đó thay mặt ta chọn ra một vị quan tốt một chút "

Kisaki nhận lệnh. Mang số văn kiện đã phê chuẩn mang đi ban lệnh. Manjirou ngồi lại thư phòng nghỉ ngơi, gọi người mang trà đến và cả Haruchiyo. Thực sự không ổn chút nào, em cần phải thư giãn

Rất lâu sau Haruchiyo không đến mà người đến lại là Kisaki. Manjirou ngồi dậy chất vấn Kisaki tại sao không cho Haruchiyo đến với mình, Kisaki lại chậm chạp cởi y phục

" Quân sư? "

Hắn mỉm cười, " Lãnh chúa đúng là mau quên, hôm nay đến lượt ta mới đúng "

Manjirou ngơ ra một lúc rồi phì cười, lại thêm một tên muốn tranh sủng với hậu cung của mình. Manjirou không từ chối, đứng dậy đi vào phòng ngủ

" Đến đây "

" Ta sẽ chăm sóc ngài thật chu đáo thưa lãnh chúa "

Muốn leo lên giường của lãnh chúa thực sự rất dễ, nhưng muốn có được vị trí lãnh chúa phu nhân thì còn khó hơn cả lên trời. Đối với Manjirou mà nói, một là đất nước, hai là hậu cung cho nên " lãnh chúa phu nhân " mãi mãi không có chỗ đứng. Trừ khi bị bệ hạ bên trên ban hôn ước, như thế mới khiến em cam chịu mà chọn nương tử

" Tetta... ngươi chậm một chút "

Tóc của lãnh chúa rất dài vả lại cũng rất đẹp, nghe nói lãnh chúa luôn dùng cống phẩm mà bệ hạ ban tặng mới có một mái tóc đẹp đến như vậy. Kisaki nheo mắt, giơ tay ra nắm lấy phần tóc gáy của Manjirou, tay kia đỡ bụng em dùng lực mạnh để kéo người dậy

Manjirou hét toán lên khi phía dưới nam căn đột nhiên đâm sâu. Trong hậu cung không ít kẻ có nam căn to lớn, mỗi lần đều khiến em phải thất điên bát đảo đến mức khóc không thành tiếng, dù vậy họ rất nhẹ nhàng với em còn Kisaki thì không bao giờ

Mệnh danh là quân sư, em đi đâu hắn đi theo đó, bởi vì hắn thông minh sẽ giúp em vượt qua khó khăn trước mắt, vị trí của hắn so với tướng quân vẫn là cao hơn một bậc. Bên ngoài hắn là quân sư đặt lãnh chúa lên đầu nhưng bên trong thực chất lại xem em là một kỷ nam không hơn không kém

Hậu cung toàn nam nhân, đêm nào cũng bị thượng đến đầu óc mụ mị thì cái danh kỹ nam kia đúng là hợp với em thật. Bên ngoài không ít người nói em như thế nhưng em chả quan tâm đến, ấy vậy mà lời thoát ra từ miệng Kisaki thì em lại ghi nhớ mãi một cách kỳ lạ

Cũng bởi vì hắn quá thông minh lại độc mồm nên Manjirou mới không thích hắn. Cái sự mưu mô kia luôn là thứ mà Manjirou lo lắng, vì nếu muốn hắn có thể lật đổ em bất cứ lúc nào mà

" Á...! Ngươi... Đừng vào chỗ đó... Ta không nổi "

Kisaki ghé vào tai Manjirou, cắn vành tai em, bàn tay luồn vào yukata sờ soạng

" Ta làm thoải mái hơn hậu cung của ngươi chứ? "

Manjirou nức nở thành tiếng, lần đầu tiên em bị ức hiếp tới khóc nấc lên như vậy, Kisaki đúng là kẻ đáng ghét!

Manjirou nằm xuống giường, cơ thể khó chịu lắm. Kisaki sau khi giúp lãnh chúa giải tỏa rồi thì đứng dậy, lúc muốn đi ra nhặt quần áo thì Manjirou ngồi dậy kéo tay hắn

Đôi mắt em đỏ hoe, nước mắt còn đọng lại trên mí mắt lần lượt chảy xuống. Cơ thể này vẫn còn rất khó chịu, Manjirou xin Kisaki hay giúp mình thêm lần nữa

Kisaki khoái chí cười rồi đồng ý thỏa mãn lãnh chúa của mình. Hắn biết mà, hậu cung của em lần nào cũng đều đặn chăm sóc em tận hai ba lần cho nên bây giờ chỉ mới một lần vốn dĩ không đủ. Nhử mồi như vầy có vẻ thú vị hơn nhiều

[ ... ]

Cây cầu kia đúng là cũ kỹ thật rồi. Manjirou cảm thấy nếu không mau chóng tu sửa trước khi mùa mưa tới thì sẽ có rất nhiều rắc rối. Nhưng Kisaki lại lắc đầu

Manjirou cực kỳ tức giận với quyết định của Kisaki, nhanh chóng ban lệnh xây cầu, đem hết toàn bộ nhân lực ra để xây một cây cầu thật lớn. Mặc cho Kisaki khó chịu, Manjirou là lãnh chúa thì làm sao phải sợ một quân sư nhỏ nhoi chứ!

Hôm nay Manjirou có nhã hứng nên đã cùng với Kisaki và Kakuchou đi dạo ở bên ngoài. Sẵn tiện đi xem xem người dân sống có tốt hay không

" Lãnh chúa kìa mẹ ơi "

" Kisa, gặp lãnh chúa đại nhân con phải cúi chào. Xin lỗi đại nhân, là con bé không hiểu chuyện, ngài đừng trách tội con bé "

Manjirou không có ý đó, chỉ là thấy đứa bé này rất dễ thương cho nên muốn cưng nựng một chút thôi. Em mỉm cười, chìa tay xin Kisaki một viên kẹo, đứng trước Manjirou âm thầm làm nũng này Kisaki đành chiều theo, đưa kẹo cho em

Manjirou lấy kẹo dụ dỗ đứa bé, gần trong gan tất rồi thì bế bé lên mặc kệ Kisaki ngăn. Ngươi cấm thì ta cứ làm đấy thì sao hở, dù sao ta cũng là lãnh chúa!

" Ngươi tên Kisa? "

Đứa bé gật đầu, Manjirou nhìn rồi hướng về Kisaki, tên của đứa bé có hai phần giống với họ của hắn này, trùng hợp thật ấy

" Phu quân của ngươi đâu? "

Người phụ nữ vẫn cúi đầu, nhanh chóng đáp, " Phu quân của ta năm trước đi buôn không may ngã xuống dòng sông chảy siết kia rồi qua đời thưa đại nhân "

Hai mẹ con nương tựa vào nhau, đến nay Kisa tròn 6 tuổi rồi vẫn chưa có khả năng để cho đi học

Manjirou cảm thấy bản thân thật tệ, cố gắng đến mấy thì cảnh nghèo nàn vẫn không giảm bớt, vùng Kanto này rộng lớn biết đâu ngoài kia còn nhiều hoàn cảnh giống như vầy. Nhìn Kisa non nớt trên tay, Manjirou muốn làm gì đó cho con bé và cả những đứa bé có hoàn cảnh khó khăn giống như vầy

" Kakuchou, ngươi đi thông báo rằng lãnh chúa sẽ ở lại thôn này đến khi cầu được xây xong, mong muốn duy nhất là tất cả thương gia hãy nguyên góp ngân lượng xây cầu, còn lại đem phát cho người nghèo mỗi người một ít. Ai làm tốt ta sẽ ban thưởng hậu hĩnh "

Kisaki cảm thấy Manjirou càng ngày càng quá đáng, muốn khiêu khích hắn? Manjirou đúng là không sợ chết mà!

Nhà Kurokawa mệnh danh là gia tộc giàu có bậc nhất vùng Kanto. Bọn họ được đích thân thiếu gia là chủ gia tộc ra đón về dinh thự, chuẩn bị ba phòng nghỉ cho Manjirou, sẵn sàng cho em ở lại đến khi xong việc xây cầu

Manjirou ngồi trong phòng đọc sách dưới đèn dầu. Kisaki tùy tiện mở cửa đi vào, không nói gì chỉ đè Manjirou xuống sàn mà chất vấn

" Ngươi có ý gì? Muốn nạp Izana vào hậu cung, ngươi xem ta là cái gì hả? "

Manjirou trầm ngâm, lát sau mới cho hắn câu trả lời. " Một là quân sư, hai là người trong hậu cung, thấy sao? "

" Kisaki này, đừng nghĩ rằng sau khi được ta trọng dụng sủng hạnh thì được lên làm lãnh chúa phu nhân, ngươi vẫn là quân sư thôi. Ngoài việc giúp ta phê chuẩn văn kiện và giúp ta giải tỏa thì ngươi chẳng là gì cả! "

Kisaki nghiến răng, tiếp tục hỏi, " Hành động đó là sao? Ngươi muốn chọc tức ta sao? "

" Đúng! Bởi vì ngươi có bệnh! Một kẻ như ngươi lại từ chối việc xây cầu, vốn dĩ phải phạt nhưng ta không thích, chọc tức ngươi thú vị hơn rất nhiều "

" Manjirou!!! "

Kisaki cực kỳ tức giận, hắn còn muốn động tay thì bị Manjirou đá văng đi. Đúng là hỗn xược, chỉ mới là tên quân sư mà đã dám gọi thẳng tên của lãnh chúa ư? Cả Shinichirou còn phải dè chừng mà hắn lại gọi không ngượng mồm như thế

" Cút! "

Kisaki bực nhọc rời khỏi phòng của Manjirou. Em ngồi dậy chỉnh đốn trang phục tiếp tục đọc sách. Đối với Manjirou bây giờ mà nói thì Kisaki chỉ là một trong những người ở hậu cung mà thôi, không có tình cảm chỉ có quan hệ xác thịt, đơn giản như vậy

Chọn nương tử không dễ, Manjirou lại không có hứng thú đó. Đối với em đất nước và bá tánh vùng Kanto là quan trọng nhất, tất cả tình yêu đều dồn vào hai thứ đó cả rồi và không còn xót lại một chút nào dành cho nương tử tương lai đâu

Nói trước ngay từ đầu, Kisaki cũng thôi việc ảo tưởng bản thân sẽ có cửa bước chân vào cuộc sống của em

Manjirou chống cằm, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc. Thời gian sau này phải ở đây thì cũng nên thông báo cho Shinichirou một tiếng, có Izana thì không sợ bản thân nhàm chán khi thiếu mất hậu cung của mình rồi. Còn Kisaki, chắc chắn ngày mai sẽ có hình phạt thích đáng cho hắn

-----~/~-----

Hu hu hu hu Lãnh chúa Manjirou tóc đen dài tới mung thì lưu luyến lắm á 😭😭😭


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net