Chap 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngủ một giấc thật say. Cậu giậy vào sáng sớm hôm sau. Sau khi vệ sinh cá nhân và ăn sáng. Cậu tới công ty.
   Công ty cậu cũng không phải ít việc nhưng vì cty đào tạo các nhân tài giỏi nên công việc cũng không quá khó khăn. Vậy nên cậu khá ít tới cty.
   Cậu ngồi trên chiếc ghế xoay. Tay cậu đang nhấn liên tiếp trên chiếc máy tính.
    Cậu đang tính doanh thu tháng này của cty.
    Căn phòng bố trí tông màu chủ đạo là màu trắng. Phòng làm việc của giám đốc cty JM lại đơn giản thế ư??  Và câu trả lời là..... Ừ :))))
    Cậu chỉ thích đơn giản. Hài hòa và lạnh lẽo. Quả thật đúng vậy. Màu trắng và vài kết hợp phụ kiênh màu đen làm cho căn phòng trở nên âm u lạnh lẽo... Nhưng... Cậu thích thế..
    Đột nhiên. Tiếng đt rung phá vỡ sự tĩnh lặng. Cậu bắt máy, giọng lạnh lẽo đáng sợ.
   "Alo"
   "Alo. Anh hai" Đầu dây bên kia là giọng của một đứa con gái có giọng nói cao vút.
   "Có chuyện "??
   "Sao hai nay lạnh lùng thế!! "

  " Nói mau anh mày có việc "
    "Mai em về Hàn"
     "Có đ. ng yêu chưa mà về?? "
    " (- -") Cứ phải có ng yêu ms về được à?!)
    "Ừm"
    "Đậu. Em đang muốn sống với anh hai cơ.. Huhu.. "
    "Anh khônh đủ tiền nuôi mày đâu nhóc ạ"
    " Ứ ừ... "
     "Thôi. Anh đùa. Về làm gì? "
    "Bảo vệ hai? "
    "What?? "
    "Giúp hai trả thù!?    
    "Ừ. Thôi. Tắt máy! " Nói rồi Jimin tắt mày không để đầu dây bên kia nói câu gì nữa...
     "Sắp mệt với con em rồi đây. " Cậu lắc đầu bất lực rồi lại cắm cúi vào làm việc chính.
    _________________________________
   Sáng hôm sau. Đúng 7 giờ sáng. Jimin từ trong phòng bước ra đã nghe một giọng tinh nghịch gọi
   "Anh hai. Hana egai yêu quý của hai về rồi này. Hai có nhớ em không?  Chội. Có hả. Nhớ rất nhiều lun sao? Ứ ừ. Yêu hai quá cơ 😘"
     Nói rồi cô nhảy lên người rồi ôm anh...
   Mặt Jimin lúc này đang "Be like " Anh đang lạc thế giới nào đây. Đây là con nào...??
    "Lầy vừa thôi mày. Gần 1 năm tao đuổi mày về mỹ mà giờ mày vẫn lầy nhỉ.!? " Jimin cốc yêu em gái nuôi của mình.
    Cô ôm đầu nhăn nhúm. Em ghim...
   Jimin cười ôn nhu rồi túm cổ nó kéo vào phòng ăn.
   Hai cười vừa ăn vừa nói đầy hạnh phúc.
   _________________________________
  Au cũng chẳng biết đến bao giờ mới hết truyện


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#allmin