Chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




JungMinGi95
JiminnieCute1310
Yuu_Hary

HongMaiNguyn1
Mochi_Hun0301
MaiAnhNguyn910075
lovevminkook
Aliann13101802
banganh1310

WARNING :

Mình cảnh báo nha! Từ chap trước đến vài (chục) chap sau sẽ có hơi huyền huyễn, mình nghĩ, ai ghét thì cứ click back, mình không ép đọc. Mình nói thế không phải mình muốn tổn thương những reader không thích ảo (huyền ảo ấy) nhưng mình muốn viết, sợ mọi người không thích nên mình mới cảnh báo ! Đừng ném đá nha! Với lại, đã cảnh báo rồi mà vẫn đọc còn la tui là tui không chịu trách nhiệm đâu! Tui không phải là muốn nói chuyện khó nghe lắm đâu a, chỉ sợ mọi người hiểu lầm thui á!

Enjoy đi!

------------------------------------------------------------------------------------

                    Flash back

Trên 1 cánh đồng đầy hoa và cỏ, có bóng dáng 2 người đang chơi rượt đuổi nhau. Người nhỏ hơn khoảng 13, 14 tuổi "bị" đuổi, còn người lớn hơn thì khoảng 18, 19 tuổi;  là người rượt theo. Hai người cứ vui đùa với nhau không bao giờ dừng lại, họ chỉ để lại tiếng cười nói với nhau mà thôi

_Đứng lại nào, bé con!- người lớn hơn kêu

Còn cậu bé nhỏ con như không nghe thấy lời nói của người lớn kia, cứ chạy mãi chạy mãi, chỉ đáp:

_Bắt em đi, bắt em đi! Hahaha!!!!!- cậu bé nhỏ con cười nói, mắt híp thành 1 sợi chỉ nhỏ

_Khi anh bắt được em rồi thì đừng hòng được yên, chí mẫn!- cậu trai lớn nói, chân bắt đầu tăng tốc

Đúng! Người con trai nhỏ con có đôi mắt biết cười hình sợi chỉ đó chính là "cậu" khi còn nhỏ ( chưa xuyên không ), vậy chắc chắn người lớn con đuổi theo chính là ai rồi đi! Đúng vậy, là Kris. Chẳng lẽ từ lúc nãy gặp được kris nên bây giờ tâm hiện ra hình ảnh vui đùa và vui vẻ nhất của 2 người họ khi còn trẻ với nhau hay sao? Hay giấc mơ này chính là ác mộng mà chính cả chủ nhân cũng không biết?

Cậu trai nhỏ tuổi vẫn không thèm nghe hay đáp, chỉ quay đầu nhìn ra sau, nhìn người kia chạy theo mình, rồi bắt đầu chạy nhanh để cuộc đuổi bắt này kéo dài thật dài

Một khoảng thời gian sau, cả hai vì vẫn động kiệt sức nên đâm ra mệt. Người nhỏ thì ở phía trên đồi, tay chống đầu gối thở dốc ; người lớn thì ở chân đồi, 1 địa điểm cách rất xa cậu. Kris nhanh chóng lấy lại hơi thở, chạy nhanh lên trên đồi

Khi lên đó rồi thì thấy cậu ngồi ngay gốc cây cổ thụ to lớn, chân bước đến gốc cây, ngồi xuống kế bên cậu

_Mệt rồi?- kris lên tiếng trước, lời nói đầy ôn nhu

Cậu chỉ "Ừ" 1 tiếng

_Sao thế? Em bệnh sao?- kris lo lắng, nhìn cậu hỏi

Cậu lắc lắc đầu

_Chỉ là... bình yên có thể kéo dài không?- cậu nhẹ nói 1 câu

Đúng thế! Từ lúc mà cậu đợi kris lên đây thì cậu đã ngắm nhìn toàn cánh đồng bát ngát mênh mông xinh đẹp này. Nó rất bình yên. Liệu... cậu còn có thể sống trong yên lành nữa hay không? Hay cậu sẽ phải đối mắt với những thứ làm tổn thương, làm đau khổ chính mình?

Câu nói nhẹ nhàng thoát ra từ miệng của cậu, khiến cho kris hơi ngây ra 1 chút. Câu nói này thật quá đúng! Bọn họ là trốn đến đây để vui đùa, nếu để người ở Quỷ Vực mà biết sẽ có 1 hậu quả hơi khó lường. Quỷ Vương rất nghiêm khắc với cậu, mà người đó cũng chính là phụ thân sinh của cậu. Và có 1 bí mật mà tất cả quỷ trên thế giới này không biết là phụ mẫu thân yêu của cậu - là người. Thế nên Quỷ Vương dùng tất cả mọi cách để không cho cậu lên thế giới loài người, sợ bọn họ biết cậu và sẽ làm tổn thương cậu.

Còn kris thì chính là con trai cả của 1 Tướng quân đứng đầu Quỷ Vực. Anh là 1 người tài sắc vẹn toàn. Muốn sắc có sắc ; muốn tài có tài. Những pháp thuật, võ thuật đều được anh tinh thông tất cả. Vì anh không chênh lệch mấy tuổi với cậu, nên phụ vương của cậu cho anh làm hộ vệ của cậu. Đương nhiên, chuyện cậu đi đâu thì anh phải đi theo như hình với bóng, không thoát rời được.

Kris trầm ngâm suy nghĩ. Thật ra từ lúc được Quỷ Vương giao nhiệm vụ chăm sóc cậu cho anh thì anh đã mến... à không, yêu cậu luôn rồi! Nhưng anh vẫn đang do dự không biết nên lựa chọn cái nào đây. Tình hay thù ? Anh yêu cậu. Nhưng mà anh còn phải báo thù cho sư phụ anh 1 lòng kính trọng và cũng vì 1 vài lí do mà anh cũng hận thêm gia đình của mình. Mà Quỷ Vương ông ta lại dám giết sư phụ. Đương nhiên, anh phải báo thù, nhưng còn cậu... thì sao? Nếu biết được anh là người giết phụ mẫu của cậu, cậu có hận anh không?

Thật phân vân, nhưng nếu hận thì cho hận thôi. Có thù thì phải báo. Tình không là gì trong giang hồ cả, tình không thể nào quan trọng bằng thù. Tốt hơn là nên quên nó đi. Kris cứ thầm nhủ với mình những suy nghĩ như thế, không thèm để ý rằng cái người nhỏ bé đang chăm chú nhìn mình rồi đôi mắt đó cũng rời đi nơi khác

_Chí mẫn, anh hỏi 1 câu được không?- kris sau khi suy nghĩ thật kỹ rồi mới lên tiếng

_Nói đi!

_Nếu... anh nói nếu, phụ vương mẫu thân của em chết thì sao? Mà người làm việc đó lại là 1 người thân thuộc với em, em làm sao?- kris chăm chú nhìn cậu, vừa nhìn vừa hỏi

_Em? Chết theo hoặc trao cho họ vương quyền ở Quỷ Vực! Em không hứng thú nơi đó, nơi thế giới con người tươi đẹp biết bao!- cậu nói, miệng kéo thành 1 đường cong hoàn mỹ

Kris bất ngờ, anh không ngờ cậu lại có suy nghĩ này. Cậu... không quan tâm việc phụ mẫu của mình sẽ phải tử sao? Cậu không lo gì cho anh? Anh đâu nói là bị giết, tại sao cậu không nói gì để... giống như mua chuộc anh, để anh có thể tha cho cậu 1 con đường sống chứ?

_Em nghĩ như vậy sao?

_Đúng, nhưng... nếu như người thân quen đó- cậu ngừng 1 chút, nhìn qua kris khiến anh hơi giật mình- Dám làm những thứ mà không đúng phạm vi của mình, có thể em sẽ giết họ!- vừa nói, sát khí của cậu toát ra khiến cho nguyên cánh đồng liền héo khô hết.

Vì bị cậu hù dọa 1 phen, kris không thể nào an lòng được. Rồi liếc nhìn nguyên cánh đồng bị héo khô, hơi bất ngờ. Cậu... chỉ là sát khí thôi mà có thể làm thành ra thế này luôn sao? Rốt cuộc, cậu tài giỏi thế nào mà cả anh cũng không biết. Chỉ biết cậu không có võ công hay cả pháp thuật cao cấp nào cả, chỉ biết những thứ nhỏ nhoi để bảo vệ mình thôi. Hay cậu còn giấu tài của mình? Đó chính là 1 câu hỏi khó mà khó trả lời được

Cậu cũng liếc nhìn cánh đồng. Cậu nhắm mắt, hít thở thật sâu rồi thở ra. Khi mở mắt ra, tất cả cánh đồng trở lại như cũ

Chứng kiến cảnh này khiến kris hơi thất thần, không ngờ cậu còn có thể làm như thế nữa? Cậu... đang giấu cái gì vậy chứ?

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

_Chí mẫn, mau chạy đi!- 1 người đàn ông tóc trắng chạy vào phòng cậu nói

Cậu nhìn người kia, hơi cả kinh

_Phụ vương! Người sao thế này? Sao bị thương nặng thế này?- cậu đi đỡ cái người được gọi là 'phụ vương'.

Đúng như vậy! Người được cậu gọi là 'phụ vương' đó chính là Quỷ Vương xưng bá vương cả Quỷ Vực

_Con phải chạy nhanh đi! Một lát nữa mấy vạn binh vạn tướng sẽ tiến vào đây! Ta có thể đối phó được tất cả, nhưng mẫu thân con...

_Mẫu thân thế nào?- cậu sốt sắng hỏi

_Nàng ấy... chết rồi! Bị hạ độc chết!- quỷ vương nói

_Thế để con chiến đấu cùng người!- cậu kiên định nói

_Ta không cho phép! Con hãy uống cái này đi!- ông đưa cho cậu bình nhỏ, bên trong có 1 loại nước

Cậu nhận lấy, nhìn nó 1 lần. Nó thật quen mắt... nó không... không phải là...

_Nước vong thần? Phụ vương đưa con...- cậu ngập ngừng

_Con hãy quên tất cả những gì ở đây và đến thế giới loài người sống đi!- ông nói. Ông muốn nói cho cậu biết tất cả những chuyện đang xảy ra. Nhưng nghĩ lại, người kia là vì trả thù ông, không thể khiến cậu bị liên lụy được, phải giấu cậu và làm như cậu biến mất không 1 người biết

_Ai là người khởi binh phản lại phụ vương và giết mẫu thân?- cậu không để ý lời của ông vào tai, lạnh lùng hỏi 1 câu không liên quan

_Là... là kris!- ông thở dài nói- Cậu ta không hiểu sao lại có 1 sức mạnh rất lớn, và cậu ta không ngại mà giết phụ mẫu của mình rồi!- ông lại nói

_Vậy sao? Người kêu con uống cái này để quên đi kris?- cậu cầm bình nhỏ lên hỏi

_Tất cả mọi thứ ở đây! Ta mong con sống hạnh phúc mà thôi!- ông nói, nhét vào tay cậu 1 bình rất nhỏ, ông hướng tai cậu mà nói, và mạnh tay đập cái bình kia vào ngực cậu

Cậu khó hiểu nhìn ông, nhưng không hiểu sao mình lại ngất đi. Trước khi ngất thì cậu có cảm giác có 1 dòng nước chảy vào miệng mình

"Mong con hãy sống thật hạnh phúc! Chắc chắn đến lúc đó ta sẽ có thể gặp lại!"

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Đây là đâu? Tại sao mình lại ở đây?

_Tỉnh rồi?- 1 giọng nói có hơi quen thuộc vang lên

_Nam tuấn?- cậu bất ngờ nhìn người kia, sao người kia lại ở đây? Mình đang ở đâu?

_Cậu bị thương hơi nặng nữa đó!- 1 giọng nữ khác lên tiếng

_Hani?- cậu lại thêm 1 bất ngờ

_Cậu nên kể vì sao cậu lại đầy máu và bị thương nặng thế đi!- hani nói

Bởi vì cậu đã bị bắt uống 'Nước vong thần' nên những lời kể của cậu có vài phần đúng, còn lại là mơ mơ màng màng không rõ là đúng hay sai

Cậu đang ở trong phòng, phụ vương vào kêu cậu trốn vì kris tạo phản, anh ta không ngại giết phụ mẫu thân sinh mình vì kế hoạch trả thù và độc chiếm cả vương vị ở quỷ vực, phụ vương cậu bị trúng độc nhẹ nên mất 1 phần nửa pháp thuật bị kiềm hãm và biến mất. Thế nên có thể nói, ông hi sinh và tất cả quyền lực đều thuộc về kris. Kris rất tàn bạo và có thể giết những ai cản đường của hắn

.

.

.

.

.

.

Cậu thề, đây là lúc mà cậu cho là bình yên nhất mà từ khi sinh thành và lớn lên, chỉ khoảng 1 ít thời gian nhưng nó cũng rất xứng đáng. Dù tiếp theo có sóng gió kinh hoàn thế nào thì chắc chắn cậu cũng phải cố vượt qua

.

.

.

.

.

.

.

_Em phải về với tôi, chúng ta phải thành thân nhau!- có 1 lần cậu đang đi về thì gặp kris lần nữa. Đó là lần gặp sau 1 năm cậu thoát khỏi Quỷ Vực

_Buông ra đi! Anh là đồ khốn nạn! Anh là người vô liêm sĩ, *beep* *beep* anh đừng làm như anh quen tôi! Đồ *beep* *beep*!!! Tránh xa tôi ra!!!!

Bị cậu phản kháng dữ dội, kris đâm ra bực bội. Anh nắm tay cậu, lôi cậu đến 1 con hẻm tối rồi biến mất trong con hẻm tối không người đó

Khi tỉnh lại cậu nhìn xung quanh, là 1 nơi xa lạ.

_Em tỉnh rồi? Một lát nữa, chúng ta thành thân rồi!- kris vui vẻ nói

_Tôi không muốn, còn nửa, tôi là con trai!- cậu trừng mắt nhìn kris

_Thì sao? Em không thoát khỏi tôi được!- kris nói, mắt nổi lên tia đỏ như máu

.

.

.

.

.

.

.

.

Từ đó, ác mộng trở thành 1 cơn đại ác mộng liên hoàn. Cậu bị giam cầm và bị ép thành thân ở quỷ vực. Khi thành thân rồi khi động phòng, cậu bị ép uống mị dược ( xuân dược) nên bị kris lấy đi lần đầu tiên. Và cũng từ đó, cậu mất đi tự do của mình, bị kris hành hạ rất tàn nhẫn. Ròng rã chịu khổ với 1 khoảng thời gian dài, ông trời mới có mắt để cho cậu bị kris bỏ rơi, hưu (ly hôn) cậu đi. Nhưng anh ta không cho cậu trốn đi, rất khó khăn thì cậu với có thể trốn được. Đó là tất cả 6 tháng bị hành hạ mà trong khi cậu ở độ tuổi 16 mà thôi

Trốn đến được nhà của nam tuấn làm cậu mừng hơn cả gặp vàng bạc châu báu. Nhưng vì sự việc đó ảnh hưởng rất lớn đến tinh thần và cảm xúc của cậu nên cậu bị trầm cảm mất hết vài ba tháng. Nhưng may sao, cậu có thể khỏi được. Và càng may hơn, cậu đã quên đi những kí ức đau khổ đó, cậu cũng quên đi mình là ai, chỉ nhớ là mình đang được huấn luyện thành sát thủ mà thôi

Điều đó khiến ai cũng vui mừng thay. Tuy nhiên, đó chỉ là ngụy biện cho mọi người không phiền lòng thôi. Mỗi đêm cậu phải thấy những ác mộng khiến cho cậu muốn tự tử, (lại) nhưng, nhờ có hani tâm sự cùng cậu, cậu mới có thể ngủ ngon và ít gặp ác mộng lại.

                    End Flash back

_Không... không.. tha cho tôi đi! KHÔNG!!!!!!!!!!

Cậu nằm trên giường đột ngột bật nhảy lên. Trên trán ướt đẫm cả mồ hôi, chảy từ thái dương xuống dưới cằm. Đây là cái gì? Ác mộng sao? Nhưng những cái này... hình như là những hồi ức tồi tệ mà cậu không bao giờ muốn nhớ lại. Ác mộng này, đã đi vào dĩ vãng nhiều năm rồi sao mà bây giờ lại xuất hiện? Vì lúc nãy cậu gặp phải kris đấy sao? Vì nổi sợ mà cậu phải chịu đựng ngần ấy thời gian, bây giờ lại hiện về rồi

_Không ngờ... cũng có ngày mà mình run rẩy đến thế? Nó theo mình đến đây luôn sao?

Cậu nhìn đôi tay đang run vì sợ hãi của mình. Không ngờ, thật là không ngờ, mình lại phải nhớ đến nó thêm 1 lần nữa và đáng sợ hơn là trở về quá khứ trải nghiệm những nổi đau đó theo những đoạn phim. Nhưng theo giấc mơ mà cậu mới mộng lúc nãy, hình như có khúc mà "papa"đưa cậu bình nước vong thần để quên đi... nhưng cái chính là quên đi cái gì? Làm sao để có thể giải được thuốc này và giết chết kris để cậu lại có những ngày bình an lần nữa đây? Thân thể này, là cậu cướp của người ta nên cậu không muốn cơ thể này bị chịu đau khổ nữa đâu. Cậu nhất định phải gặp lại người kia- người mà đã cứu cậu khi nãy

Cậu suy nghĩ thật kĩ rồi lấy điện thoại. Mở lên, mới có 3 giờ sáng mà thôi. Cậu gặp ác mộng biết bao nhiêu là cảnh, thế mà chỉ mới có 5 tiếng trôi qua mà thôi.

Thật là có hơi nhức đầu. Cậu lấy tay xoa xoa hai bên thái dương của mình rồi đi xuống giường. Đi đến nhà bếp, pha cho mình 1 ly cappuchino nóng thật ngon rồi cầm chiếc ly đi lên phòng. Nếu đã thức rồi thì thức luôn, sẵn tiện cậu làm vài việc mà dạo này cậu để nó đóng mạng nhện rồi

-----------------ngăn cách đến sáng-----------------------------------

Cậu đang đi xuống thì gặp mặt kris cũng đang đi đến cầu thang

_Em tốt nhất nên đi theo tôi, và nghe lời tôi! Nếu không, ác mộng mà em hằng mong nó biến mất, sẽ thành hiện thực!- kris thì thầm vào tai của cậu khiến cậu có phần hơi sợ hãi

Kris thoả mãn đi xuống trước, để cậu phía sau đứng hình. Cậu đi xuống sau, thấy ai cũng ngồi trên bàn ăn cả rồi. Cậu ngồi kế bên xán liệt rồi ăn nhanh nhất có thể. Khi ăn xong, cậu đứng lên, chỉ nói :"Con ăn no rồi!" và lấy balo đi ra ngoài, cậu chắc nam tuấn hoặc ren là đang đợi cậu bên ngoài

Đoán chưa bao giờ có sai, xe của nam tuấn đậu gần cổng lớn. Cậu chạy nhanh đến, mở cửa ghế phó ra mà ngồi vào

Xe phóng nhanh đến trường, trên đường đi thì cậu có 1 tin nhắn, là từ lộc hàm

_"Em giúp anh được không?"

Cậu nhanh chóng gửi đi câu trả lời của mình :"Giúp gì? Nói rồi mới biết được hay không!"

Khoảng vài giây sau, lộc hàm trả lời :"..."

Cậu đọc xong liền có hơi bất ngờ 1 chút rồi cũng bình tĩnh mà nhắn tin lại :"Anh có đến trường không? Không thì hẹn nơi khác nói! Địa điểm thời gian anh chọn!"

Cậu nhắn xong cũng là lúc xe đến nơi. Cậu bước xuống để cho nam tuấn chạy xe đem vào bãi đậu xe. Cậu thân 1 mình đi đến lớp, và cái tin tức bà cô hống hách hôm qua đã được chết rất kì bí, không ai điều tra ra được nguyên nhân, kể cả người điều tra là 1 thám tử rất giỏi, như conan vậy. Nưung vẫn không phá án được

Cậu đang ở trên hành lang đến lớp thì gặp thế huân, dạo này cậu không gặp cậu ấy rồi

_Chí mẫn, cậu vào lớp sao?- thế huân hỏi

_Ừ, mà cậu với lộc hàm thế nào rồi?- cậu bơ vơ hỏi, nhưng câu hỏi lại rất đúng trọng điểm

_Không biết nữa! Bởi vì, dạo này tớ không liên lạc được với anh ấy! Mà công việc của anh ấy nhiều lắm sao?

_Công việc? Cậu biết anh ấy là...- cậu nhìn xung quanh rồi hướng tai của thế huân- Là cảnh sát viên sao?

_Đương nhiên, người yêu mà không biết sao được?!- thế huân ra vẻ tự hào nói

_Người yêu? Bao giờ? Sao tớ không biết?- cậu mở mắt to ra mà hỏi

_Thì... từ lần đầu gặp, tớ đã yêu rồi! Chỉ bám theo, mặt dày mặt dạn tỏ tình rồi được chấp nhận thôi!- thế huân nói, nói xong còn ban tặng 1 nụ cười (móm) rất đẹp nữa

Cậu không nói gì, chỉ gật đầu cho có rồi tạm biệt thế huân đi về lớp của mình. Cậu bước vào ngồi vào chỗ của mình và... ngủ. Buổi tối khi ngủ, cậu đã gặp ác mộng rất ác liệt rồi, bây giờ không ngủ thì cậu không có sức để làm những cái việc khác đâu !

---------------ngăn cách đến khi ra chơi------------------------------------

Canteen

Cậu cùng 3 người bạn và nam tuấn đi xuống. Cậu lại bàn ngồi, tất cả bọn họ đi lấy đồ ăn. Ngồi 1 lát thì họ cũng về, có vẻ nhanh hơn mấy lần trước rất nhiều nhỉ?!

_Ăn nhiều lên! Ốm đi rồi!- nam tuấn nói, tay gắp vài miếng thịt vào khay của cậu

Cậu không phản kháng, chỉ cắm đầu xuống mà ăn hết phần của mình thôi. Hôm nay trong canteen tự dưng phục vụ cơm phần, cơm tự chọn chứ không bán đồ ăn nhanh nữa! Rốt cuộc là có cái gì thế? Cậu không muốn ăn nhưng... vẫn phải ăn thôi, chứ đâu thể nào bỏ được! Thà trở thành ma no chứ không bao giờ muốn trở thành ma đói!

_Nam tuấn?- 1 giọng nữ ngọt ngào vang lên

Cậu hơi ngẩng đầu lên nhìn người vừa lên tiếng kia. Có nên trầm trồ 1 tiếng không? Người này thật là đẹp. Mắt to tròn long lanh, mũi cao, miệng vén 1 nụ cười duyên rất thanh tú. Người con gái này là ai mà quen nam tuấn? Thắc mắc thế nào cũng thế, thà để xem đối tượng được hỏi trả lời như thế nào. Nhưng nhìn thế nào thì cậu nhận ra được người này... có vài nét giống với cậu, xin nhắc lại, VÀI nét mà thôi !

Nam tuấn nghe được giọng nói có thập phần quen thuộc, ngước đầu lên liền có hơi kinh hỉ chút

_Minh nguyệt? Sao em lại ở đây?- nam tuấn có chút vui vẻ hỏi

_Sao em không thể ở đây?- cô nàng minh nguyệt cười vui vẻ nói

Cậu nhìn 2 người đối đáp vui vẻ như không có ai kế bên hết. Họ quen nhau thế nào, cậu không quan tâm. Nhưng cái cậu quan tâm, tại sao nam tuấn lơ mình? Nếu vậy, thì không thèm để ý làm gì, chỉ tổ làm bực mình hơn thôi

Cậu cằm khay đứng lên ly khai khỏi nơi đó cho họ nói chuyện với nhau, có cậu ở đó chẳng khác nào làm bóng đèn?

_Nam tuấn, người con trai lúc nãy ngồi kế anh là ai thế?- cô nàng hơi cười cười hỏi 1 câu rất nhẹ nhàng, nhưng hình như trong lòng lại bắt đầu nổi lửa

_Người yêu anh! Mà em nói vì sao em lại ở đây?- nam tuấn nắm tay cô nàng hỏi

Có vẻ nam tuấn quên mất rằng, cậu đã đi đâu rồi sao? Thật là vô trách nhiệm mà!

Được nam tuấn nắm tay, cô nàng rất vui vẻ nhưng trong lòng không vui nổi. Anh đã có người yêu rồi, không được, cô phải chuẩn bị thật chu đáo rồi phải cướp anh về với mình. Hừ! Dù cậu có là ai thì tôi vẫn sẽ cho cậu lợi hại khi dám dành người tôi yêu

------------ngăn cách khi cậu đi-----------------------

Cậu vì chán nên đi lên sân thượng hóng mát. Ngồi xuống kế lan can rồi lấy điện thoại ra mà nghe nhạc nhưng khi mới lấy ra thì...

Cạch

Điện thoại cậu bị rơi xuống. Còn cậu đang ngơ nhìn về phía trước, rốt cuộc phía trước có gì mà cậu nhìn thế?

Kia... không phải là người hôm qua đấy sao?

_Sao anh ở đây?- cậu hỏi khi thấy người kia cũng ngồi như cậu nhưng là ngồi đối diện

Người kia đứng lên, đi lại phía bên trái của cậu và ngồi xuống

_Tôi ở đây có sao không?

Cậu không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có thể dùng ngôn ngữ cơ thể như lắc đầu để trả lời thôi

_Hôm qua em gặp ác mộng?- người kia hỏi, nghiêng đầu khoảng 45* nhìn cậu

_Anh hỏi làm gì? Bây giờ thì không có ai, có thể nói chuyện?- cậu phớt lờ câu hỏi của người kia, mà hỏi lại câu mà mình đang tò mò

_Ok thôi! Có gì em cứ hỏi!- người kia nói, nhắm mắt lại, miệng thì nở nụ cười

_Đơn giản lắm : Tên tuổi và

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net